Ta dùng sức kéo hai cái tai của hắn, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Ta lúc này mới hài lòng đáp lại hắn: "Ngươi thì biết cái gì!"
Vị hôn phu tương lai của ta, ta đã gặp rồi. Y là một tài tử nổi tiếng ở kinh thành, viết chữ rất đẹp, thỉnh thoảng còn nhờ nha hoàn mang cho ta vài món đồ mới lạ. Là nam tử tốt nhất! Sau khi nhà bị tịch biên, y không đến tìm ta cũng không trách. Nhiếp chính vương đúng là một kẻ điên, lúc này mà dây dưa với ta, không chừng nhà hắn cũng bị tịch biên mất.
Trong lòng y hẳn vẫn còn ta. Dù sao lúc đó ta không bị đưa vào giáo phường ti, huynh trưởng nói y cũng đã giúp một tay.
Trấn trên đang họp chợ, rất náo nhiệt. Người bán kẹo hồ lô, người bán thịt cừu nướng, người bán mì nước, còn có người làm bánh hoa, người nướng cá và làm bánh nếp ngải cứu. Trấn nhỏ này người qua lại không ít, món ngon khắp nơi đều có.
Dư Thập Cửu hào phóng phất tay: "Ngươi xem xem muốn ăn gì, ta mua cho ngươi!"
Ta đi một vòng, chỉ dừng lại trước hàng bánh ngọt. Ở đó có bánh hạt dẻ vừa làm xong, là thứ ta quen thuộc, hương vị ngọt ngào trong ký ức ùa về, ta không khỏi nuốt nước miếng. Ta kéo kéo vạt áo hắn: "Thập Cửu, ta muốn ăn cái này."
Hắn dẫn ta nghênh ngang đi vào, lại bị chưởng quầy một phen sỉ nhục: "Đi đi đi, không có tiền mà học đòi người ta mua bánh ngọt! Bánh ở đây toàn là thứ mới lạ mà các tiểu thư kinh thành ăn, một tên chân đất như ngươi dẫn theo con bé nhà quê cũng đòi ăn sao?"
Ông ta mắng Dư Thập Cửu thì mặc kệ hắn. Nhưng dám mắng ai là gái nhà quê? Lại nhìn Dư Thập Cửu, người cao lớn như thế, bị mắng mà chẳng hề tức giận. Hắn không tức nhưng ta tức, bèn mắng ngay: "Các tiểu thư khuê các ở kinh thành đều dùng bánh hạt dẻ của tiệm Lan Hương, nhà ngươi ở đâu mà ta chưa từng nghe tới? Treo biển hiệu Quế Hương, chẳng lẽ bắt chước Đông Thi, lừa gạt dân quê nơi trấn nhỏ à? Tiểu thư nhà ai lại ăn thứ bánh tạp nham của nhà ngươi!" Chưởng quầy nghe thấy lời mắng nhiếc, ngừng tay gảy bàn tính, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn ta.