Ve Mười Bảy Năm

Chương 34



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Chu Triệt không phải không nghĩ tới sẽ trở về Nam Thanh, nhưng cậu không nghĩ lại nhanh như vậy, cũng không ngờ là lại từ miệng Phó Mặc nói ra.

Sau Quốc Khánh không nghỉ được lâu, lúc hai người chân chính lên đường là đã gần đến Nguyên đán. Nam Thanh là thành phố sát bên Tân Bắc, nhiệt độ so với Tân Bắc thấp hơn chừng 5 độ. Mùa đông 5 độ cơ thể có cảm giác hết sức rõ ràng, Cố Chu Triệt nhớ rõ khi còn nhỏ luôn không biết lạnh là gì, độ chú ý luôn đặt ở đâu đâu, quê nhà trong mắt khi còn nhỏ cũng rất khổng lồ rất phức tạp, nhưng sau khi lớn lên chúng bỗng nhiên đều trở nên cổ xưa và nhỏ hẹp, vẫn là cảnh cũ quen thuộc trong trí nhớ, đưa mắt nhìn cảm thấy thật mọi thứ thật già dặn, càng rõ ràng hơn khi cậu lớn lên.

Cậu hoàn toàn không nhớ đường, toàn dựa vào Phó Mặc và tài xế. Lúc xe lái qua một giao lộ, xa xa xuất hiện một khu biệt thự, Cố Chu Triệt rốt cục mới có ấn tượng.

Tâm trạng của cậu bỗng nhiên kỳ lạ, ban đầu mỗi ngày quan sát Phó Mặc là niềm vui của cậu, hồi hộp len lén về nhà với hắn và vì có được một người bạn như vậy mà cảm giác rất thỏa mãn, nhiều năm sau đó vẫn làm tim cậu xúc động. Làm cho cậu muốn trở lại quá khứ, một lần nữa trải qua khoảng thời gian đó.

Hai người xuống xe, khăn choàng cổ của Cố Chu Triệt lúc đứng ở trạm cao tốc đã gỡ xuống, Phó Mặc hỏi cậu: “Có lạnh không?”

“Không lạnh.” Cố Chu Triệt lắc đầu, nắm cánh tay Phó Mặc: “Tớ còn nhớ nhà cậu ở đâu, tớ nhận ra, tớ dẫn cậu đi.”

Phó Mặc cũng rất dung túng tùy ý cậu dẫn đường.

Ban đầu đi rất hưng phấn, nhưng lúc đến trước cửa nhà Phó Mặc lại thôi. Cố Chu Triệt nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, bởi vì thời gian dài không có người ở và không vệ sinh mà có chút cũ nát, dần dần ý thức được, cậu sắp bước vào nơi Phó Mặc đã sống 17 năm.

Mà những chuyện đã phát sinh trong đó, đối với Phó Mặc mà nói, tuyệt đối không phải là hồi ức thoải mái gì.

Phó Mặc lấy chìa khoá ra, rất nhiều ổ khóa, cửa nhìn đơn giản như vậy, kỳ thật có 4-5 ổ phức tạp. Hắn mở từng cái ra, lúc mở cái cuối cùng dùng bả vai chặn trước mặt Cố Chu Triệt, để cho bụi tản đi, mới nắm tay cậu đi vào: “Vào thôi.”

Cố Chu Triệt ở phía sau Phó Mặc tò mò thò đầu nhìn xung quanh, vào cửa chính là phòng khách, phản ứng đầu tiên của cậu là, sao chật chội thế này, mà lại thấy trống trải đến thế.

Cảm giác chật chội, là bởi vì phòng khách chất đầy hộp giấy, rương gỗ. Rương chồng rương, thậm chí đặt ở trên đồ dùng, hình dạng khái quát nguyên bản của phòng khách bị phủ đầy đồ đến mức gần như không có chỗ đặt chân. Cũng nhìn ra đươc mấy rương chất đống để ở đây rất lâu rồi, có cái đã cũ nhìn không ra màu thậm chí bị biến dạng sụp xuống, bên trong chất sách vở rải rác đầy sàn. Cố Chu Triệt thuận tay nhặt lên một quyển, vỗ vỗ bìa, phát hiện là một quyển chuyên ngành ‘Chủ nghĩa cá nhân và trật tự kinh tế’.

Ngẩng đầu lên nhìn, lầu một không có trần nhà, theo cầu thang thật dài trực tiếp thông đến lầu hai, cho nên căn nhà thoạt nhìn rất trống trãi. Nơi này không gian rất lớn, cho dù là nhìn từ thị giác của người trưởng thành cũng thấy như vậy, đối với Phó Mặc lúc đó vẫn là con nít mà nói, cảm giác trống trải càng mãnh liệt hơn.

Ngoài khu vực phòng khách, tất cả đồ dùng trong nhà đều có một loại cảm giác cũ kỹ, giống như cho dù để chúng nó ở chỗ này nhiều năm, thì vẫn duy trì trạng thái giống như lúc mới vừa mua, không được chủ nhân coi trọng.

Cố Chu Triệt đứng trong phòng khách, lặng lẽ nhìn trái phải, nhìn rất chậm chạp, cũng không chú ý Phó Mặc đang làm gì. Phó Mặc kiểm tra cầu thang gỗ xong, bắt chuyện với cậu: “Chu Chu.”

Hai người cùng nhau đi lên lầu hai. Phó Mặc lấy ra chìa khoá mở một cánh cửa, Cố Chu Triệt cảm thấy đây là phòng ngủ của Phó Mặc.

Cửa đẩy mở, còn chưa kịp thấy gì, đã bị gió lạnh thổi phà vào mặt. Phó Mặc nhanh tay kéo cậu ra phía sau, đi tới bên cửa sổ đem cửa đóng lại. Trong phòng lạnh giống như hầm băng, cửa sổ không biết là Phó Mặc lúc đi quên đóng hay là sau đó bị gió thổi bật ra, cũng không biết đã mở bao lâu, Cố Chu Triệt lạnh run cả người, Phó Mặc nói: “Mau đeo khăn choàng lên.”

Cậu đáp lại có lệ, lấy khăn choàng cổ ra đeo lên cũng qua loa. Phòng Phó Mặc vô cùng đơn giản, ngoài giường, bàn học và tủ quần áo, chỉ có một cái máy tính, một ly nước, trên giá sách giản dị có vài quyển rải rác. Bốn mặt tường, chỗ có thể thấy được, tất cả đều bị các con số và biểu thức số học bao trùm. Cố Chu Triệt nhìn mấy lần liền nhận ra được sơ sơ, những cái đó đều là phép tính giả định Collatz.

Nét chữ theo khoảng thời gian cũng khác nhau, có chữ đã có chút mờ nhạt, còn có chữ như viết đè lên nhau, hầu như không thấy rõ là viết cái gì. Nét chữ gần ở cậu nhất, chỉ có tư thế ngồi dưới đất mới có thể viết được, cậu giống như thấy dáng vẻ Phó Mặc ngồi ở đó để viết, nắm bút dựa tường là có thể ngủ mất.

Phó Mặc đi qua thay cậu quấn khăn chòang vài vòng, cằm bọc ở bên trong. Drap trải giường có chút nhăn, trạng thái lúc hắn rời đi cũng không tốt, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không nghĩ, thu dọn qua loa đại khái một vài thứ cần thiết vào ba lô liền đi. Ngày đó gió có hơi to, chính là vừa qua khỏi trưa một lúc, xung quanh trống trải lại yên tĩnh. Hàng xóm cũng rất ít khi thấy hắn xuất hiện, đương nhiên cũng sẽ không biết hắn đã rời khỏi.

Tùy tiện mua vé gần nhất rồi đến Tân Bắc cũng là thật. Hắn lúc đó đối với bất cứ chuyện gì đều ở trạng thái hờ hững, đi đâu, sẽ xảy ra chuyện gì, đối với hắn mà nói tất cả đều không quan trọng. Hắn chỉ là dựa vào bản năng phải rời khỏi Phó Cảnh Vân mà đi, hắn không quan tâm chút nào về tương lai, hoặc có lẽ là, rời khỏi chỗ này, chỉ để nói rõ sự lựa chọn của hắn.

Cho đến buổi tối hôm đó, dưới ánh trăng thiếu niên thở phì phò chưa hoàn hồn bỗng nhiên dừng tầm mắt ở trên người hắn. Cậu mang theo sự chưa giản đơn chưa từng thay đổi, không đề phòng mà đến gần hắn, một đôi mắt tràn đầy kinh ngạc bắt đầu tuôn nước mắt ra, nóng hổi rơi lên trên mu bàn tay hắn.

Cố Chu Triệt muốn quay đầu nhìn phía sau, nhưng Phó Mặc đem khăn quàng cổ quấn thật chặt, chỉ có thể vụng về xoay cả người sang chỗ khác. Trước bàn học ghế phủ một tầng bụi, Phó Mặc không cho cậu ngồi, nói: “Đi ngay lập tức.”

Cố Chu Triệt lúc này mới nhớ Phó Mặc nói là tới lấy đồ. Phòng lớn như vậy, đồ hẳn là rất nhiều, cậu đem balo để lên ghế, dự định giúp một tay, kết quả là thấy Phó Mặc khom lưng mò dưới gầm giường, lấy ra một cái hộp phẳng, vỗ vỗ bụi phía trên, nói: “Đi.”

“Há, hết rồi?” Cố Chu Triệt ngẩn ra, Phó Mặc nói: “Hết rồi.”

Cái hộp kia trong tay hắn vô cùng tầm thường, nhìn thể tích cũng không chứa được bao nhiêu đồ, nhưng hắn rất quý trọng bỏ vào balo. Hai người đi ra ngoài, Cố Chu Triệt tuy không hỏi gì, nhưng Phó Mặc vẫn chủ động giải thích: “Một vài thứ linh tinh.”

Cố Chu Triệt ngược lại không để ý, chỉ là không biết sao nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ, nói: “Phó Mặc, thời phổ thông cậu nhất định nhận được rất nhiều thư tình.”

Phó Mặc dừng bước, thành thật trả lời: “Tớ chỉ thích cậu.”

Cố Chu Triệt bất ngờ không kịp chuẩn bị, mặt đỏ tới mang tai, chỉ ngây ngốc nhìn Phó Mặc. Phó Mặc còn nói: “Thật…”

“Ừ! Tớ biết rồi!” Cậu vội lớn tiếng trả lời, cắt lời Phó Mặc, sau đó đỏ mặt dùng cả tay chân để vịn cầu thang đi xuống lầu, nhưng tay áo bị kéo mạnh lại. Cố Chu Triệt quay đầu, Phó Mặc nhìn cậu, ánh mắt sáng quắc.

Tim Cố Chu Triệt đập rộn lên, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: “Tớ cũng chỉ thích cậu.”

Phó Mặc thả tay xuống nắm tay cậu, mười ngón tay giao nhau, tâm tình tốt nắm tay cậu xuống lầu. Cố Chu Triệt bị hắn lôi đi, vừa xấu hổ vừa ở trong lòng tàn bạo mắng hắn, tớ có thích cậu hay không trong lòng cậu không biết sao! Thật đáng ghét!

Hai người ra cửa chính, Phó Mặc một lần nữa khóa lại tất cả các ổ, thoạt nhìn không còn gì để quyến luyến nữa, cứ rời đi như thế.

Mà lần này, có lẽ là thực sự không quay về, lời chào tạm biệt thật sự.

Bọn họ đi ra khỏi khu biệt thự, vừa chậm rãi đi vừa thảo luận lát nữa sẽ ăn gì. Một cô gái trẻ tuổi đi ngang qua bọn họ, bỗng nhiên dừng bước lại, sững sờ nhìn bóng lưng của họ. Cô đi theo mấy bước, thử thăm dò gọi: “Cậu là Phó Mặc?”

Hai người cùng lúc quay đầu lại. Một tay Phó Mặc còn nắm tay Cố Chu Triệt, nhìn cô, nói: “Ừ.”

“Tớ… Tớ trước đây học cùng lớp với cậu, thời phổ thông.” Cô nhìn nét mặt Phó Mặc, vô thức giải thích, biểu cảm rất kinh ngạc: “Nhà tớ ở ngay phía sau nhà… Tớ lâu lắm rồi không thấy cậu, nghĩ cậu không còn ở đây nữa.”

Phó Mặc xem ra không có ấn tượng gì với bạn học cùng lớp này, nhưng hắn vẫn lịch sự trả lời: “Đúng vậy, tôi không còn ở đây nữa.”

Cô gái cười cười: “Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió.” Cô nhìn thấy hai người nắm tay nhau, cũng không nói gì.

“Cảm ơn.” Phó Mặc nói: “Cậu cũng vậy.”

Đi ra ngoài một đoạn đã lâu, cô gái vẫn không ngừng quay đầu nhìn bóng lưng hai người họ.

Trời dần tối, gió lạnh lạnh thấu xương thổi lên, Cố Chu Triệt đá viên đá nói: “Tớ nhớ trước đây gần trường chúng ta có một quán bột khoai [1], tớ muốn ăn.”

[1] Bột khoai tây là một món ăn vặt truyền thống, bắt nguồn từ cung đình triều Minh. Khoai tây sau khi được chọn sẽ nghiền ra, thêm gia vị bột mì các thứ, trụng nước sôi, sau phơi khô, cuối cùng chế thành sợi phở hoàn toàn mới. Hình ở cuối chương.

Phó Mặc nói: “Đi xem còn mở hay không.”

Bọn họ ở Nam Thanh một đêm. Ngày hôm sau lại đi thăm trường tiểu học, vườn hoa bọn họ đã từng học cùng nhau sau khi được xây lại, bàn đá ghế đá đã không còn. Phó Mặc hỏi Cố Chu Triệt có muốn về thăm nhà không, Cố Chu Triệt nói không đi. Nhà hiện tại đã là người khác ở, về cũng không có ý nghĩa gì.

Buổi chiều ăn xong chuẩn bị về, cuối cùng Cố Chu Triệt vẫn bị cảm, liên tục hít nước mũi, rốt cục cũng chịu quấn khăn choàng đàng hoàng. Vì uống thuốc cảm, nên lúc vừa lên tàu cao tốc liền ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Chu Triệt cảm giác đầu mình đang nằm ở đâu đó. Cậu hơi mở mắt, ở trên cửa sổ phản chiếu thấy mình đang dựa lên vai Phó Mặc, Phó Mặc dựa vào đầu cậu, cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu nhìn cửa sổ hồi lâu, mới chịu nhắm mắt lại.

Trở lại Tân Bắc không bao lâu, Cố Chu Triệt tiến vào giai đoạn ôn tập, lại sắp bắt đầu giao đoạn thi cử. Lúc đầu định ở nhà học, nhưng một lúc là nhịn không được leo lên giường nằm, vì vậy ép buộc bản thân đến phòng tự học của trường. Phó Mặc mua đồ ăn vặt đến thăm cậu, đi ngang qua lớp có tiết toán cao cấp nào đó, nghe giảng hết một tiết. Cố Chu Triệt hỏi hắn có cảm thụ gì, Phó Mặc nói: “Nhiều cái không hiểu.”

Cố Chu Triệt nói: “Toán đại học có chút khác với toán phổ thông… Nhưng nếu hiểu khái niệm từ đầu cũng không khó lắm, không bằng cậu lên xem mấy video giảng trên mạng, vừa rồi tớ tình cờ thấy một cái, tớ gửi cậu.”

Cố Chu Triệt mở điện thoại lục lịch sử tìm, mở ra cái video cậu xem rất lâu về trước, cố ra vẻ bình tĩnh chia sẻ cho Phó Mặc, sau đó lén liếc mắt quan sát phản ứng của Phó Mặc. Phó Mặc không có biểu cảm gì, sau khi nhận được, chỉ ngồi bên cạnh cậu xem.

Vừa thi xong một môn, mẹ Cố đã bắt đầu thường xuyên hối thúc bọn họ về nhà, bọn họ đã không về cả năm rồi. Vất vả thi xong, lại sống sót giai đoạn báo điểm, hai người vội vã mua vé máy bay trở về Minh Xuyên.

Mẹ Cố lần này tự ra sân bay đón bọn họ. Một năm không gặp, bà đã uốn tóc, thoạt nhìn thay đổi rất nhiều. Mỗi tay nắm một đứa đi, vui tới mức nhà cũng không về, dẫn bọn họ đi ăn ngoài. Ăn xong lại đi mua quần áo, mua cho cả nhà bao gồm ông bà nội một bộ quần áo mới, vui vẻ qua đi lại bắt đầu oán trách: “Hai đứa cũng thật là, nghỉ hè đi chơi xong dù thế nào cũng phải về nhà một chuyến chứ, dù chỉ một ngày, đi chỗ nào chơi đó?”

Phó Mặc nhìn Cố Chu Triệt, Cố Chu Triệt cũng nhìn Phó Mặc, sau đó cúi đầu bắt đầu lật lịch sử trò chuyện với Hứa Thanh Ngạn nói: “Đi… Đi Hải Nam á!?”

Phó Mặc xoay đầu qua chỗ khác, Cố Chu Triệt biến sắc, mẹ Cố sáp lại xem: “Mẹ xem xem. Hai đứa đi đâu cũng không nhớ sao? Sao toàn chụp cảnh mà không chụp người?”

Bọn họ cũng không có nhiều hành lý, trực tiếp tới nhà ông bà nội. Cả năm không gặp, hai cụ so với mẹ Cố càng vui hơn, hỏi han ân cần, hỏi thăm kỹ càng bọn họ một năm này ở Tân Bắc sống có tốt không, có thuận lợi hay không, có gặp phải khó khăn gì không. Cố Chu Triệt nói: “Yên tâm, có khó khăn cũng có thể cùng nhau giải quyết mà, tụi con đều lớn rồi.”

Ông nội nói: “Đúng vậy, chỉ cần mấy đứa đồng lòng, cùng nhau đối mặt, chuyện gì cũng không thành vấn đề.”

Bà nội nói: “Vấn đề gì? Chu Chu với Mặc Mặc chúng ta không có vấn đề gì để gặp hết. Bà xem xem, sao gầy nhiều vậy nè? Có phải mấy đứa ăn không đủ no không?”

Một năm này đủ các loại thăng trầm, hai người quả thật đều gầy đi, nhưng thể xác và tinh thần lại trái ngược nhau. Mà về nhà rồi, không cần cố kỵ nhiều thứ nữa, cho nên cứ an tâm ngoan ngoãn tùy ý ông bà nội đem bọn họ nuôi béo lên, ở nhà nhàn nhã chờ Tết đến.

Tối giao thừa, mọi người cùng nhau bọc sủi cảo xem TV. Ông bà nội và mẹ đều cho lì xì, hai người cất xong ở nhà bếp rửa trái cây, Phó Mặc bỗng nhiên gọi cậu: “Chu Chu.”

Cố Chu Triệt quay đầu, thấy Phó Mặc lấy ra một bao lì xì cho cậu, nói: “Năm mới vui vẻ.”

Cố Chu Triệt sửng sốt một chút, cũng từ trong túi mình lấy ra một bao lì xì đã chuẩn bị sớm, hai người nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười, nhưng vẫn vui vẻ đổi cho nhau.

Sắp đến 0 giờ, bọn họ đem pháo hoa đã chuẩn bị xuống dưới lầu. Trong tiểu khu còn rất nhiều người đang chờ thả pháo hoa, có người đốt một ít pháo nhỏ trước giờ, khắp nơi vô cùng náo nhiệt. Lúc đến thời gian đếm ngược, rất nhiều người mở cửa sổ cùng nhau đếm, lúc đến về 0, vô số pháo hoa cùng lúc nở rộ, rọi sáng cả bầu trời đêm.

Cố Chu Triệt và Phó Mặc đứng cùng nhau, song song ngẩng đầu nhìn không trung rực rỡ như ban ngày. Cố Chu Triệt bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại ra, mở ra camera trước, kéo Phó Mặc qua: “Nhìn màn hình — “

Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau chụp ảnh. Tiếng chụp ảnh răng rắc, như đông lại hy vọng mới, bắt đầu mới, giống như hai mươi tuổi bọn họ mãi mãi sẽ không thay đổi.

Cuộc sống tương lai dài dẳng sau này, sẽ chỉ có ngày càng tốt hơn.

.:.

Món bột khoai




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.