Trịnh Ý Miên quay đầu lại, nhìn về phía Lương Ngụ.
Anh cúi đầu, mắt đào hoa ngậm ý cười, nhưng khi nhìn sâu hơn, cái thấy được chính là sương mù dày đặc sâu không thấy đáy, mở không ra, cũng không thể đánh tan được.
Cô quên luôn phải trả lời, đèn kéo quân trước mặt dường như lại hiện lên một màn hồi cao trung....
Ngày đó trường học tổ chức thi đấu, *khảo thí ở bên ngoài.
*khảo thí: tổ chức thi cử để xét mức học, chắc giống thi học kì hay đại loại vậy.
Sau khi khảo thí xong, học sinh được yêu cầu là phải đi qua một tòa nhà hình vòm thì mới có thể đi ra ngoài được.
Lúc đó trời rất lạnh, còn có lác đác những bông tuyết nhỏ bay bay, trên mặt đất cũng kết một tầng băng mỏng, khá khó để đi do đường rất trơn.
Có người kiến nghị khá bảo thủ, là ở trên mặt băng phủ lên một tầng rơm rạ.
Trịnh Ý Miên đi theo dòng người cùng nhau dẫm lên rơm rạ đi lên phía trước, ngày đó rất nhiều người, cơ hồ là kề vai sát cánh, một bước nhỏ một bước nhỏ mà đi tới.
Đoạn đường dốc, rơm rạ dưới lòng bàn chân cô không biết đã bị ai dẫm đi mất, bước tiếp theo liền dẫm lên mặt băng trơn trượt, cô cứ như vậy mà ngã xuống, một khắc kia đầu đều trống rỗng.... Tuy rằng nói như vậy thật khoa trương, nhưng mọi nơi đều không có tay vịn cũng không có chỗ để dựa vào, tất cả đều là người xa lạ, lời kêu cứu của cô cũng kêu không ra tiếng.
Cô cứ như vậy lo sợ té ngã, thân thể cũng mất đi trọng tâm, khoảnh khắc trong đầu đều là chỗ trống ấy, bỗng nhiên có đôi tay nâng bả vai cô, đẩy cô lên phía trước, làm cho cô đứng vững thêm lần nữa, còn đem rơm rạ của mình chia một nửa cho cô.
Cô mới vừa đứng vững, người phía trước đã bắt đầu đi lại, cô đành phải đi theo một đường thẳng về phía trước, còn tìm cơ hội đi đến phía tay vịn bên cạnh, đỡ lấy tay vịn đi về phía trước.
Trộn lẫn trong đám người, cô rất nhanh đã cảm giác được mình và người phía sau ấy đã lạc mất nhau.
Cô khẩn trương đến mức thậm chí đã quên mất phải nói lời cảm ơn, cái mũi cũng bị trời đông lạnh đến nghẹt cứng, cũng không nhớ rõ hương vị của người ấy. Điều duy nhất cô nhớ rõ chính là trong nháy mắt người ấy đỡ cô kia, hay tay mở ra, khuỷu tay tựa hồ thật ấm áp, thân ảnh cao lớn cũng thật xuất chúng.
Đến nay cô vẫn như cũ rất hối hận, không có nói một câu cảm ơn với nam sinh kia, cũng không thể quay đầu lại nhìn bộ dáng của anh.
Chỉ là tình cảnh này hôm nay.... Là trùng hợp sao?
Động tác cùng với cảm giác đỡ cô, thật sự là cùng với ngày ấy, quá giống.
Lương Ngụ thấy cô nhìn về phía trước, như là đang ngẩn người, nhướng mày, ý bảo cô hoàn hồn lại nói chuyện.
Cô còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, chỉ là cúi đầu, lẩm bẩm lặp lại cái vấn đề kia: "Tớ thích...."
Lời nói mới nói được một nửa, sau đó lớp trưởng đứng ở đích đến lớn tiếng tập hợp mọi người: "Trên cầu, tới nơi này tập hợp."
Trịnh Ý Miên đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đánh gãy, cũng không có thời gian bổ sung, đã bị Lý Mẫn lôi kéo chạy về phía hướng tập hợp.
Thời điểm dừng lại, Trịnh Ý Miên theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Cô thì thích cái dạng gì?
Khi học cao trung thì không suy nghĩ, không biết.
Hiện tại... Hiện tại cũng không nghĩ tới, hình như còn chưa có suy xét qua.
Trịnh Ý Miên sờ sờ vành tai, bắt đầu suy tư.
Lớp trưởng duỗi tay, bắt đầu giảng giải quy tắc cho mọi người: "Mọi người chỉ mới thấy thôi chứ chưa đi vào, chờ đến khi chúng ta đi vào đó, sẽ tham gia một hoạt động ném bóng nước. Quy tắc của hoạt động này chính là...."
Lớp trưởng cười: "Không có quy tắc, muốn ném ai thì cứ ném vào người đó! Vào bàn lên sân khấu thì đều phải cân nặng.... Đêm nay tha hồ cho chúng ta biểu diễn tiết mục nhé!"
"Nghe thì thấy rất có ý tứ," Lý Mẫn cười kéo Trịnh Ý Miên, "Tớ tuyệt đối sẽ không nương tay đâu! Ném tới khi cậu sợ hãi mới thôi."
Trịnh Ý Miên nhìn cô: "Tớ sẽ trốn đi."
Lý Mẫn như là nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, bất quá tớ nghe nói, nếu ném bóng nước vào nữ sinh, hình như là ngụ ý mình thích cô ấy.... Cậu có thể bị ném chết ở bên trong đó không?"
.........
Sân này là một cái sân lớn bịt kín lại, giống như sân cầu lông, mỗi người đi vào thì được một quả bóng nước, dùng xong rồi thì tự mình đi qua một bên đổ nước vào rồi ném người.
Trịnh Ý Miên vốn là muốn trốn ở góc phòng, nhưng.... Loại sân trống trải như thế này, căn bản là không thể trốn được.
Cô cân nặng xong, cầm cái bóng nước kia đứng qua một bên, nỗ lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Cô đứng ở ven tường, có một chỗ che đậy làm cô cảm thấy an tâm, bỗng nhiên, cô nghe được phía sau có người kêu mình.
"Trịnh Ý Miên!"
Thanh âm thật xa lạ.
Cô quay đầu lại, thấy nơi phát ra thanh ấm là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Sau đó, người nọ ném quả bóng nước màu trắng trong tay về phía cô....
Lý Mẫn ở một bên sợ hãi rồi: "Mẹ nó, tỏ tình hoang dại thế!"
Trịnh Ý Miên cúi người muốn tránh, bỗng nhiên cảm giác một bóng hình che trước mặt chính mình, nháy mắt ngăn trở kia, bóng nước sau lưng anh nổ tung, phanh mà phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Trịnh Ý Miên kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía Lương Ngụ.
Anh mặc một cái áo mưa màu lam trong suốt, bóng nước đập trên áo mưa, nước ở bên trong đứt quãng mà chảy dọc xuống theo áo mưa.
Cô bị anh đè ở góc tường, lấy một tư thế hoàn toàn bảo hộ vòng trong lòng ngực anh.
Khí vị trên người anh không biến đổi, thanh lãnh lại ngang ngược.
Lương Ngụ một tay chống tường, nghiêng đầu, ánh mắt nguy hiểm mà nhìn vào nam sinh mới ném bóng nước kia.
Anh híp mắt, thanh âm không lớn, lại rất lạnh: "Ai cho cậu ném bóng lên người cô ấy?"
Nam sinh kia ngốc.
Triệu Viễn đón người đi: "Bạn học à, đừng có chơi ở bên này, nơi này rất nguy hiểm, hơn nữa còn chọn sai con mồi nữa.... Đi mau đi mau...."
Vừa dứt lời, Triệu Viễn liền chính diện nghênh đón một quả bóng nước.
"Cmn, ai ném lão tử?"
Lớp trưởng đứng trước mặt cậu ta cười to: "Cậu không được rồi, còn không thể trốn đi!"
Triệu Viễn nhanh chóng quyết định, đem quả bóng trên tay mình ném vào đầu lớp trưởng.
Không khí cứ như vậy mà náo nhiệt lên, mọi người thét chói tai ùn ùn mà chạy, tránh né, công kích, truy đuổi... Toàn bộ sân đều là tiếng nói cười sung sướng, nóng hầm hập.
Trịnh Ý Miên còn đang bị Lương Ngụ đè ở trên tường, cầm lấy áo mưa của anh không dám nhúc nhích, câu anh vừa mới hỏi lại lần nữa thâm nhập vào đầu óc cô, cứ như một đàn cá, đảo loạn hết hồ nước.
Hô hấp của anh, ở trong sân thanh lãnh này, thật nóng.
Mà đầu ngón tay cô lại lạnh băng.
Triệu Viễn không biết là nháo với ai, một lần thất thủ ném trúng lưng Lương Ngụ.
Một cái ném này, mọi người sôi nổi phát hiện ra điểm không thích hợp.
"Gì đây, tớ cư nhiên không phát hiện, ở bên này có hai người nha?!"
"Người ở trong lòng ngực Lương Ngụ đó là ai? Là ai???"
"Mọi người đều sắp chết, hai người các cậu còn trốn trong này năm tháng yên bình đấy hả?"
"Áo mưa ở đâu ra vậy Ngụ ca? Chuẩn bị cho chị dâu sao?"
"Hôm nay không có cây đuốc không thể thiêu được, lấy bóng nước ném các cậu vậy!"
Lương Ngụ duỗi tay kéo lấy viền áo mưa, hoàn toàn bao bọc Trịnh Ý Miên lại, bóng nước của mọi người ùn ùn kéo đến, toàn bộ đều cống hiến cho cái áo mưa kia của Lương Ngụ.
Một đám bóng nước ở sau lưng anh nổ tung, có người ném còn dùng lực, âm thanh nổ tung phía sau còn phá lệ vang dội, Trịnh Ý Miên nghe thấy đều cảm thấy có chút phải làm cho người ta sợ hãi.
Anh phải nhận lấy cổ lực đạo kia, thân mình bị ném phải nghiêng về phía trước một chút, cằm cọ qua đỉnh đầu cô.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Có bị cái vẹo gì đâu!" Lớp trưởng nghe được, "Cậu ta con mẹ nó còn vui sướng phát điên ấy chứ!"
Lương Ngụ nhíu mày.
Áo mưa này tuy rằng lớn, nhưng muốn bao cả hai người lại vẫn là có chút khó khăn, trong suy nghĩ của anh là chính mình mặc vào, sau đó bảo hộ cô thật tốt, kết quả phát hiện biện pháp này hình như không thể thực hiện được rồi.
Vì lễ phép, anh lại không thể dựa vào cô quá thân mật được, giữa hai người còn có một khe hở nhỏ.
Mọi người nhìn anh không nhúc nhích, giờ phút này lại sôi nổi những tràng khiêu khích.
Ngón tay Lương Ngụ để ở trên tường động đậy, nhanh chóng đem áo mưa cởi ra mặc lên người Trịnh Ý Miên, giây tiếp theo, anh lấy đi quả bóng nước trên tay cô, xoay người lại chính là một cái ném....
"Thật sự cho rằng tôi không trị được các cậu à?"
Động tác vừa nhanh lại mạnh, dòng khí bị cắt qua theo cổ tay áo của anh mà chui vào áo sơ mi, tí tách rơi ra từng hạt nhỏ.
Triệu Viễn là nhân vật hi sinh đầu tiên.
Cậu ta kêu "chạy mau chạy mau", người trong sân tán loạn, kỹ thuật của Lương Ngụ rất tốt, mỗi một cái ném đều rất chuẩn, thiếu chút nữa đã đem Triệu Viễn ném thành gà rớt vào nồi canh.
Triệu Viễn đương nhiên phản kích, Lương Ngụ tuy rằng trốn rất mau, nhưng vẫn không tránh được việc bị ném trúng, rất nhanh, vờ vai của anh liền ướt một mảng lớn.
Trịnh Ý Miên đứng ở nơi đó, cho tới khi có một quả bóng nước ném trúng cô, cô mới hậu tri hậu giác mà nhìn qua Lý Mẫn.
Lý Mẫn bĩu môi, nhìn thấy quả bóng nước của mình không thể tạo thành công kích gì với cô, thở dài: "Cậu cứ bị động như thế, thật là lãng phí một thân trang bị tốt như thế. Nếu tớ mà là cậu, tớ sẽ điên cuồng ném người, chuyên ném những người mình chán ghét cho hả giận."
Nước trên người Trịnh Ý Miên run run, nhìn cô ấy một thân chật vật hỏi: "Cho nên cậu liền biến mình thành cái dạng này đấy hả?"
Lý Mẫn nhìn cô: "Cậu vận khí rất tốt đó, cậu có trang bị, còn tớ thì không. Nhưng cũng thật may mắn là bà chủ lúc nãy có cho áo mưa, bằng không thì cậu hiện tại thật sự xong rồi."
Trịnh Ý Miên nhìn mình, rồi lại nhìn qua Lý Mẫn, ngộ ra.
Bởi vì ở nơi này ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, mọi người đều ăn mặc tương đối nhiều.
Còn cô quần áo thì không quan tâm, chỉ thuận tay mặc một cái áo thun mỏng màu trắng, nếu như bị bóng nước ném trúng, khẳng định sẽ thảm không nỡ nhìn....
Lý Mẫn chỉ chỉ mình: "Cậu xem, tớ bị ném thành như vậy mà vẫn không có việc gì, còn cậu nếu bị ném, chắc chắn là cái gì cũng bị thấy hết...."
Nói đến đây, cô giống như minh bạch được cái gì.
Trách không được Lương Ngụ mới vừa rồi lại nói chuyện với người vừa ném bóng vào cô như thế, thì ra là bởi vì cái này.
Thì ra là bởi vì... Không muốn để người khác nhìn thấy.
Lý Mẫn gợi lên một ý cười nhộn nhạo, đẩy Trịnh Ý Miên đi rót nước vào bóng: "Cùng nhau chơi cùng nhau chơi đi, đừng đứng trốn ở đây chứ."
Trịnh Ý Miên vừa mới rót xong một quả bóng, bên tai liền truyền đến một tiếng thở dốc rất nhỏ, Lương Ngụ đang đứng bên cạnh người cô, duỗi tay cầm quả bóng rót nước.
Anh chơi rất tận hứng, từ đầu tóc tới quần áo đều ướt nhẹp, chóp mũi có tầng mồ hôi mỏng, đầu ngón tay cũng phiếm hồng.
Áo sơ mi trên người cũng ướt nhẹp, dính sát vào trên người anh, vòng eo anh đều lộ ra, tuy rằng gầy, lại mơ hồ có thể từ cúc áo mà nhìn thấy cơ bụng mơ hồ lộ ra.
Nghĩ tới lời Triệu Viễn nói thật lâu trước đây, người này mặc quần áo nhìn có vẻ thon dài cao gầy, nhưng cơ bắp trên người thì một khối cũng không thiếu.
Trịnh Ý Miên cầm quả bóng nước của mình vừa rót, đưa cho anh: "Tớ không cần, cậu cầm đi đi."
Lương Ngụ duỗi tay tiếp nhận, đem quả bóng cầm ở trong tay, cứ như là đang cầm bảo bối nào đó.
Sau một lúc lâu, anh cong đôi mắt, tóc mái ướt thành từng sợi từng sợi một, rũ trên mí mắt.
Anh mở miệng, tay để ở bên cạnh thành bồn nước, tới gần Trịnh Ý Miên, như có chuyện muốn nói.
Cô theo bản năng sát người lại: "Hửm?"
Anh theo lỗ tai cô đưa tới, tựa như nói nhỏ mà xoay quanh: "Nếu như nghĩ tới mình thích dạng người gì, nhớ nói rõ cho tớ biết nhé."
Tác giả có lời muốn nói: thật là một cái tường đông ngọt ngào ~
_____
HV: mọi người suy nghĩ thế nào về việc chỉnh sửa xưng hô của Miên Miên và Ngụ ca từ "cậu - tớ" thành "anh- em" nhỉ? Comment cho ta ý kiến nhé, nếu thấy đông người đồng ý thì ta sẽ sửa từ đầu truyện luôn ~~