Vẽ Nên Hạnh Phúc

Chương 12



Cuộc thi lần này đã qua, khi chuyển chỗ ngồi cuối cùng Lâm Đồng Chi từ phía sau Cố Duy Bình đã bị chuyển đi chỗ khác, để tránh cô sẽ tiếp tục độc hại học trò cưng của cô giáo, Lý Ngọc Hỉ cũng bị tách ra, bốn người ba chỗ. Bạn ngồi cùng bàn mới của cô tên Hoàng Dung Tuệ, hai chữ trước tên giống hệt Dung Nhi trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu, tính tình cũng rất cởi mở, không có tâm nhãn, cái miệng nhỏ nhắn líu ríu không biết nói ra bao nhiêu bát quái ở trong trường cho Lâm Đồng Chi nghe. Hơn nữa cậu ấy rất đẹp, ba phần là đẹp tự nhiên, bảy phần do cách ăn mặc mà thành. Dù sao cậu ấy cũng không quyết định muốn thi vào trường cao đẳng, bình thường cũng không gây chuyện, cho nên giáo viên đối với cậu ấy cũng là nhắm một mắt mở một mắt, thỉnh thoảng trang điểm một chút cũng không có người để ý đến cậu ấy. 

Cậu ấy dạy Lâm Đồng Chi đánh mắt, dạy cô dùng son môi đánh má hồng, dạy cô làm sao để phối quần áo, dạy cô cách phân biệt quần áo nhìn qua giống hệt nhau nhưng lại khác nhau về nhãn hiệu chất lượng, dạy cô cách xem giày da...... Lâm Đồng Chi có lúc chỉ cười cho qua, có lúc lại bận rộn học pha chế thuốc phẩm, nhưng về sau khi bước ra xã hội, cô mới phát hiện trong lúc lơ đãng cô đã vô tình học được những thứ so với cái kia "3. 14159" còn có ích hơn nhiều...... 

Dĩ nhiên, có chút bát quái Lâm Đồng Chi vẫn rất thích nghe, như em gái Cố Duy Bình học ở trường chúng ta hai ngày đầu, mặc dù không theo kịp anh trai của mình, nhưng cũng là người rất giỏi, chính là cô bé mà hội học sinh kiểm tra. Lại như một bạn ở lớp nào đó, trong ngày thường tự cho mình là rất giỏi mắt cao hơn đỉnh, nhưng cũng từng lén nhét thư tình vào trong ngăn bàn của Cố Duy Bình...... 

Lâm Đồng Chi không nghe được những lời nói chê bai con gái, cô mỉm cười phản bác: "Các cậu luôn nói Cố Duy Bình có rất nhiều người thích, mình ngồi phía sau cậu ấy lâu như vậy, ngay cả ai đưa thư tình cho cậu ấy mình cũng chưa từng thấy qua một lần." 

Hoàng Dung Tuệ chỉ cười, cười đến có chút ý tứ: "Chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói", Lâm Đồng Chi thấy cậu ấy không nói, lấy ấm muốn đến phòng nước lấy nước sôi. Cậu ấy cầm ấm chạy theo, nhìn hai bên một chút, ghé vào tai Lâm Đồng Chi nhỏ giọng nói: "Cậu đúng là kém thông minh, mình cho cậu biết, Cố Duy Bình và Lý Đan Tâm của ban ba đã sớm có chút thích nhau, đây là bí mật công khai, không ai không biết, cậu biết Lý Đan Tâm không? Cậu nói những người khác có thể so với Lý Đan Tâm sao?" Cậu ấy lại tiếp tục bát quái, mà không để ý dưới chân, không biết đã vấp phải thứ gì, liền ngã về phía trước, thật may Lâm Đồng Chi nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh đỡ lấy cậu ấy, trong lòng sợ hãi, đề tài lúc trước liền quên sạch. 

Lâm Đồng Chi trong lòng hỗn loạn, rõ ràng cái gì cũng không muốn nghĩ, nhưng đi học lại không nghe vào, mặc dù cô đã cố gắng kiểm soát chính mình, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Hôm nay giáo viên toán học trình bày bài giảng trên bảng, giảng về hình học không gian chính là phần cô học yếu nhất, cô biết rõ mình cần phải chăm chú nghe giáo viên giảng từng phần, nhưng không như mong muốn, ánh mắt cô nhìn chằm chằm bảng đen, trong lòng lại mơ hồ, không biết bay đi nơi nào. 

Sau đó, không biết qua bao lâu, có một ánh sáng rất mạnh chiếu thẳng vào ánh mắt cô, hai mắt hoa lên, cô theo phản xạ nhắm mắt lại, sợ run cả người. Khi lấy lại tinh thần, trên bảng đen giáo viên đã trình bày một đề bài khác, chậm một chút nữa thôi, đề bài vừa rồi sẽ bị xóa đi, cô vội vàng chép lại các bước giải của đề vừa rồi, lại vội vàng vẽ hình của đề mới —— đúng lúc theo kịp giáo viên giảng giải, giờ học này, rốt cuộc vẫn là nghe được một chút gì đó. 

Sau khi tan học, ánh mắt Lâm Đồng Chi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này mặt trời rõ ràng vẫn ở phía đông ngoài cửa sổ, làm sao có thể vô duyên vô cớ chiếu đến chỗ ngồi ở phía sau bức tường còn chiếu cả vào mắt cô được? 

Cô nhìn thấy một người, thuần túy là thói quen, chỉ cần người kia ở giữa đám người, cô luôn có thể từ ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy cậu ấy, người kia ha ha cầm một cái thước cuộn bằng thép quơ quơ, một tia ánh sáng chiếu vào quyển sách ở trước mặt cô. Lâm Đồng Chi biết là cậu ấy đang gây rối, đang muốn nghiêm mặt trách cứ trò đùa dai của cậu ấy, thì cậu ấy giơ cái thước lên, vẻ mặt đắc ý khi thực hiện được trò đùa, sau đó phát hiện sắc mặt cô không tốt, lại lập tức làm một khẩu hình: "Buổi trưa mình tới tìm cậu." 

Lâm Đồng Chi không muốn đem những lời này của cậu ấy để ở trong lòng, nhưng thời gian còn lại cô chỉ vì một câu này mà hồi hộp, cậu ấy tìm cô làm gì? Chẳng lẽ cậu ấy muốn nói gì với mình? Chẳng lẽ tất cả những tin đồn kia đều là giả? Nghi ngờ buồn phiền vui vẻ hưng phấn, nhiều loại cảm xúc trong lòng cô luân phiên xuất hiện, giày vò cô. Cô khó khắn thuyết phục chính mình cứ như thói quen bình thường mà đến lớp học, giả vờ trấn định ngồi xuống bên cạnh bàn học. Trái tim cô bỗng đập rất nhanh, tiện tay lấy một quyển sách mở ra, cậu ấy liền xuất hiện. Nhìn trên bàn học của cô một chút, trên mặt hiện ra biểu tình không ngoài dự đoán, ha ha vẫy tay ý bảo cô đi ra ngoài. 

Lâm Đồng Chi không muốn ra ngoài, nhưng thân thể không tự chủ được theo sát cậu ấy đi ra ngoài. Cậu ấy kẹp một quyển vở dưới nách, đôi tay đút trong túi quần, ngẩng đầu, trong miệng thổi bài hát nào đó của Hongkong trênTV, thong thả dẫn cô đi qua khu xà đơn xà kép đến vườn cây bên kia. Trời sáng mây cao, xung quanh vườn cây ít dấu chân người, Lâm Đồng Chi không biết cậu ấy dẫn mình tới đây làm gì, trái tim đang bịch bịch nhảy loạn. 

Cậu ấy ngồi xuống bậc thang ở vườn cây phía trước, vừa gọi cô đi qua, vừa cười: "Sáng nay mình thoáng thất thần liền nhìn thấy cậu vẻ mặt ngơ ngác, mình liền biết cậu bị cái hình học không gian kia làm cho choáng váng, vừa rồi nhìn sách của cậu một chút, quả nhiên cậu thật sự đang buồn vì cái này, đến đây, đừng buồn, thầy giáo dạy cậu hai chiêu." 

Đột nhiên Lâm Đồng Chi thấy lo lắng trong lòng, cô theo lời ngồi xuống, Tên con trai bên cạnh đã mở quyển vở ra, lấy bút nhanh chóng vẽ đề bài trong lớp của giáo viên: "Hình học không gian có chút khó, liền khó ở phần tìm giao điểm, chỉ cần tìm đúng giao điểm, còn lại cũng rất đơn giản." Cậu ấy cầm bút chỉ cho cô xem: "Ừ, nơi này, nơi này, nơi này, nếu cậu vẻ mấy đường giao tuyến ở chỗ này chắc chắn không đúng......" Cậu ấy chăm chú giải thích cặn kẽ, Lâm Đồng Chi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nói ra nghi vấn của mình, quần áo của cô từ trước đến nay vẫn luôn đúng mốt, nửa ống quần ngoài màu trắng thêu một chữ tiếng anh, ánh mắt cô nhìn lướt qua chữ cái, không biết là thơ của ai? Dệt thành một mảnh, ý nghĩa đau buồn...... Cô lại cảm thấy buồn bã trong lòng.

Trời thế nào cô không quản được, đất thế nào cô không quản được, cậu ấy thích ai cô cũng không quản được, cô chỉ có thể quản chính mình thích cậu ấy, nhưng cậu ấy thích ai lại có liên quan gì đến cô đâu? Cô biết, cô thích cậu ấy, vậy là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.