Ông ta nói: "Là ta đụng hỏng đầu điệt phụ rồi, phải tạ lỗi, tạ lỗi!"
Ta gật đầu, để ông ta dẫn đường.
Đi được một đoạn, ta mới sực tỉnh: "Đầu ai bị đụng hỏng cơ chứ?!"
Dư Thập Cửu xách đồ theo sau, miệng cười không ngớt. Lão tú tài dẫn chúng ta đến một tửu lâu.
Ta nhìn cuốn sách trong tay lão tú tài, hỏi: "Thúc định lên kinh ứng thí sao?"
Lão tú tài gật đầu, nâng niu cuốn sách như bảo vật: "Đây chính là sách ôn thi được truyền ra từ kinh thành, có nó ta nhất định đỗ đạt!"
Cuốn sách này trông quen quen, tên là "Chu Tử Tập Chú chi Tập Chú".
Ta từng thấy nó trong thư phòng của huynh trưởng, lúc đó còn tưởng tên sách bị in sai, nhưng huynh trưởng bảo đây là sách chuyên chú giải về Chu Tử Tập Chú.
Vài chén rượu vào, câu chuyện cũng trở nên cởi mở.
Ta hỏi lão tú tài: "Thập Cửu nói thúc thi cử mười mấy năm, thúc thi để làm gì?"
Lão tú tài thao thao bất tuyệt: "Vì dân chúng mà giữ lấy mạng sống, vì đất trời mà giữ lấy tinh thần. Vì bậc thánh hiền mà kế thừa tuyệt học, vì muôn đời sau mà mở ra thái bình..."
Dư Thập Cửu khịt mũi cười khẩy.
Lão tú tài xìu xuống, nói: "Chẳng có chí lớn lao gì, ta chỉ muốn làm quan. Làm quan mới có thể cho phụ thân, mẫu thân, thê tử cùng hài tử của ta một cuộc sống sung túc!"
Ta chỉ vào cuốn sách trong tay ông ta: "Nhưng cuốn sách này đã cũ lắm rồi, đọc nó có thi đỗ được không?"
Lão tú tài ngẩn người, rồi cười khổ: "Vừa rồi ta còn thấy cuốn sách này hay như của quý trên trời, nào ngờ người ta đã đọc qua từ lâu. Chẳng trách, chẳng trách ta mãi lận đận khoa trường."
Ta an ủi ông ta: "Thúc đừng nghĩ vậy, người có sách chưa chắc đã đỗ. Người đỗ đạt, có lẽ là do thật sự thông minh."
Nghe xong, lão tú tài suýt bật khóc. Câu chuyện của lão tú tài dần chuyển sang Dư Thập Cửu. Lão tú tài liếc nhìn Dư Thập Cửu, nói: "Điệt phụ à, gặp được con thật sự là phúc của Thập Cửu, nếu không chúng ta cứ tưởng nó không muốn thành thân nữa chứ.”
"Nhà nó là quân hộ, phụ thân và đệ đệ đều tử trận, một mạng người chỉ được đền bù vài chục đồng tiền."