Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân

Chương 5



Chẳng lẽ Dư Thập Cửu thật sự nghĩ ta chẳng hiểu chuyện gì sao? Những bức họa huynh trưởng cất giấu trong thư phòng, ta nào có lạ gì. Chỉ là ta chẳng thể hiểu nổi, vì sao phu thê trong làng lại phải chọn đồng ruộng để ân ái.

 

Dư Thập Cửu không chịu được sự dò hỏi của ta, cuối cùng chỉ buông một câu: "Biết đâu chỉ là phu thê trong chốc lát."

 

Ta nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.

 

Đêm ấy, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bứt rứt, nóng nực. Ta trằn trọc trên giường, hình ảnh cặp m.ô.n.g trắng nõn nà cứ hiện lên trong tâm trí. Bên cạnh, Dư Thập Cửu cũng trở mình không yên. Tiếng ngáy khe khẽ đêm qua đã biến mất, hơi thở của hắn nhẹ nhàng, dường như cũng chưa chợp mắt. Ta lại nhớ đến thân thể nóng bỏng của hắn, hương bồ kết thoang thoảng trên chăn quyện lấy ta, phảng phất mùi hương trên người hắn.

 

Bỗng chốc, mặt ta đỏ bừng, nửa đêm vùng dậy, vén chăn mắng: "Đồ nhà quê!"

 

Một lúc lâu sau, Dư Thập Cửu mới cất lời: "Tiểu tổ tông, nửa đêm tỉnh giấc cũng phải mắng ta một câu sao?"

 

Ngồi dậy thấy hơi lạnh, ta cuộn mình trong chăn, nằm xuống: "Hừ."

 



Thấy ta vẫn chưa ngủ, Dư Thập Cửu thỉnh thoảng lại trò chuyện: "Bánh hạt dẻ đó, ngươi ăn chậm một chút, đó là tiền ta dành dụm bao năm để lấy thê tử đấy. Mấy hôm nữa ta đi săn, bán thịt rừng kiếm tiền rồi lại đưa ngươi vào trấn."

 

"Hừ hừ."

 

Gom góp bao lâu mới được hơn hai trăm đồng tiền, chẳng trách hắn vẫn chưa lấy được thê tử. Sáng sớm hôm sau, hắn đã vác cuốc ra đồng. Tuy chưa đến mùa vụ, nhưng hắn vẫn phải thường xuyên ra thăm nom.

 

Thức dậy, ta không khỏi chau mày. Đêm qua trời tối không để ý, đến sáng nay mới thấy giày mình dính đầy bùn đất. Bẩn quá đi mất. Ta tìm trong nhà một mảnh vải vụn, mang đôi giày dính bùn ra bờ suối. Các thẩm thẩm, tỷ tỷ trong làng đều đang giặt giũ ở đó. Đến đó lau giày chắc chắn là không sai rồi.

 

Các vị đại thẩm thật nhiệt tình. Ta vừa ngồi xuống, lấy mảnh vải nhúng nước, họ đã tíu tít trò chuyện. Từ chuyện bà góa họ Trương đầu làng đến chuyện ông mặt rỗ họ Vương cuối làng, giày ta còn chưa kịp lau sạch, đã nghe được cả rổ chuyện. Chẳng biết sao, câu chuyện dần xoay quanh ta.

 

Bỗng đại thẩm A véo mạnh vào eo ta, thốt lên: "Ôi chao, eo nhỏ nhắn quá!"

 

Ta giật mình, vội vã lùi ra xa.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.