Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân

Chương 9



Ông ta nói: "Là ta đụng hỏng đầu điệt phụ rồi, phải tạ lỗi, tạ lỗi!"

 

Ta gật đầu, để ông ta dẫn đường.

 

Đi được một đoạn, ta mới sực tỉnh: "Đầu ai bị đụng hỏng cơ chứ?!"

 

Dư Thập Cửu xách đồ theo sau, miệng cười không ngớt. Lão tú tài dẫn chúng ta đến một tửu lâu.

 

Ta nhìn cuốn sách trong tay lão tú tài, hỏi: "Thúc định lên kinh ứng thí sao?"

 

Lão tú tài gật đầu, nâng niu cuốn sách như bảo vật: "Đây chính là sách ôn thi được truyền ra từ kinh thành, có nó ta nhất định đỗ đạt!"

 

Cuốn sách này trông quen quen, tên là "Chu Tử Tập Chú chi Tập Chú".

 

Ta từng thấy nó trong thư phòng của huynh trưởng, lúc đó còn tưởng tên sách bị in sai, nhưng huynh trưởng bảo đây là sách chuyên chú giải về Chu Tử Tập Chú.

 

Vài chén rượu vào, câu chuyện cũng trở nên cởi mở.

 

Ta hỏi lão tú tài: "Thập Cửu nói thúc thi cử mười mấy năm, thúc thi để làm gì?"

 

Lão tú tài thao thao bất tuyệt: "Vì dân chúng mà giữ lấy mạng sống, vì đất trời mà giữ lấy tinh thần. Vì bậc thánh hiền mà kế thừa tuyệt học, vì muôn đời sau mà mở ra thái bình..."

 

Dư Thập Cửu khịt mũi cười khẩy.

 

Lão tú tài xìu xuống, nói: "Chẳng có chí lớn lao gì, ta chỉ muốn làm quan. Làm quan mới có thể cho phụ thân, mẫu thân, thê tử cùng hài tử của ta một cuộc sống sung túc!"

 

Ta chỉ vào cuốn sách trong tay ông ta: "Nhưng cuốn sách này đã cũ lắm rồi, đọc nó có thi đỗ được không?"

 

Lão tú tài ngẩn người, rồi cười khổ: "Vừa rồi ta còn thấy cuốn sách này hay như của quý trên trời, nào ngờ người ta đã đọc qua từ lâu. Chẳng trách, chẳng trách ta mãi lận đận khoa trường."



 

Ta an ủi ông ta: "Thúc đừng nghĩ vậy, người có sách chưa chắc đã đỗ. Người đỗ đạt, có lẽ là do thật sự thông minh."

 

Nghe xong, lão tú tài suýt bật khóc. Câu chuyện của lão tú tài dần chuyển sang Dư Thập Cửu. Lão tú tài liếc nhìn Dư Thập Cửu, nói: "Điệt phụ à, gặp được con thật sự là phúc của Thập Cửu, nếu không chúng ta cứ tưởng nó không muốn thành thân nữa chứ.”

 

"Nhà nó là quân hộ, phụ thân và đệ đệ đều tử trận, một mạng người chỉ được đền bù vài chục đồng tiền."

 

"Trước đây, bà con lối xóm mai mối cho nó, nó đều từ chối, cứ bảo mình là quân hộ không xứng đáng lấy thê tử."

 

Ta thắc mắc: "Quân hộ thì sao lại không được lấy thê tử?"

 

Dư Thập Cửu uống một ngụm rượu. Hắn tự giải thích: "Hài nhi của quân hộ cũng là quân hộ, hễ có lệnh trưng binh là phải ra trận. Cuộc sống đó quá cơ cực, ta không muốn đời sau của ta cũng chịu khổ như vậy. Chi bằng, không có đời sau còn hơn."

 

Ta nghe mà c.h.ế.t lặng. Dư Thập Cửu này thật là người nhẫn tâm, lại tự mình tuyệt đường con cái.

 

Ta chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Nhưng ngươi nói tiền mua bánh hạt dẻ là để lấy thê tử mà."

 

Ánh mắt Dư Thập Cửu ánh lên vẻ tinh quái: "Ừ, ta lừa ngươi đấy."

 

Ta tức giận cào vào túi tiền bên hông hắn, ta biết trong đó còn hơn mười đồng tiền! Không thể để lại cho hắn một đồng nào! Dư Thập Cửu giơ cao túi tiền lên.

 

Ta nhảy lên với cũng không tới: "Đưa đây!"

 

Dư Thập Cửu vừa nhảy vừa né tránh: "Một đồng cũng không còn, một đồng cũng không còn!"

 

Ta òa khóc giả vờ: "Dư Thập Cửu bỏ đói tiểu thư rồi!"

 

Hắn không mảy may động lòng, nói: "Không được, ta bán thịt rừng nửa tháng mới dành dụm được, ngươi một lần đã tiêu hết rồi."

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.