Vẻ Ngoài

Chương 108



Lục Thời Sâm đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn cục thành phố cách đó không xa, hôm nay Mạnh Chiêu không đến cục thành phố đi làm? Là nghỉ ngơi à? Hay là đi công tác rồi?

Trong tai nghe truyền đến giọng nói của bác sĩ tâm lý: “Lục, cậu vẫn đang nghe chứ?”

Lục Thời Sâm lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở cách đó không xa: “Ừ, chị nói đi.”

“Nhìn từ kết quả kiểm tra của mấy lần trước, tình trạng của cậu đang chuyển biến tốt, tại sao lần này lại bỗng trở nên tệ đến vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Lục Thời Sâm nói với giọng điệu bình thản: “Sinh hoạt xuất hiện một vào biến động.”

“Nghe Minh Gia nói, hai ngày này cậu lại bắt đầu thức đêm làm việc? Mất ngủ phải không?”

“Ừ.”

“Trạng thái này của cậu, sẽ gây bất lợi cho việc khôi phục trí nhớ của cậu. Việc khôi phục tất cả đoạn trí nhớ của cậu hiện đang diễn ra khi cậu ở trạng thái tốt nhất, nếu như trạng thái tiếp tục tồi tệ, tiếp theo cậu rất có thể không có cách nào khôi phục những ký ức khác.” Bác sĩ tâm lý hướng dẫn từng bước, “Cậu suy nghĩ xem, khoảng thời gian trước tại sao tình trạng của cậu lại cải thiện?”

Lục Thời Sâm không trả lời.

“Nếu như có thể, tôi đề nghị cậu khôi phục trạng thái sinh hoạt khoảng thời gian trước.” Bác sĩ tâm lý đã sớm quen với cách trò chuyện của Lục Thời Sâm, bèn đưa ra lời khuyên của mình, “Đương nhiên, tôi cũng sẽ kê một ít thuốc hỗ trợ điều trị, nhưng tôi rất rõ tình huống của cậu, hiệu quả của viện điều trị bằng thuốc rất không đáng kể, nếu như tăng liều lượng thuốc một cách mù quáng sẽ chỉ gây hại cho sức khỏe của cậu.”

Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.

Cách đó không xa, ngã tư đường đã đổi sang đèn xanh, người đứng ở ven đường đã bắt đầu sang đường, nhưng trong đám người vẫn không có bóng dáng của Mạnh Chiêu.

Tại sao trạng thái của mình khoảng thời gian trước trở nên tốt hơn? Hắn biết rõ đáp án của vấn đề này – là bởi vì Mạnh Chiêu.

Mười hai năm trước, chập tối ngày Mạnh Tường Vũ lật lại bản án thành công, khoảnh khắc hắn nhìn Mạnh Chiêu bước ra từ tòa án với nụ cười trêи môi, hắn chưa bao giờ dao động trong cảm xúc, ấy vậy mà cảm thấy vui vẻ. Từ đó về sau hắn đã phát hiện, tâm trạng của mình sẽ thay đổi theo cảm xúc của Mạnh Chiêu.

Khi Mạnh Chiêu vui vẻ, hắn sẽ sinh ra vui vẻ rất nhỏ.

Khi Mạnh Chiêu phiền muộn, hắn cũng sẽ cảm thấy buồn rầu nhẹ.

Sự liên kết tâm trạng này khiến Lục Thời Sâm cảm thấy mới lạ, hắn bắt đầu không tự chủ được quan tâm đến cảm xúc của Mạnh Chiêu. Ngay từ đầu, chỉ có khi cảm xúc của Mạnh Chiêu hết sức rõ ràng, hắn mới có thể phân biệt được đồng thời sinh ra thay đổi cảm xúc tương ứng và không rõ rệt lắm. Dần dần, cho dù Mạnh Chiêu không biểu lộ cảm xúc rõ ràng trêи mặt, hắn cũng có thể phân biệt được cảm xúc của Mạnh Chiêu từ những việc nhỏ không đáng kể.

Năm đầu tiên ra nước ngoài, trạng thái của hắn rất kém, trầm cảm tăng thêm, thế là hắn đến tìm một bác sĩ tâm lý, nhưng hiệu quả điều trị luôn quá nhỏ bé. Dưới tình huống rất tình cờ, hắn gặp được một người bạn cùng lớp ở trung học số 1 Minh Đàm, người kia rất hay nói, nhưng Lục Thời Sâm lại không có ham muốn trò chuyện, lúc toan rời đi, người kia lại nhắc đến Mạnh Chiêu.

Không giải thích được, Lục Thời Sâm đã bỏ ý định rời đi của mình, nghe người kia chậm rãi kể. Người kia nói đến Mạnh Chiêu với giọng điệu rất khϊế͙p͙ sợ, nói rằng cậu còn nhớ bạn nam luôn thi hạng bét trong lớp mình không? Cậu ấy thế mà thi đậu đại học công an!

Đại học công an? Muốn làm cảnh sát ư? Trong đầu Lục Thời Sâm xuất hiện dáng vẻ Mạnh Chiêu mặc đồng phục cảnh sát.

Trùng hợp nghỉ lễ giáng sinh, Lục Thời Sâm không có hứng thú tham gia các hoạt động trong trường, nên đã mua vé về nước mà không hề thông báo với bất kỳ ai. Hắn không về Minh Đàm mà đến Yến Thành, tìm một khách sạn gần đại học công an để ở lại.

Vị trí căn phòng do hắn chỉ định, vừa khéo có thể nhìn thấy cổng trường đại học công an. Cũng thật sự trùng hợp, chạng vạng tối ngày đầu tiên hắn ở lại, hắn đã nhìn thấy Mạnh Chiêu và bạn học đi ra từ trong sân trường.

Khác hẳn với Mạnh Chiêu im lặng ít nói hồi cấp ba, anh như thể biến thành người khác, cười cười nói nói với bạn bè, rất sáng sủa, rất vui vẻ.

Một lần đó, Lục Thời Sâm ở lại trong nước tròn hai tuần kỳ nghỉ, sau khi trở lại hắn đến bệnh viện tái khám, bác sĩ tâm lý rất kinh ngạc, bởi vì trạng thái của Lục Thời Sâm lần đầu tiên có chuyển biến tốt.

Kể từ đó, Lục Thời Sâm càng chắc chắn mình tồn tại liên kết cảm xúc với Mạnh Chiêu. Thì ra, mình cũng không phải là một người chẳng hề có cảm xúc nào, sự dao động cảm xúc hiếm hoi này sẽ thay đổi theo cảm xúc của Mạnh Chiêu.

Thế là sau đó, mỗi khi Lục Thời Sâm nhận ra trạng thái của mình cực kỳ tệ, hắn sẽ về nước ở mấy ngày.

Mãi đến một ngày về sau, Lục Thời Sâm đứng bên cửa sổ khách sạn, nhìn thấy Mạnh Chiêu và một cô gái sóng vai đi ra sân trường.

Mạnh Chiêu và cô gái kia cười nói đi ra, thoạt nhìn không có gì khác trước kia. Mới đầu khoảng cách giữa hai người là nửa mét, từ từ, cô gái chủ động tới gần Mạnh Chiêu, cầm tay anh.

Cũng chính là chạng vạng tối đó, Lục Thời Sâm chợt phát hiện, cảm xúc của mình dường như cũng không hoàn toàn đi theo Mạnh Chiêu.

Hóa ra không phải mọi thời điểm Mạnh Chiêu vui vẻ, mình cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Lục Thời Sâm nghĩ.

Ví dụ như hiện tại, trông Mạnh Chiêu rất vui vẻ, nhưng Lục Thời Sâm lại cảm thấy lồng ngực có một cảm xúc chua xót không giải thích được, mùi vị chua xót kia dường như tràn vào trong huyết quản cơ thể theo từng nhịp tim,  khiến hắn cực kỳ khó chịu, không biết nên làm những gì để xoa dịu cảm giác này.

Tại sao cảm xúc của Mạnh Chiêu sinh ra tác dụng tương phản với mình? Lục Thời Sâm không nghĩ ra, nhưng bản năng xu lợi tránh hại khiến hắn đã trở lại vào ngày hôm sau.

Rốt cuộc là tại sao? Lục Thời Sâm mãi không thể nghĩ rõ ràng vấn đề này. Nhưng từ sau đó, hắn bị hoang mang quấn lấy, không còn đến Yến Thành lần nào nữa, cũng chưa từng trải qua cảm giác vui vẻ mà hắn dường như vô cùng khát vọng kia…

*

Sau khi nghe Kiều Ngộ kể xong, Mạnh Chiêu rơi vào im lặng.

Phút chốc, trong đầu anh vang lên một câu “Cô bạn gái cậu quen ở đại học công an thì sao?”

Đó là hai tháng trước, Lục Thời Sâm hỏi anh một câu khi uống say. Lúc đó anh vẫn hơi khó hiểu, mối quan hệ mà ngay cả bản thân mình cũng không rõ có tính là yêu đương hay không, làm sao Lục Thời Sâm lại biết? Mà tin tức Kiều Ngộ vừa cung cấp, có vẻ như khiến mọi thứ trước sau đều có lời giải thích….

Mạnh Chiêu nhớ lại buổi chiều hôm đó, anh hỏi Lục Thời Sâm “Giữa chúng ta là quan hệ gì”, Lục Thời Sâm nói câu “Tôi chưa từng nghĩ đến”. Lẽ nào, Lục Thời Sâm không chỉ theo bản năng mà giúp mình, cứu mình, tin tưởng mình, mà còn theo bản năng…

Đúng lúc này, Kiều Ngộ ở đối diện duỗi tay lắc hai lần trước mặt Mạnh Chiêu: “Cảnh sát Mạnh? Anh đang nghĩ gì đấy?”

“Ừ?” Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô, “Không có gì. Cô Kiều, cảm ơn cô đã cung cấp tin tức cho tôi, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.”

“Ừm.” Kiều Ngộ gật đầu.

Mạnh Chiêu đứng dậy, đi đến quầy lễ tân thanh toán, sau đó rời khỏi quán cà phê.

Kiều Ngộ khuấy cốc đồ uống trong tay, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Trêи đường lái xe về cục thành phố, trong đầu Mạnh Chiêu không ngừng hiện lên Lục Thời Sâm ở những thời điểm khác nhau.

Lục Thời Sâm đưa quyển sổ, nhìn xuống mình một cách trịch thượng;

Lục Thời Sâm đội mưa, đứng trước phòng làm việc của Chu Minh Sinh;

Lục Thời Sâm đứng bên kia đường nhìn mình vào hôm Mạnh Tường Vũ phúc thẩm lật lại bản án;

Lục Thời Sâm đứng trước cửa sổ ở Ngự Hồ Loan, nhìn chăm chú mình rất lâu…

“Nếu nó tin tưởng em như thế, thầy cảm thấy, em cũng nên thử tin tưởng nó.” Trong đầu Mạnh Chiêu nhớ lại câu nói này của Chu Minh Sinh.

Mình có nên tin tưởng Lục Thời Sâm không? Mạnh Chiêu tự hỏi trong lòng.

Anh ý thức được, lúc này tình cảm của bản thân đã hoàn toàn vượt lên lý trí. Nhưng với tư cách là một cảnh sát, anh không thể xem nhẹ đủ loại chứng cứ có liên quan đến Lục Thời Sâm: giám sát của cửa hàng sửa đổi, sợi lông chó trêи người Chu Diễn, lời nói dối liên quan đến viện dưỡng lão…

Mạnh Chiêu tiến thoái lưỡng nan, anh luôn hành động quyết đoán, lần này lại chậm chạp không quyết định chắc chắn được.

Có nên đến tìm Lục Thời Sâm không? Nhưng vẫn chưa điều tra rõ chân tướng vụ án, đưa ra quyết định này dưới sự điều khiển của tình cảm, phải chăng quá bốc đồng?

Hay là đợi sau khi điều tra ra hết thảy lại đến gặp Lục Thời Sâm? Nhưng Lục Thời Sâm từ chối trả lời những vấn đề kia, liệu có nguyên nhân khác không…

Nếu không… đến gặp một lần nhỉ? Lần trước mình cũng hơi kϊƈɦ động, với tính cách như Lục Thời Sâm, có lẽ nên dùng cách dẫn dắt, mà không phải tiến thành thẩm vấn và ép hỏi hắn…

Xe chạy đến ngã tư cách nhà không xa, Mạnh Chiêu bật đèn xi nhan rẽ trái, lúc định lái về phía con đường đến thẳng Ngự Hồ Loan, anh bỗng nhiên liếc thấy bóng người quen thuộc đứng ở đường giao.

Người kia hơi cúi đầu, như là đang suy tư điều gì đó.

Đúng giờ tan ca, người qua đường đi tới đi lui, mà Lục Thời Sâm lẳng lặng đứng ở đó, lạc lõng với xung quanh.

Một chút lý trí cuối cùng còn sót lại cũng đã bị ăn hết, Mạnh Chiêu thở ra một cách nặng nhọc.

Anh dừng xe ở ven đường, nhắm mắt hồi lâu, để cho mình cố gắng bình tĩnh lại, sau đó đẩy cửa xe ra, đi về phía Lục Thời Sâm.

Lúc Mạnh Chiêu đi về phía Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm cũng chú ý đến Mạnh Chiêu, hắn hơi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh chăm chú.

Giống hệt ánh mắt đến từ Ngự Hồ Loan, giống như có trọng lượng, khiến người ta không thể bỏ qua.

Mạnh Chiêu đi tới, đứng trước mặt Lục Thời Sâm. Hai người đối mặt một lát, Mạnh Chiêu lên tiếng: “Tới đây làm gì?’

“Đi lung tung rồi đi tới đây.” Lục Thời Sâm nhìn anh nói.

“Cho nên, không biết muốn làm gì?”

Lục Thời Sâm nhìn anh, im lặng mấy giây mới trả lời: “Tôi nghĩ, tôi muốn gặp cậu.”

Hô hấp Mạnh Chiêu hơi dừng lại. Tiếp đó anh hít thở sâu một hơi: “Ngã tư không thích hợp đậu xe, đến nhà tôi nói chuyện đi.”

Hai người lên xe, mới đầu cả hai đều không nói gì, Mạnh Chiêu vốn cho rằng sự im lặng này sẽ tiếp tục kéo dài, không ngờ Lục Thời Sâm lại cất tiếng hỏi: “Sao hôm nay không đến cục thành phố?”

Là vì hôm nay không thể nhìn thấy mình từ Ngự Hồ Loan đúng không? Mạnh Chiêu lái xe vào cư xá: “Vụ án tạm thời không có việc gì khẩn cấp cần xử lý, tôi xin nghỉ một ngày.”

“Tại sao muốn xin nghỉ?”

Mạnh Chiêu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Tại sao muốn xin nghỉ… còn chẳng phải vì cậu? Rốt cuộc người này đã nghĩ rõ ràng quan hệ giữa hai người chưa? Hắn định làm gì?

Mạnh Chiêu dừng hẳn xe ở chỗ đậu, lúc định cầm lấy điện thoại xuống xe, điện thoại bỗng nhiên rung một cái, anh cầm lên nhìn, là mợ gửi tin nhắn đến: “Tiểu Đao, gần đây con có thời gian không? Giới thiệu cho con làm quen với một cô gái, rất hợp với con.”

Mạnh Chiêu trả lời một câu qua loa: “Thôi mợ ạ”, sau đó đẩy cửa xuống xe. Lục Thời Sâm cũng xuống xe theo.

Trả lời tin nhắn của Tống Ninh xong, Mạnh Chiêu nhận ra anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của Lục Thời Sâm.

Nên trả lời thế nào? Nói rằng tôi bị cậu làm cho tâm phiền ý loạn, hoàn toàn không có tâm trạng làm việc sao? Mạnh Chiêu cất điện thoại, khe khẽ thở dài.

Phải làm thế nào để Lục Thời Sâm nhận ra được tình cảm của mình? Làm thế nào dẫn dắt Lục Thời Sâm hiểu được mối quan hệ giữa họ? Mạnh Chiêu cảm thấy hơi đau đầu, những năm này anh một lòng nhào vào công việc, đợi cái “rung động” mãi không thấy bóng dáng, hoàn toàn không có tiến bộ gì trong kinh nghiệm tình cảm. Không ngờ đến cùng “rung động” lại là một vấn đề khó to lớn, đây quả thực khó hơn cả vụ án khó khăn nhất anh từng điều tra và giải quyết…

Suy đi nghĩ lại, Mạnh Chiêu nói dối một câu: “Tôi đi xem mắt.”

Nghe vậy, Lục Thời Sâm im lặng một lát: “Xem mắt?”

“Đúng rồi, mợ tôi giới thiệu một cô gái,” Lời nói dối vừa nói ra lại thuận miệng đến không ngờ, Mạnh Chiêu vừa đi về phía thang máy vừa bảo, “Chẳng phải chúng ta kết thúc rồi sao? Tôi cũng sắp ba mươi rồi, kết thúc một mối quan hệ, thì phải nhanh suy nghĩ mối quan hệ khác đúng không?”

Một hồi lâu, sắp đi đến cửa thang máy, Lục Thời Sâm mới hỏi: “Xem mắt thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Mạnh Chiêu ra vẻ tự nhiên đáp.

Hai người đứng ở cửa thang máy, đợi thang máy chậm rãi đi xuống. Lục Thời Sâm không nói tiếp nữa, Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn hắn một cái, đối phương hơi rũ mắt, trêи gương mặt luôn luôn không có biểu cảm kia, lúc này trông như lộ vẻ cô đơn và thê lương. Hắn đang… buồn à? Ban đầu chỉ ôm suy nghĩ thử kϊƈɦ thích Lục Thời Sâm xem sao, không ngờ hắn lại thật sự tin mình, Mạnh Chiêu lại cảm thấy mình hơi quá đáng.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, hai người đi vào. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Mạnh Chiêu cũng sắp lên tiếng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân vội vàng và lộn xộn, ngay sau đó, mấy nam sinh mặc đồng phục, đeo cặp chen vào một giây trước khi thang máy đóng cửa.

Hai người vốn đứng giữa thang máy, ở giữa cách nửa mét, nhưng mấy nam sinh thân hình chắc khỏe vừa đi vào, trong tay tháng lập tức có vẻ hơi chật chội. Mạnh Chiêu toan lùi lại một bước nhường chỗ cho họ thì Lục Thời Sâm vươn tay cầm lấy cổ tay anh, kéo anh về phía mình.

Hai người dựa vào tường đứng thẳng, nghe mấy nam sinh bên cạnh to tiếng thảo luận trận bóng rổ trong tiết thể ɖu͙ƈ hôm nay. Mạnh Chiêu phát hiện, bàn tay cầm cổ tay mình chẳng những không buông ra, mà còn chậm rãi dời xuống dưới, cuối cùng cầm bàn tay anh. Ngón tay siết chặt, nắm rất dùng sức, như là xương cốt dán vào xương cốt, bóp anh gần như hơi đau.

Một lát sau, Mạnh Chiêu nghe thấy một tiếng thở dài khẽ tới mức khó nhận ra vang lên bên tai – là Lục Thời Sâm khẽ thở dài một hơi.

Có lẽ trong lúc mình chịu đủ giày vò của bởi lần thất tình này… Lục Thời Sâm cũng không dễ chịu cho lắm? Nhìn Lục Thời Sâm trước mắt, Mạnh Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến, mình đã từng hứa hẹn với Lục Thời Sâm, muốn cho Lục Thời Sâm cảm nhận được nhiều cảm xúc tích cực hơn, mà không phải khổ đau, sợ hãi, nôn nóng… Nhưng bây giờ thì sao? Anh không hỏi có phần hối hận.

Con số trêи màn hình không ngừng nhảy lên, đến tầng mười, mấy nam sinh theo thứ tự đi ra. Trong thang máy lần nữa trở nên rộng rãi, nhưng hai người nắm tay lại vẫn đứng một bên, không có ai xê dịch bước chân. Mấy ngón tay kia vẫn nắm chặt lấy mình, Mạnh Chiêu mở miệng nói: “Cậu tin thật à? Vừa rồi lừa cậu đấy, tôi không đi xem mắt.”

Mấy giây sau đó, Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng rất thấp.

Thang máy dừng đến tầng mười bảy, hai người đi ra ngoài, Lục Thời Sâm vẫn cầm tay Mạnh Chiêu không buông ra. Hai người đi tới cửa, Mạnh Chiêu nhìn ổ khóa im lặng mấy giây, nói: “Tôi phải dùng vân tay mở khóa.” Lúc này Lục Thời Sâm mới buông tay.

Đẩy cửa ra, Mạnh Chiêu đổi giày trước cửa, sau đó đi vào trong nhà.

Hai người ngồi trêи sofa, Mạnh Chiêu thở dài một hơi. Anh đã thẩm vấn vô số lần, mỗi lần đều có thể nhanh chóng nghĩ ra một phương án hợp lý, nhưng đối mặt với Lục Thời Sâm, anh lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nếu nói đến xem mắt, vậy thì bắt đầu từ xem mắt đi… Mạnh Chiêu dựa vào lưng ghế sofa: “Nghe thấy tôi đi xem mắt, cậu có cảm giác gì?”

“Chỗ trái tim, hình như có một lỗ hổng,” Lục Thời Sâm tự hỏi, đồng thời miêu tả cảm thụ của mình, “Có cảm giác đau âm ỉ.”

“Cậu đang buồn,” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn hắn, “Vậy cậu nghĩ xem, tại sao xuất hiện cảm giác này? Xem mắt có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là…” Lần này, Lục Thời Sâm im lặng mười mấy giây, “Cậu ở bên người khác, làm chuyện trước kia chúng ta từng làm, về sau chúng ta sẽ không có liên quan nữa.”

“Chẳng phải cậu biết rất rõ ràng ư?” Mạnh Chiêu hít thở sâu một hơi, “Vậy cậu nghĩ rõ ràng, rốt cuộc giữa chúng ta là quan hệ gì? Cậu có cảm giác gì với tôi?”

Lại là một hồi im lặng, Lục Thời Sâm hơi rũ mắt xuống, dường như thật sự rơi vào trầm tư.

Hai ngày này Mạnh Chiêu đã trải qua quá nhiều im lặng, anh vốn cũng không phải người có nhiều kiên nhẫn, sau khi đợi hai phút, anh cảm thấy mình không thể chịu đựng sự im lặng khó chịu này, bèn dứt khoát mở miệng.

Ngay khi mở lời, cảm xúc bị kìm nén rất lâu hoàn toàn tuôn trào, một loạt câu hỏi được thốt ra:

“Lúc trước tại sao phải tìm Chu Minh Sinh giúp cậu tôi lật lại bản án? Tại sao lại tin tưởng tôi một cách khó hiểu và chắc chắn như vậy?”

“Trước khi ra nước ngoài tại sao phải đặc biệt cho tôi quyển sổ kia? Còn cố ý dùng giọng điệu chọc giận tôi?”

“Sau khi ra nước ngoài tại sao phải quay về Yến Thành để nhìn tôi mấy lần? Tại sao sau khi nhìn thấy tôi quen bạn gái thì không tới nữa?”

“Mấy tháng trước tại sao phải đặt căn nhà ở Ngự Hồ Loan? Là vì có thể nhìn thấy cục thành phố hay vì có thể nhìn thấy tôi?”

“Liều mình ngăn cản chiếc xe tải kia, chỉ vì bảo vệ nhân chứng và một công cụ không quan trọng gì?”

“Sợ tôi chết đến vậy, thậm chí sẵn sàng muốn chặn họng súng của Lâm Mạch, cũng chỉ vì lo lắng vụ án không thể tiến triển sao?”

“Lục Thời Sâm rốt cuộc cậu đã nghĩ rõ ràng chưa, mỗi một chuyện cậu làm bao năm qua đều nói rõ cậu…” Mạnh Chiêu nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại, anh hơi cúi đầu hít sâu một hơi, mới có thể để cho mình nói tiếp:

“Thích tôi đấy…”

“Tôi yêu cậu.”

Hai người gần như nói ra cùng một lúc.

Mạnh Chiêu sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm, anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm: “Cậu vừa nói gì cơ?”

“Tôi đã kể về cậu với bác sĩ tâm lý của tôi, lại kiểm tra tài liệu theo thông tin cô ấy cung cấp, cẩn thận suy nghĩ quan hệ giữa chúng ta,” Vẻ mặt Lục Thời Sâm nghiêm túc nhìn Mạnh Chiêu, “Câu trả lời này có vẻ là chính xác nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.