Buổi chiều gặp chuyên gia dinh dưỡng trò chuyện suốt hai tiếng, sau đó Lương Tị lái xe đến nhà máy. Đi qua một thôn nọ, cô thấy trên hai bức tường bên trái và bên phải có treo những khẩu hiệu màu đỏ, bên trái - làm giàu trước rồi giúp đỡ người khác, cùng nhau đi đến con đường khá giả; bên phải - để cả làng sinh con thứ hai là trách nhiệm không thể trốn tránh của bí thư thôn.
Lương Tị cười phá lên, dừng xe ngay lập tức, chụp một tấm hình rồi gửi cho Lý Thiên Thuỷ.
Đến nhà máy, cô đạo một vòng xưởng trước rồi quay lại tòa nhà văn phòng. Trên đường cô gặp cậu mình, ông ấy vẫy tay chào cô từ xa.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Hai người khách sáo vài câu, sau đó cậu của cô liền nói vào việc chính, công nhân đang kêu gọi tăng lương, với tư cách là giám đốc, cậu đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, một mặt muốn xoa dịu công nhân, mặt khác còn phải xem sắc mặt của Lương Minh Nguyệt.
Cậu nói chức cậu này mệt quá, không muốn làm nữa.
"Cậu không muốn làm giám đốc, hay không muốn làm cậu?" Lương Tị cảm thấy buồn cười.
"Chị con luôn chê cậu không có năng lực, trước mặt công nhân mà không cho cậu chút mặt mũi nào." Vừa mới vào tháng chín, trời vẫn còn nóng, Chu Toàn vừa lau mồ hôi trên mặt vừa phàn nàn.
"Không phải mới tăng lương hồi đầu năm sao?" Lương Tị khó hiểu.
"Thì đúng vậy, nhưng tháng trước có hai nhà máy thiết bị vệ sinh liên tục tăng lương, nên họ cũng muốn tăng theo."
"Đầu năm bọn họ cũng tăng?" Lương Tị hỏi ngược lại.
"Cậu cũng đã nói với công nhân như vậy, nhưng họ không nghe..."
"Cậu, vậy đây là vấn đề thuộc về năng lực giám đốc của cậu rồi." Lương Tị vừa đi vừa nói: "Đừng nói là chị của con, đến con cũng không chấp nhận được."
"Cháu gái, chúng ta cùng một phe mà, chị của con làm tổn hại mặt mũi của cậu, có khác gì làm mất mặt con đâu." Chu Toàn sốt ruột nói: "Cũng tại chị con cứ làm mất mặt cậu trước mặt mọi người, bây giờ bọn họ không xem cậu ra gì cả, nói nếu cậu không giải quyết được thì bọn họ sẽ đi tìm chị con."
"Mà ban đầu chỉ có bốn năm người la ó, cậu cũng không để ý, hiện tại có đến hai mươi ba mươi người, cậu sợ không trực tiếp ngăn cản, về sau tình huống sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn."
Lương Tị bước vào văn phòng, bật điều hòa rồi mời cậu ngồi, nói cậu đừng lo lắng, cứ từ từ nói.
Chu Toàn lo lắng muốn chết, nếu cậu không xử lý tốt chuyện này, Lương Minh Nguyệt có thể sẽ cách chức xưởng trưởng của cậu.
Lương Tị không quan tâm đến vấn đề này, trước tiên hỏi cậu về công việc làm thêm giờ trong nhà máy và khối lượng vận chuyển. Chu Toàn nói: "Ngoại trừ hai đợt đơn đặt hàng đến Tân Cương và Hà Bắc, phần còn lại đều là hàng dự trữ."
"Tại sao hàng hóa ở Tân Cương vẫn chưa được giao?" Lương Tị hỏi.
"Vốn là định nhờ sản xuất thay, nhưng người phụ trách bên kia không muốn, nói thà đợi còn hơn."
"À." Lương Tị hiểu ra, rồi nói: "Tận dụng khoảng trống giữa các ca lúc sáu giờ, chúng ta tổ chức một cuộc họp với nhân viên trước."
"Được, được, cậu lập tức đi thông báo." Chu Toàn rất hài lòng, chỉ cần Lương Tị đứng ra xử lý chuyện này, cậu liền nhẹ gánh.
Lương Tị ra khỏi tòa nhà văn phòng, nhìn lên những đám mây trắng và bầu trời xanh. Không cần núi vàng núi bạc, chỉ cần nước biếc núi xanh, khẩu hiệu hô không vô ích, nhà máy đình công cũng không vô ích.
Đang định đi nhà ăn xem thử, trên đường đi cô nhận được tin nhắn của Lý Thiên Thuỷ, cô vừa đi vừa trả lời lại. Khi đến nhà bếp phía sau của nhà ăn, đối phương không ngờ rằng Lương Tị sẽ đến kiểm tra bất ngờ, rau và khoai tây đã thối rữa một nửa trong giỏ đang bày ra đó, không kịp dọn.
Lương Tị nhìn, chụp vài tấm hình, sau đó ngồi xổm bên giỏ dưa leo, chọn rất lâu mới được một quả, rửa sạch cẩn thận, vừa nhai vừa ra khỏi nhà ăn mà không nói một lời nào.
Ra ngoài, cô gửi hình cho cậu, vẫn không nói lấy một lời.
Cô đang nhai dưa leo thì nhìn thấy thân hình mập mạp của cậu mình chạy ra khỏi xưởng, đến nhà ăn.
Cô đứng trong bóng râm nhai dưa leo, vừa nhai vừa nhớ tới lời cảnh cáo của Lương Minh Nguyệt với cô rằng cô không được phép vừa đi dạo quanh nhà máy vừa ăn.
Cô trở lại tòa nhà văn phòng, đi ngang qua luống hoa, nhìn thấy một con chuồn chuồn bay lượn trên bông hoa, cô đợi nó đáp xuống rồi giơ điện thoại lên chụp, gửi cho Lý Thiên Thuỷ.
Cô cho rằng từ Tân Cương trở về sẽ rất buồn, lúc ở Tân Cương vừa nghĩ đến việc quay về là cô đã thấy như không còn chút sức lực nào. Ngay cả khi gọi cho Lý Thiên Thuỷ vào đêm qua, cô cũng vô cùng chán nản.
Nhưng hôm nay tâm trạng của cô đặc biệt tốt, công việc mà cô từng cho là nhàm chán đột nhiên không còn cảm thấy nhàm chán nữa. Trong lòng có chút sáng sủa, đã thông suốt rồi sao? Rõ ràng là cô đã rơi vào những tình trạng đó, nhưng cô không thể giải thích được tại sao lại có sự thay đổi như vậy.
Chu Toàn thấy Lương Tị nhảy múa trong văn phòng từ cửa sổ, bước vào trêu cô, "Tâm trạng của cháu cậu tốt vậy à, ra ngoài một chuyến trở về liền thay đổi."
"Tân Cương nhất định là rất vui. Sau này cậu cũng sẽ để Phi Phi đi chơi một chuyến." Cậu nghĩ đến đứa con gái duy nhất của mình, không khỏi cảm thấy áy náy.
"Dạ." Lương Tị cười nói: "Nhưng con nghĩ em ấy sẽ không đi đâu, vì không có ngày nghỉ."
Chu Toàn vuốt tóc của mình, có chút ủ rủ mà nói một tiếng: "Ừ."
Lương Tị không nỡ thấy cậu buồn, vậy nên cô đã chuyển chủ đề, "Cậu đã xử lý chuyện sau bếp chưa?"
Chu Toàn né được chuyện khó xử, nói là mình đã phê bình và trừng phạt nghiêm khắc, sau này nếu tái phạm nữa sẽ không bỏ qua. Nhưng lần này có thể không nói với Lương Minh Nguyệt hay không? Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng giày cao gót chói tai của Lương Minh Nguyệt.
"Chị con về rồi." Cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, "Cậu nghe thấy tiếng giày cao gót của con bé."
"Sao con không nghe thấy?" Lương Tị hỏi, cô đang tìm Lương Minh Nguyệt có việc.
Khi tiếng giày cao gót đến gần, Chu Toàn nhìn thấy sau lưng Lương Minh Nguyệt có một người đàn ông lạ đi theo, họ vừa đi vừa trò chuyện. Cậu gọi Lương Tị lại để cô nhìn, có phải người đàn ông đó sẽ thay thế chức giám đốc của cậu không?
...
Thấy Lương Minh Nguyệt trở lại văn phòng, Lương Tị an ủi cậu, "Con biết người đàn ông này, chị con đang tìm anh ta để bàn chuyện công việc."
Chu Toàn thở phào nhẹ nhõm, đang định quay lại xưởng, nhưng nửa đường lại quanh lại, nói với cô một câu: "Chuyện đó con có biết không?"
"Chuyện gì ạ?"
"Về Tưởng Kình."
"Tưởng Kình xảy ra chuyện gì?"
Chu Toàn thấy cô không biết, liền thuận miệng nói với cô: "Mấy ngày trước, tại một quán rượu riêng trong thành phố, Tưởng Kình dẫn một cô bé mới mười ba mười bốn tuổi đi."
"Ý cậu là gì?"
"Thì là..." Chu Toàn cũng ngượng ngùng, "Thì là... Trên bàn rượu có một người đặc biệt háo sắc, có người nịnh nọt cậu ta, dẫn một cô gái nghèo đến đó, vừa vặn cô gái này là người thị trấn của chúng ta, gia cảnh khó khăn, sống với ông ngoại ăn tiền trợ cấp sinh hoạt."
"Mang ra ngoài?" Lương Tị hỏi kết quả.
"Là bởi vì mang ra ngoài nên mới gây ra phiền phức, chuyện này rất nhiều khúc mắc, vốn là Tưởng Kình muốn vay một khoản tiền, đang trong quá trình thực hiện, giờ thì ngân hàng đang đắn đo, nói khó xử lý."
"Trên bàn rượu của ai?" Lương Tị tò mò, "Anh ta có thể kiểm soát cả ngân hàng à?"
"Người này... không có năng lực như chị của con, nhưng em trai của cậu ta thì rất có bản lĩnh, là một trong số ít những người có tiếng nói ở tỉnh." Chu Toàn chỉ nói đến đây.
Lương Tị biết anh ta là ai, người này thùng rỗng kêu to, suốt ngày dựa hơi em trai của mình để chỉ đông chỉ tây trong giới kinh doanh nhỏ của họ. Lúc thì nói dự án này có bên trên dẫn đường, lúc lại nói công trình này tốt, anh ta có tin tức.
"Không phải ngân hàng lớn, mà là ngân hàng địa phương, ngân hàng nơi Phi Phi làm việc." Chu Toàn nói: "Vì chuyện này mà Tưởng Kình tự dưng bị dính phiền phức, hiện tại người trong ngành đang dần tránh xa để tự bảo toàn."
Lương Tị không nói gì.
Chu Toàn do dự một lúc rồi nói với cô: "Bé út, con có thể giúp cậu tìm một căn hộ không? Cậu không có gì cả, đợi đến lúc Phi Phi kết hôn thì chuẩn bị một căn hộ cho con bé, để con bé có mặt mũi với người ta."
"Dạ được." Lương Tị đáp: "Cậu muốn rộng bao nhiêu?"
"Ít nhất 120 mét vuông được không? Tiêu chuẩn ba phòng ngủ là được." Chu Toàn nói: "Không phải bất động sản nhỏ, cậu muốn Hằng Đại, Kiến Nghiệp hoặc Bích Quế Viên có thể bán hoặc cho thuê."
"Kiến Nghiệp có một căn ở khu phía đông, giá chào bán là bảy ngàn. Con hỏi một chút xem có thể lấy giá thấp nhất không?"
"Tiền đặt cọc cậu có bao nhiêu?"
"Con cứ tìm đi, cậu có tiền." Chu Toàn nói với cô: "Chuyện này đừng nói cho chị con biết."
"Dạ." Lương Tị đáp ứng.
"Chị của con sẽ coi thường cậu, cho rằng số tiền này là của mẹ con. Lần này nó sai rồi. Số tiền này là do cậu tiết kiệm từng chút một. Cậu không phải là người không biết trước biết sau, chuyện gì cũng tìm đến mẹ con." Chu Toàn nói xong cũng rời đi.
Đi được một lát thì cậu xách một phần Malatang về. Lương Tị thích ăn Malatang trong thị trấn, nhưng Lương Minh Nguyệt không cho cô ăn vì chị nghĩ rằng ngồi đó ăn rất mất mặt. Hơn nữa lần nào đi cũng gặp được công nhân, cô trả tiền nhưng công nhân cứ đòi trả, dần dà cô không đi nữa.
Sau khi ăn xong, cô đi họp, đầu tiên cô nói công nhân trong nhà máy buông thả, có thái độ làm việc không tích cực, sau đó nói ngắn gọn ai muốn tăng lương thì đến văn phòng của cô gặp mặt nói chuyện, tìm Lương Minh Nguyệt cũng được, cửa văn phòng của họ luôn rộng mở.
Bên dưới không ai nói tiếng nào.
Tiếp đó cô còn nói muốn nhà ăn cải cách lại, thức ăn cần phong phú hơn, ít nhất có ba món mặn trở lên. Nếu ai có bất kỳ nhận xét hoặc đề xuất nào về nhà ăn, có thể viết chúng vào sổ góp ý.
Chu Toàn dẫn đầu vỗ tay, nói cải cách này rất tốt, là vì lợi ích của tất cả công nhân viên. Một công nhân lâu năm lớn tiếng hô: "Đúng vậy, ăn ngon mới có thể làm tốt, thường xuyên có món thịt xào ngồng tỏi, nhưng chỉ thấy ngồng tỏi mà không thấy thịt."
"Ăn thịt có thể cải thiện hạnh phúc."
Những người bên dưới ồn ào, Lương Tị cũng cười thành tiếng. Những công nhân này căn bản không sợ cô, thậm chí có không ít người cậy già mà lên mặt. Thứ nhất, họ cho rằng cô dễ tính hơn Lương Minh Nguyệt, dễ bị chèn ép; thứ hai, đều là người cùng một thị trấn, kiểm soát chặt chẽ quá họ thấy không phục.
Cô và Chu Toàn phụ trách mọi công việc của nhà máy, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ. Nói chung, cô sẽ chỉ ra mặt khi Chu Toàn không thể kiểm soát được vấn đề. Còn Lương Minh Nguyệt thì chịu trách nhiệm cho tất cả các nghiệp vụ đối ngoại.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lương Tị giao phó cho Chu Toàn vài chuyện rồi lái xe trở lại nội thành. Chu Toàn từ cửa sổ xe nhìn cô, liên tục nhấn mạnh: "Chuyện căn hộ con cứ để ý giúp cậu, cậu có tiền."
"Con biết rồi."
Trên đường về, cô suy nghĩ mãi không biết có nên gọi cho Tưởng Kình không? Không gọi thì áy náy trong lòng, còn gọi thì thấy ngại.
Trong lúc do dự, cô nhận được một cuộc gọi từ ba Lương, ông kêu cô đến Thái Hoà Cư mua một phần thịt cừu nướng trở về. Lương Tị đã về gần đến khu đông, nên cô quay xe quay trở lại trung tâm thành phố.
Cô sợ gặp người quen nên gọi đồ ăn rồi ra đứng trước chỗ đậu xe. Cô đang cúi đầu nghịch điện thoại thì một chiếc ô tô bấm còi về phía cô, vì cô đang chặn chỗ đậu xe.
Cô nhìn lên, có chết không chứ, gặp ngay phải Tưởng Kình.
Anh ấy đỗ xe xong xuống xe, dùng giọng điệu hờ hững hỏi cô: "Ăn tối à?"
Lương Tị gật đầu, "Mua về cho ba em."
"Ừ, anh có hẹn." Anh ấy hất cằm về phía quán ăn.
"Ừ, anh đi lên đi." Lương Tị suy nghĩ vài giây, sau đó nói: "Em có chuyện sẽ nói sau."
Tưởng Kình lại không vội đi lên nữa, móc thuốc trong túi ra, "Em về mấy ngày rồi?"
"Mới về hồi tối qua."
"Em nghe chưa?" Anh ấy nghiêng đầu châm thuốc.
"Em có nghe nói." Lương Tị gật đầu.
Tưởng Kình nhìn mặt cô, Lương Tị nhìn thẳng vào anh ấy, "Không phải anh có hẹn à?"
"Không vội." Tưởng Kình hút một hơi thuốc, nói: "Thiên Thủy là anh em của anh, cậu ấy là người thành thật, em có thể yên tâm hợp tác với cậu ấy."
Lương Tị gật đầu, không nói gì.
"Chuyện của cậu ấy anh sẽ chịu trách nhiệm, nhà máy của em cứ giao hàng cho cậu ấy."
"Anh tự lo cho mình trước đi." Lương Tị trả lời.
"Lo lắng cho anh sao?" Tưởng Kình bắt đầu bày ra dáng vẻ công tử đa tình, tán tỉnh cô.
Lương Tị phớt lờ lời tán tỉnh của anh ấy, chân thành nói: "Em nghĩ chuyện này anh đã làm đúng, nếu cần, em sẵn sàng giúp anh."
"Không cần." Tưởng Kình từ chối.
"Ừ." Lương Tị cũng thấy yên tâm hơn.
Cô trở lại sảnh quán ăn, Tưởng Kình đi theo sau cô, thăm dò hỏi: "Đang yêu à?"
Lương Tị dừng lại vài giây rồi trả lời: "Đúng vậy."
Tưởng Kình dừng bước, nhìn cô nhận lấy túi đóng gói từ người phục vụ, nhàn nhạt hỏi: "Ai vậy? Người ở thị trấn của chúng ta?"
"Nói chuyện sau đi."
"Thần bí như vậy?" Tưởng Kình nói xong lại tiếp tục nói: "Anh cũng đang yêu."
"Chúc mừng anh." Lương Tị chân thành từ tận đáy lòng.
...
Tưởng Kình không nói thêm lời nào, quay đầu đi lên phòng bao trên lầu.