Lương Tị không hề sợ, cô vẫn đi theo sau chị, bất chấp khen Lý Thiên Thuỷ. Cô không chỉ khen mà còn nói rằng nhờ sự ảnh hưởng của anh, cô đã định nghĩa được thế nào là yêu. Yêu - không cần phải thể hiện ra ngoài. Không cần phải cố gắng chứng minh cho đối phương thấy mình yêu họ nhiều như thế nào. Không giống như lúc trước, để chứng minh rằng mình yêu đối phương, cô sẽ xăm hình trên người.
Bên kia, Lương Minh Nguyệt cảm thấy buồn cười, "Hai người mới biết nhau không quá ba tháng?"
"Cảm giác như cả đời vậy."
"Quả nhiên là tiểu thuyết gia."
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc viết tiểu thuyết của em?"
"Bởi vì em sẽ mỹ hoá sự tưởng tượng của mình lên." Lương Minh Nguyệt rửa mặt xong nằm ở trên giường, "Anh ta và bạn gái cũ yêu nhau nhiều năm, mới chia tay ba tháng, liền yêu em?"
"Thật ra bọn họ đã chia tay lâu rồi... Em không thể nói chi tiết, dù sao cũng rất phức tạp."
Lý Thiên Thuỷ đã chia tay từ một năm trước, nguyên nhân cơ bản là người nhà của bạn gái cũ chê anh ở xa, không đồng ý. Sau đó, bạn gái cũ của anh đã thỏa hiệp, một mặt vẫn quen anh, mặt khác thì ứng phó với gia đình đi xem mắt. Cuối cùng tình hình đã mất kiểm soát. Khi Lý Thiên Thuỷ biết cô ấy chuẩn bị đính hôn, anh đã không chủ động liên lạc lại với cô ấy nữa.
Những chuyện này đều là do cái tên Lý Thiên Vân ngồi lê đôi mách nói cho cô biết, nói bạn gái cũ của anh sắp kết hôn. Lý Thiên Thuỷ chưa từng đề cập chuyện này với cô, mà cô cũng không muốn nói về nó.
"Chị trung lập." Lương Minh Nguyệt khẳng định nói: "Vẫn là cùng một câu, em có quyền tự do yêu đương."
Lương Tị gật đầu, "Em không vội kết hôn. Em chỉ muốn nhận được sự đồng ý của chị."
Lương Minh Nguyệt có chút mệt mỏi, chị nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng, không phải nghĩ đến chuyện quy hoạch nhà máy mới thì cũng là chuyện cải tạo tủ phòng tắm. Phản ứng của thị trường đối với lô tủ phòng tắm được gửi đến Tân Cương không tốt, Lý Thiên Vân nói giá cả đắt, không có lợi thế.
Chị muốn tủ phòng tắm trở thành sản phẩm chính trong nhà máy. Chị đã theo dõi sát sao, cũng đã thay đổi vài nhà thiết kế. Những nhà thiết kế giỏi chị không có khả năng mời, còn những người có thể thuê được đều là những người nửa vời, lóng ngóng, dò dẫm, thành phẩm làm ra khó có thể diễn tả được.
Chị ngủ không được nên kêu Lương Tị xuống rót rượu vang cho mình. Thấy Lương Tị bưng một ly lên, chị hỏi: "Em không uống à?"
"Em đang chuẩn bị mang thai......"
Lương Minh Nguyệt uống không trôi nữa, chị bực mình, kêu cô ra ngoài.
"Em chỉ lên kế hoạch vậy thôi, dù sao thì em cũng định bồi dưỡng thân thể." Lương Tị nói: "Em đã suy nghĩ nghiêm túc về điều này, vẫn muốn có con trong hôn nhân hơn. Mục đích lúc trước của em không tốt cho lắm."
"Vẫn còn có chút đầu óc."
"Đúng rồi, chị, em đã cho Phi Phi chiếc túi mà chị đã tặng cho em. Vì là sinh nhật của em ấy mà."
"Tặng cho em thì là của em, tuỳ em xử lý." Lương Minh Nguyệt lơ đãng nói.
Lương Tị nhân cơ hội nói về mong muốn thay đổi ngân hàng của Phi Phi, Lương Minh Nguyệt nói rằng con bé quá tham vọng, bộ ngoại giao cũng không giữ được con bé. Chị không nhịn được nói thêm vài câu, nói lòng Phi Phi như tổ ong vò vẽ, hỏi Lương Tị có biết con bé đứng tên hai căn nhà không?
Lương Tị cũng không ngạc nhiên, cô đã biết chuyện này từ năm trước rồi.
"Em ấy mới tốt nghiệp một năm, làm sao có tiền mua hai căn nhà?" Lương Minh Nguyệt lắc lắc ly rượu, "Ngay cả cậu chắc cũng không biết chuyện con bé có nhà, nếu không ông ấy sẽ không lén ăn tiền hoa hồng nguyên vật liệu."
"Em nghĩ đi, hai căn nhà này nếu không có mẹ chúng ta bày mưu tính kế, làm sao con bé có khả năng mua. Mà giờ mẹ lại đặt mua cho con bé một căn hộ lớn nữa." Lương Minh Nguyệt nói: "Ba căn nhà, chỉ cần không tiêu xài lãng phí, đủ để con bé sống một cuộc sống thoải mái."
"Thật ra em có thể hiểu được." Lương Tị cũng không quá để ý, "Cậu không đáng tin, Phi Phi là cháu gái ruột của mẹ, khó tránh khỏi mẹ hao tâm tổn trí vì em ấy."
"Chị cũng có thể hiểu, nhưng trong lòng chị khó chịu." Lương Minh Nguyệt nói: "Chủ yếu là nhà mình có tiền, ba căn nhà này chị cũng không thèm để trong mắt, chứ nếu là nhà bình thường, đã sớm gà bay chó sủa rồi."
"Em nghĩ là do nhà có tiền nên mẹ mới mua cho em ấy." Lương Tị nói: "Em ấy từ nhỏ đã lớn lên trong nhà chúng ta, mẹ bỏ đi, cậu thì không đáng tin cậy, nếu đứng trong lập trường của mẹ, em cũng sẽ lén mua cho em ấy." Vừa nói, cô vừa rót rượu vang đỏ vào ly của Lương Minh Nguyệt, trò chuyện thêm một lúc nữa, hai chị em lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm Lương Minh Nguyệt giật mình thức dậy, chị mơ thấy nhà máy mới đang được xây dựng thì bức tường chịu lực bị sập do công nhân ăn xén tiền vật liệu, gây thương vong nặng nề. Chị không thể ngủ được nữa, thay Lương Tị đắp lại chăn bị cô đá ra, nhẹ nhàng xuống giường ra ban công hút thuốc.
- -
Sáng hôm sau, khi đang nấu ăn, dì nhỏ phàn nàn trong phòng khách. Ba Lương thấy ồn nên đã đến quảng trường của khu dân cư để tập thể dục buổi sáng. Còn mẹ Lương thì đỡ eo đi tới đi lui cố gắng thuyết phục dì, nói dì bình tĩnh lại, giận quá không tốt cho cơ thể, thành ra hại mình.
Sự tình rất đơn giản, bởi vì một cái video súp gà*, cả nhà dì nhỏ nổ ra đại chiến. Nội dung video đại khái nói: Phụ nữ không nên quá nhàn rỗi, nhàn rỗi quá dễ sinh phiền phức, ít nhất thì ảnh hưởng đến hòa khí gia đình, nặng nhất thì dẫn đến trầm cảm và tự tử. Phụ nữ hãy làm giàu cho bản thân, sống hạnh phúc mỗi ngày và có một công việc mình yêu thích..." Này nọ tùm lum tùm la.
*Những video giảng đạo lý.
Sau khi xem xong, dì nhỏ thấy có lý nên đã chuyển tiếp video này cho con gái và con dâu của mình. Con dâu dì có hai đứa con, ở nhà chăm sóc chúng cả ngày.
Nửa tiếng sau khi video được gửi đi, dì nhỏ nhận được điện thoại từ con trai, anh ấy tức giận hỏi dì lại làm gì nữa? Kêu dì tự lo chuyện của mình, đừng đi gây sự. Dì nhỏ bị oan vô cùng, dì có làm gì đâu!
Sau đó dượng nhỏ gọi cho con trai mình hỏi đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy nói mình đang đi làm thì nhận được điện thoại của vợ, nói rằng mẹ anh ấy đã gửi cho chị ấy một đoạn video, không thích chị ấy vì không đi làm, ám chỉ rằng chị ấy ở nhà ở không.
Dượng nhỏ cũng nói chuyện với dì nhỏ, nói dì rảnh quá không có việc gì làm nên kiếm chuyện, biết con dâu nuôi hai đứa nhỏ không dễ dàng mà còn gửi một đoạn video như vậy.
Dì nhỏ mất bình tĩnh, lập tức gọi điện cho con trai, nói sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với anh ấy. Sau đó dì cãi nhau với dượng, thu dọn vài bộ quần áo rồi chạy đến nhà họ Lương.
Mẹ Lương nói: "Con gái khác với con dâu, mình có nói sai con gái có thể dễ dàng tha thứ, vì em là mẹ của nó, còn con dâu dù sao cũng là con gái được nhà người ta nuông chiều."
Lương Tị đóng cửa bếp và bật máy hút mùi lên, nhưng tất cả những điều này cũng không thể ngăn cản giọng nói oang oang của dì nhỏ trong phòng ăn, "Đầu tuần trước chúng nó đến nhà em ăn tối, em dọn một bàn lớn, hai đứa nó ăn xong rồi phủi mông đi về. Em tự tay nấu cả chục món, ăn xong có ai giúp em dọn bàn rửa chén không?"
Không biết mẹ Lương nói gì đó, giọng điệu của dì nhỏ càng lớn hơn, "Em dám quản? Em quản được chắc! Tháng trước em đưa Bối Bối đến nhà cô ta, cô ta phun thuốc khử trùng cho Bối Bối khiến Bối Bối bị sặc, rồi lại xịt vào người em, em giận quá, chỉ biết nín nhịn không dám nói gì..."
"Ông nội chúng nó thương cháu gái. Vừa ôm hôn cháu, cô ta liền nháy mắt với con trai em. Con trai em vội chạy đến bế cháu lên, nói trên báo có nói không được hôn trẻ con bừa bãi vì sợ mắc bệnh truyền nhiễm."
Lương Tị đẩy cửa phòng bếp ra, muốn nói người lớn thật sự không thể hôn trẻ con bừa bãi, nhưng nghĩ lại, thôi, tự rước chuyện để làm gì?
Dì nhỏ vẫn còn đang cằn nhằn, Lương Minh Nguyệt từ trên lầu đi xuống, "Dì, chó của dì tiểu lên cầu thang, cẩn thận đừng để nó lên lầu."
"Sao lại lên lầu rồi?" Dì nhỏ hướng cầu thang hét lên, "Bối Bối, Bối Bối!" Sau đó lấy khăn giấy lau nước tiểu trên cầu thang. Lau xong, dì ôm con chó đi xuống, định ngồi đó nói chuyện tiếp.
Lương Minh Nguyệt uống sữa đậu nành, khen dì: "Dì nhỏ, mái tóc uốn của dì đẹp quá."
"Thật sao?" Dì cười, "Kiểu tóc thời trang nhất đó. Mấy người bạn của dì đều nói là đẹp."
Lương Tị muốn cười nhưng không dám cười, cô biết Lương Minh Nguyệt xấu tính, vì kiểu uốn của dì giống hệt với kiểu lông của Bối Bối. Lương Minh Nguyệt hỏi nhỏ cô: "Dì nhỏ ở lại bao lâu?"
Lương Tị nhún vai, "Theo lời ba thì dì muốn đợi con trai và con dâu đích thân đến xin lỗi."
Lương Minh Nguyệt đặt chén xuống, "Dì, tối nay để Bối Bối ở sân sau chơi đi, trong nhà ồn ào quá, tối hôm qua con ngủ không ngon."
"Cũng được...tại nó chưa thích ứng với môi trường mới thôi." Dì rõ ràng đã nuốt giận xuống.
Mẹ Lương cho rằng những lời của Lương Minh Nguyệt quá thẳng thắn, nên bèn nói: "Minh Nguyệt bị khó ngủ..."
"Chị, chị không cần nói giúp nó, tính tình Minh Nguyệt thế nào không lẽ em không biết, từ nhỏ nó đã luôn khiến người khác phải nghẹn họng rồi." Dì nhỏ vuốt vuốt lông chó, giục chị: "Con đi làm đi, chuyện ở nhà con cứ yên tâm giao cho dì."
Nói đến đây thì ba Lương tập thể dục buổi sáng trở về, theo sau là dượng nhỏ, dì nhỏ nhìn thấy ông ấy thì định nổi nóng, ba Lương thở dài, nói là có một cô gái nghỉ quẩn, nhảy từ trên lầu 18 xuống.
"Trời ơi, sao lại nghĩ quẩn như vậy, bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mới bắt đầu đi làm, nghe nói mới hai mươi hai hai mươi ba tuổi gì đó?" Ba Lương nói: "Anh không biết nguyên nhân cụ thể."
"Ôi... sao lại ngu như vậy, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho ba mẹ mình chứ." Dì nhỏ nói xong thì ôm chó đi ra ngoài nghe ngóng nguyên nhân cụ thể.
Lương Tị lên lầu thay quần áo chuẩn bị đi làm, vừa đi xuống liền nghe thấy dượng nhỏ nói: "Tối hôm qua còn xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn nữa, hai đứa chúng nó muốn ly hôn, bên xui gia cũng ra mặt gọi cho em, việc này em giấu em chị không dám nói cho cô ấy biết. Em thường nói rất nhiều lần với em của chị là đừng xen vào chuyện của hai đứa nó. Chúng muốn sống như thế nào thì cứ kệ đi. Nhưng cô ấy cứ suốt ngày xem video, thấy cái gì lạ là lại chia sẻ trên trang cá nhân và nhóm bạn bè. Giờ thì hay rồi, chia sẻ riết thành ra lớn chuyện luôn."
Nói xong, dượng còn dặn Lương Minh Nguyệt và Lương Tị hẹn con dâu mình ra ngoài tâm sự. Lương Tị mơ hồ đồng ý, còn Lương Minh Nguyệt thì hoàn toàn không trả lời, trong đầu chị lúc này đều là chuyện của nhà máy, không rảnh đi lo chuyện nhà của người khác. Thay giày xong, chị xách túi ra ngoài.
Lương Tị cũng đổi giày rồi lập tức theo sau, trong nhà đã lâu không có ồn ào như vậy, lỗ tai đều muốn nổ tung. Cô lái xe ngang qua một tòa nhà chung cư, từ xa nhìn thấy dì nhỏ đang ôm chó, trò chuyện rôm rả giữa đám đông. Dì nhỏ chạy theo xu hướng, ăn mặc rất táo bạo, trên người toàn là hoa hoè xanh xanh đỏ đỏ.
Khi nhìn thấy xe của Lương Tị, dì chạy lại đặt tay lên cửa kính xe nói chuyện với cô, nói cô gái nhảy lầu này bị trầm cảm. Bình thường ba mẹ cô ấy rất cẩn thận, đóng kín ban công, nhưng lần này cô ấy rất kiên quyết, cạy cửa sổ, giẫm lên điều hòa nhảy xuống.
Lương Tị thúc giục dì về nhà, nói là dượng nhỏ có chuyện muốn nói với dì.
Dì nhỏ vuốt lông chó, nói không về, định ly hôn với ông ấy rồi tìm một người trẻ hơn. Sau đó dì mở cửa xe đi lên, nói muốn đến nhà máy để gặp thằng em Chu Toàn chẳng ra gì của mình.
Lương Tị đau não, vất vả lắm mới dỗ được dì xuống xe, giống như sợ dì sẽ hối hận, cô nhấn ga bỏ chạy.
Lái xe đến thị trấn và đi ngang qua cổng nhà Lý Thiên Thuỷ, mẹ Lý đang dùng hai tay chống dụng cụ hỗ trợ dành cho người già đi qua đi lại trên đường. Lương Tị không bấm còi mà chậm rãi đi theo bà, có thể thấy bà đang hồi phục tốt, bước từng bước vững chắc. Hai ngày trước trò chuyện với Lý Thiên Thuỷ, anh nói mẹ anh nhiều nhất là nửa năm nữa sẽ có thể đi lại bình thường.
Mẹ Lý cảm thấy phía sau có xe nên nép vào nhường đường, Lương Tị chậm rãi lái xe tới, hạ kính xe xuống chào bà.
Mẹ Lý chào cô, hỏi cô đang đến nhà máy à? Lương Tị trả lời, hỏi bà thế nào. Hai người lúng ta lúng túng trò chuyện vài câu, mẹ Lý giục cô tranh thủ để kịp giờ làm.
Lương Tị nhìn người trong kính chiếu hậu, giờ đây trông bà yếu đuối và dễ bị tổn thương biết nhường nào. Hoàn toàn không thể nghĩ đến hai mươi năm trước, bà đã dùng đôi tay bị biến dạng vì làm việc quá sức của mình nuôi hai đứa con trai khôn lớn.
Không hiểu sao cô lại cảm nhận được một sự dịu dàng nào đó. Nữ tính là gì? Có phải là loại thiên tính mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng có? Hy sinh dành cả cuộc đời của mình cho những đứa con, rất đỗi phi thường và vĩ đại?
Còn biết bao phụ nữ như bà, cho dù có nhỏ bé như cỏ dại, phải ngược gió đội mưa, nhưng vẫn luôn một mực sinh trưởng. Chẳng lẽ những người phụ nữ như vậy, vì không lập được công lớn và có hành động vĩ đại mà không được xem là anh hùng?
- -
Liên tiếp hai ngày sau khi tan làm, Chu Toàn tranh thủ dẫn Lý Thiên Thuỷ đến nhà hàng của bạn mình để bán rượu. Không tệ, ba trăm thùng rượu đã được hai nhà hàng lấy, mặc dù giá rất thấp.
Lý Thiên Thuỷ khá hài lòng, bởi vì anh không có hơi sức để tiêu tốn cho vấn đề này, anh còn phải đưa Lương Minh Nguyệt đi đàm phán về miếng đất kia.
Vào đêm khi đã bán hết rượu, anh mời Chu Toàn ra ngoài ăn tối để cảm ơn. Đầu óc Chu Toàn tuy đơn giản, nhưng cũng có lúc tinh mắt, sau mấy ly bia, ông ấy nhiều chuyện, hỏi về việc có phải cháu gái của mình và anh đang yêu nhau không. Nếu không thì cô sẽ không dặn dò ông ấy phải cố gắng hết sức để giúp anh bán rượu như vậy.
Thời trẻ Chu Toàn đã quen bị ba, vợ cũ và chị gái mình khinh thường. Cậu luôn cảm thấy mình cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không có dũng khí, nếu có người dám xúi cậu đi ra ngoài bán thiết bị vệ sinh, cậu nhất định sẽ xua tay, không, tôi không có bản lĩnh đó.
Cậu đã hoàn toàn chấp nhận việc mình là một kẻ bất tài. Cho nên mới cam tâm tình nguyện làm tổ trong nhà máy của nhà họ Lương, một lần làm là hơn mười năm. Cậu cũng đã quen với việc ví mình giống như một thứ rác rưởi hôi thối, đi đâu cũng khiến người khác ghê tởm, đặc biệt là trước mặt các chị gái của mình.
Nếu một người đã quen bị coi thường, một khi được tôn trọng và đối xử chân thành, họ sẽ cảm thấy biết ơn. Cậu không giấu được lời nào trong lòng, trút hết mọi chuyện ra ngoài.
Ví dụ như chuyện mẹ Lương hỏi cậu về việc kinh doanh của nhà họ Lý ở Tân Cương thế nào? Việc kinh doanh của nhà họ là của hai anh em hay là sao? Cũng hỏi Lý Thiên Thuỷ sống ở bên ngoài hơn mười năm, cuộc sống cá nhân ra sao? Vân vân và vân vân, đều là những câu hỏi rất thực tế.
Sở dĩ mẹ Lương hỏi Chu Toàn là vì hàng hóa được gửi đến Tân Cương phải có chữ ký của Chu Toàn. Và cậu thường giao tiếp với Lý Thiên Thuỷ nhiều hơn. Hơn nữa cậu có rất nhiều bạn nhậu, khó tránh khỏi nghe được mấy lời đàm tiếu.
Lúc đó Chu Toàn không hiểu dụng ý của chị gái mình, vì sao lại muốn nghe ngóng về Lý Thiên Thuỷ.
Cân nhắc lại chuyện của mấy ngày nay, xuất phát từ ý tốt, cậu đã đem hết tất cả những lời này nói với Lý Thiên Thuỷ.