Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 2: Hai con cá



Ngày tụ hội chúc mừng tốt nghiệp reo hò ầm ĩ, không lâu sau, ngày khai giảng đã đến.

Trịnh Ý Miên đem theo thật nhiều hành lý lớn nhỏ, cự tuyệt đề nghị đưa cô tới trường của ba mẹ.

"Trường học cách nhà mình không xa, không cần ba mẹ đưa đi đâu, tự con có thể đi được mà."

Khi cô tới trường, trời đã gần chiều một chút.

Đây cũng là thời gian náo nhiệt nhất thành phố.

Cô kéo hành lý đi ra, dần dần xa hơi lạnh tỏa ra từ xe taxi.

Nhiệt độ tăng lên trong nháy mắt, cô thiếu chút nữa giống như một thỏi chocolate bị nướng chảy.

Ngoài trời gần bốn mươi độ cực kì nóng làm nhựa ở mặt đường đều nóng lên, cách đó không xa có người đang làm thí nghiệm độ ấm của mặt đường, đập đập một cái trứng gà, trứng gà rất nhanh đã bị mặt đường chiên chín.

......

Tên đầu đinh ngồi đập trứng gà có lẽ mệt nên ngồi xổm xuống bên đường, anh ta vò vò tóc, thanh âm bực bội oán giận lên tiếng: "Chị dâu tại sao lại chưa tới chứ?"

Trịnh Ý Miên theo bản năng nhìn anh ta một cái, giây tiếp theo, đầu đinh đập trứng cũng nhìn lại cô.

Anh ta đầu tiên sửng sốt hai giây, chợt vỗ đùi, nhanh chóng đem trứng gà ở dưới đất ném vào thùng rác, móc di động ra gọi điện, cùng người bên kia nói chuyện một hồi, thanh âm lại cao lên mấy độ: "Cậu nói tôi là ai? Tôi là Triệu Viễn!"

Trịnh Ý Miên nhìn anh ta vô cùng lo lắng mà chạy đi. Thế là cô theo bản năng xoay người nhìn phía sau.

Không một ai cả.

"Chị dâu" trong miệng anh ta còn chưa tới, thế mà sốt ruột chạy đi làm cái gì? Chẳng lẽ là anh ta xấu hổ do cô thấy trường hợp chiên trứng bằng mặt đường của anh ta?

Cô không nghĩ nhiều, giơ tay phải lên che ánh nắng gay gắt trước mặt, sau đó liền kéo rương hành lý hướng về phía trường học đi tới.

Vòng lăn trên mặt đất kéo ra tiếng vang đốc đốc.

.......

Hôm nay là ngày chào đón tân sinh viên, vừa đi vào phía trong một chút, liền thấy bầu không khí cực kì náo nhiệt.

Triệu Viễn vận tốc ánh sáng chạy đến học viện thiết kế nghệ thuật đưa tin, thở hồng hộc mà thông báo: "Người đã tới, rất nhanh sẽ đến, chuẩn bị tốt không?"

Sinh viên đang bàn bạc phía bên kia cũng bị anh ta làm cho hoảng sợ: "Cứ suốt ngày lúc la lúc hét để làm cái gì thế hả?"

"Đây là chuyện quan trọng mà!" Triệu Viễn chỉ chỉ một bên nhìn về người ở phía xa kia, "Có quan hệ tới đại sự đời người của Ngụ ca đấy, nếu không kích động lỡ anh ấy độc thân cả đời thì sao, các cậu nghĩ tôi có thể không vội được à?"

Có người cười: "Lương Ngụ có thể độc thân cả đời sao? Đùa gì thế hả? Cậu không thấy có ít nhiều nữ sinh đều hướng về phía bên này trông ngóng mỗi ngày hả?"

"Có thể giống nhau sao?" Triệu Viễn chống nạnh, nhìn Lương Ngụ liếc mắt một cái, mu bàn tay che miệng lại, hạ giọng nói: "Nhiều người thích anh ấy như vậy, cậu có thấy anh ấy đã bao giờ liếc nhìn bọn họ một cái chưa? Con mẹ nó, cậu có tưởng tượng được không, một người đã từng làm năm chủ nhiệm lớp phải bỏ việc, là một Đại ma vương đánh nhau không bao giờ nương tay, cư nhiên lại đi yêu thầm một tiểu cô nương ngọt ngào đáng yêu, đã vậy còn yêu thầm ba năm nữa! Lúc mà tôi vừa nghe xong, mẹ nó bị dọa đến chân cũng mềm nhũn, tôi còn cho rằng hôm ấy là cá tháng tư cơ."

Người nghe bát quái luôn không ngại nhiều, đập bàn nói: "Sau đó thì sao? Tiếp tục đi!"

"Sau đó anh ấy đã nói với tôi, anh ấy phải chăm chỉ học tập thật tốt, tôi còn cho rằng tôi đã bị điếc mất rồi." Triệu Viễn càng kể càng hăng hái, mặt cũng đều đỏ lên: "Tôi đương nhiên là hỏi anh ấy, tôi nói "anh đùa phải không?""

Đối phương vui vẻ: "Lúc sau thì sao? Anh ấy nói gì?"

Triệu Viễn mỉm cười: "Anh ấy nói tôi làm ảnh hưởng anh ấy học tập, liền đem tôi ném từ trên lầu xuống."

"Ảo diệu!" Có người vỗ tay tỏ ý vui mừng, "Trước kia tôi nghe nói Lương Ngụ chưa bao giờ kết giao bạn gái, còn tưởng anh ấy đối với con gái không có cảm giác chứ."

"Có chứ." Triệu Viễn nhìn bóng người phía xa đang đi tới, dương dương cằm, "Nhưng mà, anh ấy chỉ có cảm giác với một người duy nhất."

......

Trịnh Ý Miên tìm được nơi đưa tin, dừng chân xếp hàng để lấy tư liệu báo danh.

Cô không chú ý tới, từ khi mình bắt đầu xuất hiện liền có một ánh mắt chặt chẽ khóa vào người.

Cầm hồ sơ báo danh trên tay, Trịnh Ý Miên nhìn thoáng qua phòng ngủ của mình một chút, lễ phép hỏi: "Vậy phòng ngủ của em ở phía..."

Nói còn chưa dứt lời, người phụ trách báo danh sinh viên trước mặt đã chỉ vào một người chỉ dẫn đứng ở một bên: "Vừa vặn, em không biết hướng đi của phòng ngủ, tụi anh có người tình nguyện phụ trách dẫn em tới phòng ngủ đây."

Vốn dĩ muốn cự tuyệt, bởi vì cô biết chung cư của sinh viên nằm ở chỗ nào. Nhưng suy nghĩ lại, chính mình cũng không thể xác định được vị trí, vẫn nên có người dẫn đi thì tiện hơn rất nhiều.

Không hổ là trường đại học hàng đầu, người công tác tình nguyện cũng có thể chu đáo tới như thế.

Cô cúi đầu cười nói: "Thật tốt, cảm ơn anh rất nhiều."

Người trước mặt xua xua tay: "Người em nên cảm ơn không phải là anh, mà phải là người dẫn em tới nơi mới đúng, có phải không, Lương Ngụ?"

Nghe được cái tên quen thuộc, Trịnh Ý Miên sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về một bên.

Hôm nay, anh không mặc bộ quần áo thống nhất của trường mà chỉ đơn giản mặc quần đen và áo thun trắng.

Lần trước trời quá tối, cô không nhìn rõ diện mạo của anh, lần này có thể nhìn rõ không sót thứ gì.

Lương Ngụ có đôi mắt cực kì đẹp, độ cung no đủ, đuôi mắt cong cong, lông mi lại dài, cực kì cám dỗ.

Ngũ quan tinh xảo, môi châu rõ ràng, đường cong cằm đẹp đến hoàn hảo như được thượng đế tạo ra.

Trách không được khi cô vừa mới tới, nghe các nữ sinh xung quanh đang thảo luận về viện nghệ thuật báo danh có một đại soái ca ở đó, thì ra họ đang nói về anh.

Trịnh Ý Miên ngơ ngẩn, Lương Ngụ vẻ mặt lạnh nhạt hướng cô chạy tới, vươn tay về phía cô.

Mu bàn tay trắng nõn mà to lớn, gân xanh màu lam nhạt như ẩn như hiện.

Chợt, Lương Ngụ cúi người, cầm hành lý mà cô để bên tay, tiếng nói trầm khàn mà từ tính dừng ở bên tai cô.

"Đi thôi."

Trịnh Ý Miên cố ý nhìn lướt qua cánh tay anh.

Nếu như cô nhớ không lầm, tuy rằng lần ẩu đả kia anh luôn luôn giữ ưu thế tuyệt đối, nhưng trên cánh tay vẫn có một vài vết thương nhỏ, không thâm, nhưng lại có vết máu chảy ra.

Quả nhiên, hiện tại vết thương đã phục hồi như cũ.

Lương Ngụ lôi kéo rương hành lý, rất nhanh bước đi trong ánh nắng mặt trời gay gắt.

Trịnh Ý Miên theo sau, xuất phát từ sự cảm kích, cô đem dù nâng lên một chút, đem anh che ở dưới dù.

Bởi vì anh quá cao, Trịnh Ý Miên phải dùng hết sức để nâng dù.

Có lẽ là thấy cô vừa đi vừa nhón chân đưa dù lên thật cao bộ dáng quá mức buồn cười, khóe môi Lương Ngụ tràn ra một chút ý cười, buông xuống mi mắt, chầm chậm nói: "Không cần che cho tớ, chính cậu che thật tốt cho mình là được rồi."

Trịnh Ý Miên cực kì cố chấp: "Không cần ngại đâu..."

Giây tiếp theo, cơ thể của thiếu niên sát lại gần mang theo xúc cảm độc đáo cùng nhiệt độ ấm nóng cọ nhẹ ngón tay của cô, Lương Ngụ tiếp nhận dù trên tay Trịnh Ý Miên, cầm giơ lên cao: "Được rồi lại đây đi."

Trịnh Ý Miên xích lại gần, đứng vững gót chân, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lương Ngụ.

Ánh mắt của anh không chút nào để ý, nhưng khóe miệng lại luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thiếu niên mang theo vẻ chán nản cùng khí chất bất cần đời, khiến cả người anh thoạt nhìn sạch sẽ lại đặc biệt.

Cô không nghĩ về quá khứ, nhưng vận mệnh lại bắt cô phải nhớ lại, tụ hội tốt nghiệp lần đó là anh, lần này khai giảng cũng là anh.

Xem ra là tránh không khỏi.

Nghĩ đến đây, kí ức thật là không cho cô mặt mũi, cảnh tượng nào đó thật không biết nên khóc hay nên cười, mơ hồ lại xuất hiện trước mắt cô.

......

Lương Ngụ thấy cô nhìn mình đến xuất thần, đuôi lông mày tản ra một chút vui vẻ, tựa hồ như là muốn nói cái gì.

Trịnh Ý Miên sợ anh hiểu lầm, vội nói: "Không phải, chỉ là nhìn cậu có chút quen mắt."

Nói xong mới ý thức được là không đúng, lời nói này cùng khuôn sáo làm quen cũ rích thật sự...

Lương Ngụ cứng lại, cũng không nghĩ tới cư nhiên cô có thể nhớ rõ anh, nghiêng đầu hỏi: ".... Còn nhớ rõ tớ à?"

Trịnh Ý Miên nhìn ngực anh, muốn tìm thẻ để chứng minh thân phận của anh, kết quả lại không có, chỉ có một miếng giấy lớn giả thẻ bài.

Cô liếm liếm môi, lại gật đầu: "Ngày tụ hội... Trường học... Chúng ta đã gặp qua, phải không?"

Mỗi khi cô đặt câu hỏi không xác định, đầu đều hơi hơi nghiêng một tí.

Biểu tình nhỏ này làm cả người cô đều sinh động lên.

Đây là lần đầu tiên bọn họ dựa vào nhau gần đến như vậy.

Sự gần gũi này thậm chí làm anh có thể thấy rõ ràng lông mi cong cong của cô, sắc môi hồng nhuận, cùng với da thịt mềm mịn trắng nõn.

Còn có cặp mắt to tròn sinh động kia của cô, lúc không cười nhìn vừa phúc hậu vừa vô hại, ngoan đến mức nhìn giống như một con mèo đang ngủ gật vậy; còn mỗi khi cười rộ lên, đuôi mắt lúc nào cũng cong lên như biết cười, sóng mắt chuyển động qua lại, đáng yêu lại ôn nhu, làm người ta không thể kháng cự lại bất kì một thỉnh cầu nào của cô.

Lương Ngụ cảm thấy chính mình có lẽ là trúng độc.

Anh dịch đi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ừ."

Quả nhiên.

Trịnh Ý Miên nghĩ.

Cô bởi vì người này, bị bạn tốt ở cao trung cười suốt ba năm, vô luận thế nào cũng đều không quên được.

Chỉ là... lúc ấy nghe bạn tốt nói, Lương Ngụ cơ hồ không bao giờ học hành, còn từng xác lập kỉ lục vĩ đại là làm năm chủ nhiệm lớp phải bỏ việc, anh vậy mà có thể thi được trường đại học đứng đầu cả nước?

Cô cong cong mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Cư nhiên ở chỗ này lại có thể gặp được bạn cùng trường nha, khéo thật đấy!"

Lương Ngụ cố hết sức khống chế bản thân không nhìn cô quá mức thường xuyên, liều mạng nhìn tòa kiến trúc ở phía trước nhằm phân tán sự chú ý.

Nhìn cánh cổng lớn dần dần xuất hiện, anh đem dù trong tay nắm thật chặt: "Ừ."

Không khéo. Theo cậu tới đây mà.

Thậm chí điền xong nguyện vọng, còn sợ chúng ta nguyện vọng khác nhau.

Ra khỏi cổng trường, đi về bên trái mấy trăm mét, lại qua đường cái, chính là chung cư lớn của sinh viên.

Bởi vì sinh viên quá nhiều, ký túc xá trong trường học không thể chứa nổi, bên ngoài liền xây thêm một cái chung cư.

Lương Ngụ biết rõ còn hỏi: "Cậu ở chỗ nào?"

Kỳ thật những chi tiết nhỏ liên quan tới cô, mấy ngày này anh sớm đã xem qua mấy lần rồi, có thể đọc làu làu cũng được.

Giờ phút này chẳng qua chỉ là tìm cơ hội để nói chuyện cùng cô mà thôi.

Trịnh Ý Miên nhìn thoáng qua đơn, đáp: "Tòa 8 phòng 450."

Tới tòa nhà số 8, Trịnh Ý Miên đến chỗ quản túc điền thông tin, Lương Ngụ liền ở một bên chờ cô.

Lấy được chìa khóa cùng những thứ đồ linh tinh, Trịnh Ý Miên chạy đến trước mặt anh nói: "Cậu chờ tớ một chút nhé."

Lương Ngụ đứng ở tại chỗ chờ cô, nhìn cô chạy đến một quầy bán quà vặt, mua hai chai nước khoáng ướp lạnh.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm một chai nước khoáng, đưa cho anh, cười cảm ơn nói: "Cậu vất vả rồi."

Lương Ngụ cầm lấy chai nước, đang cúi đầu mở nắp, ánh mắt thoáng nhìn qua tay cô đang cầm lấy nắp chai nước, ngón tay dùng sức nhưng nắp chai lại chẳng chút sứt mẻ.

Trịnh Ý Miên cảm nhận được ánh mắt của anh, càng thêm xấu hổ.

Bởi vì khuê mật thời cao trung của cô rất khỏe, cô chưa bao giờ tự mình mở nắp chai, dần dần, liền không thể...

Giây tiếp theo, Lương Ngụ đem chai nước trên tay đưa cho cô, lại đem chai nước của cô lấy đi.

Cơ hồ chẳng dùng chút lực nào, bẩm sinh ưu thế chiếm hết tiện nghi, "cùm cụp" một tiếng, chai nước đã được mở.

Mặt Trịnh Ý Miên đỏ lên, cắn môi: "Cảm ơn cậu."

Lương Ngụ cúi đầu cười ra tiếng, nói tiếp: "Nước không cần đưa tớ, đưa ba lô phía sau cậu đây."

Trịnh Ý Miên hai tay cầm hai chai nước, còn chưa kịp nói chuyện, ba lô đã bị anh cầm đi rồi.

Anh một tay xách ba lô, một tay lại xách va li, rất nhanh liền leo lên cầu thang.

Đi được hai bước, cảm giác được Trịnh Ý Miên còn sững sờ tại chỗ, anh quay đầu lại: "Còn ngốc gì nữa thế?"

Trịnh Ý Miên theo kịp, ngón tay cầm chai giật giật: "Tớ còn tưởng nam sinh không thể lên phòng nữ chứ..."

Lương Ngụ giải thích nói: "Hôm nay khai giảng, cho nên chúng tớ có thể vào để giúp đỡ dọn đồ vật."

Trịnh Ý Miên tỏ vẻ đã hiểu "A" một tiếng: "Xem ra hôm nay cậu giúp đỡ rất nhiều người đấy."

Cô vắt hết óc, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra mới có thể làm Đại ma vương ngày xưa kiêu ngạo bất thường thu liễm mọi thứ, ở chỗ này vui vẻ còn làm người tình nguyện giúp đỡ mọi người?

Thi đại học dù là viết loạn cả lên cũng không dám viết như vậy đâu...

Cô sợ hãi khôn xiết mà nhìn theo Lương Ngụ đang không có chút xíu oán hận nào mà đem hành lý của cô lên lầu bốn, trong long mơ hồ lo sợ giây tiếp theo anh liền bại lộ bản tính, làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì đó thì toi.

Sự thật chứng minh, cô suy nghĩ nhiều rồi.

Tới lầu bốn, hơi thở của cô đã bắt đầu hổn hển, Lương Ngụ thế mà mặt không đổi sắc.

Phòng ngủ đã được mở sẵn, anh đưa hành lý cho cô để cô đem vào.

Trịnh Ý Miên luôn miệng nói lời cảm ơn sau khi vào phòng ngủ, đem cửa chính đóng lại. Vừa cùng bạn cùng phòng đơn giản hàn huyên hai câu, cửa lại bị ai đó gõ vang.

Trịnh Ý Miên hỏi: "Ai thế?"

Ngoài cửa, tiếng nói trầm thấp mà mạnh mẽ, ngữ điệu hơi chậm, hơi hướng giọng mũi, chính là âm thanh quen thuộc mà cô vừa được nghe.

"Là tớ."

Tác giả có lời muốn nói: "Là anh, chồng của em này."

Ngày hôm qua các ngươi thế nhưng lại bắt đầu kêu ngọt, vậy thì về sau làm sao mà chịu được nha xD

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.