Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 178: Thanh mai trúc mã



Bấy giờ Đồng Hướng Quân lại trở nên do dự, anh ta không biết có cần phải mạo hiểm như vậy không. Nhưng nếu có thể giữ được công việc này thì vẫn đáng để liều một phen.

Hứa Mộng Vân nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta, bèn đặt cây bút trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Có phải công việc hay sinh hoạt có gì khó khăn không? Không sao cả, cậu cứ nói đi. Xem xem liệu công ty có giúp đỡ được gì cho cậu không!"

"Không phải tôi có khó khăn gì. Giám đốc Hứa, chuyện là thế này!"

Đồng Hướng Quân nói rõ đầu đuôi chuyện mình báo cáo với tổ trưởng và cấp trên về việc Tần Hạo vi phạm quy định công ty, sau đó nói về thái độ của cấp trên và tổ trưởng đối với chuyện này.

Đồng thời còn có một đoạn video trong điện thoại di động của anh ta, quay rõ ràng cảnh Tần Hạo nằm ườn ra bàn chơi game di động trong giờ làm việc.

Sau khi nghe xong, phản ứng mới đầu của Hứa Mộng Vân cũng giống như Liêu Chí Bằng, đều thấy hơi khó chịu. Nhưng bỗng nhớ ra ngay cả Lục Tiểu Nha cũng bảo vệ Tần Hạo, Hứa Mộng Vân chợt ngẫm lại.

Đồng Hướng Quân nói xong, thấy vẻ mặt của Hứa Mộng Vân chẳng chút thay đổi thì không biết được cô có cái nhìn thế nào, cũng không đoán ra suy nghĩ của cô. Anh ta không nhịn được mà cắn răng nói: "Giám đốc Hứa, hôm nay tôi đến là để từ chức, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục làm việc trong một công ty không có chút công bằng nào thế này được nữa. Nếu đã không thể thay đổi được môi trường quanh mình, tôi chỉ đành chọn rời đi!"

Đồng Hướng Quân nói rồi lặng lẽ đứng dậy, lấy đơn từ chức đã viết sẵn từ trong túi ra, cung kính đưa cho Hứa Mộng Vân, sau đó liền chuẩn bị rời khỏi.

Chiêu này gọi là tìm đường sống trong chỗ chết!

Đồng Hướng Quân vốn là đánh liều, thế nhưng chiêu này thực sự thành công rồi.

Hứa Mộng Vân cầm lấy đơn từ chức. Bằng động tác rất chậm rãi nhưng cũng đầy kiên quyết, cô trực tiếp xé vụn lá đơn kia.

Đồng Hướng Quân nhìn cô đầy kinh ngạc.

Hứa Mộng Vân nghiêm túc nói: "Nếu một nhân nhân viên chính trực như thế này mà cũng không giữ được thì công ty sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ. Đồng Hướng Quân, tôi cương quyết không đồng ý cho cậu từ chức. Nếu cậu có bất kì ý kiến gì hoặc muốn đưa ra kiến nghị tốt hơn về chế độ hay nhân viên quản lý của công ty thì bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh. Cậu có thể viết một bản báo cáo về chuyện lúc đó rồi giao cho tôi, tôi sẽ xử lý nghiêm túc!"

"Hả? Giám đốc Hứa, ý của chị là..."

Đồng Hướng Quân nghe được Hứa Mộng Vân dường như muốn truy cứu chuyện này thì không khỏi sửng sốt.

Hứa Mộng Vân lập tức đáp: "Tạm thời tôi cũng chưa nắm rõ hết tình hình, đợi tôi xem kĩ bản báo cáo của cậu rồi sẽ đưa ra kết luận sau. Đi đi, làm cho tốt, đừng khiến tôi thất vọng!"

"Tôi sẽ cố gắng, giám đốc Hứa!"

Lần đầu tiên Đồng Hướng Quân cảm nhận được sự coi trọng của lãnh đạo, đặc biệt là câu nói "nhân viên chính trực thế này" kia thật khiến anh ta mở cờ trong bụng.

"Đợi đã!"

Đồng Hướng Quân đang chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nghe thấy Hứa Mộng Vân gọi, vì vậy lập tức dừng bước.

Hứa Mộng Vân khẽ nói: "Sau này nếu có bất mãn gì với cách giải quyết vấn đề của quản lí thì cứ đến tìm tôi, biết chưa?"

"Tôi đã rõ. Cảm ơn sự tin tưởng của giám đốc Hứa dành cho tôi!"

Đồng Hướng Quân lập tức gật đầu thật mạnh. Lòng đầy vui sướng, anh ta nở nụ cười rời khỏi văn phòng quản lí.

Đợi anh ta đi rồi, trên mặt Hứa Mộng Vân rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói: "Lục Tiểu Nha ơi là Lục Tiểu Nha, lần này không phải là tôi nhằm vào cô đâu đấy!"

Một ngày trôi qua trong buồn chán, Tần Hạo cũng sớm đã quen với chuyện này.

Tan tầm rồi, ngày mai là cuối tuần, không cần đi làm.

Lâm Vũ Hân nói phải đi tìm ông bố Lâm Phong Dụ của mình, nhân tiện có một số việc phải hỏi ý ông ấy, phỏng chừng sẽ ở đấy cả ngày.

Lâm Vũ Nghi thì hẹn bạn học đi tham gia hoạt động gì đó, cũng không có thời gian.

Thế nên, Tần Hạo bỗng rảnh rang một cách hiếm có.

Thật tốt quá, có thể nhận lời cái hẹn của Từ Mộng Kiều rồi.

Tần Hạo gọi điện thoại cho Từ Mộng Kiều, nói mình có thời gian rảnh, có thể ra ngoài chơi.

Từ Mộng Kiều ở đầu dây bên kia rất vui vẻ, tâm trạng rất tốt, nói vài câu liền cúp điện thoại.

Nhưng Tần Hạo không hề ngờ được, ngay sau khi cúp điện thoại, Từ Mộng Kiều lại gọi thêm cho một người khác.

Buổi sớm hôm sau, bầu trời trong xanh thăm thẳm, không một gợn mây. Ánh mặt trời chiếu rọi vạn vật, mới sáng ra đã có vẻ nóng bức.

Tần Hạo mặc một chiếc áo ngắn tay, bên dưới là quần cộc, dưới chân mang một đôi giày skate trắng, lái chiếc xe Lâm Vũ Hân dùng để đi học ra ngoài.

Biệt thự không có ai, Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đã đi từ sáng sớm.

Chẳng mấy khi Tần Hạo được tư do thế này.

Thử gọi điện thoại, Từ Mộng Kiều hẹn gặp anh ở gần công ty.

Tần Hạo lái xe đến nơi, ngạc nhiên phát hiện ra còn một người khác nữa!

Hơn nữa, người đó còn là con trai.

Tần Hạo thấy người đàn ông kia thì sững sờ chốc lát, anh lập tức liếc nhìn Từ Mộng Kiều đang đứng bên cạnh.

Quả nhiên, mặt mày Từ Mộng Kiều dường như giận dữ mà chẳng biết làm sao, tràn đầy vẻ không tình nguyện. Trong tay cô ta cầm theo một cái ba lô, đội mũ che nắng, cau mày.

Thấy Tần Hạo nhìn sang, Từ Mộng Kiều hơi xấu hổ mỉm cười, đưa mắt nhìn sang ông anh bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Haiz, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Nóng chết tôi mất!"

Người đàn ông kia vừa thấy liền chạy đến liếc Tần Hạo từ đầu tới chân như thể quen biết lắm. Kết quả thấy Tần Hạo cao hơn, đẹp trai hơn mình thì lập tức bĩu môi, vẻ mặt hơi khinh thường.

Nhưng vừa nhìn đến chiếc xe tầm thường bên cạnh Tần Hạo, vẻ khinh bỉ trên mặt người kia càng lớn hơn. Anh ta cười khẩy nói: "Ô, chẳng phải anh là ông chủ lớn gì đó sao? Sao lại lái loại xe rác rưởi này? Chém gió thành bão luôn nhỉ! Chậc chậc, Mộng Kiều, cậu lại lừa mình!"

Nói rồi, người đàn ông kia quay đầu nhìn Từ Mộng Kiều, cứ như thể đang có cảm giác hơn người nhờ vào IQ vượt trội.

Từ Mộng Kiều không thèm nhìn anh ta, chỉ lạnh lùng nói: "Chê xe không tốt thì đừng có đi!"

Nói rồi, Từ Mộng Kiều lập tức mở cửa xe, ném túi xách của mình vào ghế sau. Sau đó, cô mở cửa ghế phụ rồi ngồi lên.

"Xin lỗi nhé, người kia là bạn học của tôi. Tôi thật sự hết cách với cậu ta. Trừ là bạn học ra, cậu ta còn là hàng xóm của tôi nữa, chơi chung từ nhỏ đến lớn luôn. Ôi…”

Từ Mộng Kiều quả thật có hơi ngại. Vốn dĩ là hẹn Tần Hạo cùng ra ngoài chơi, không ngờ lại dẫn theo một người lạ nữa.

Đổi lại là người khác chỉ e sẽ cảm thấy vô nghĩa, dứt khoát không đi cho rồi. Có ai lại tình nguyện mang theo một cái bóng đèn cơ chứ?

Tần Hạo lại mỉm cười nói: "Không sao. Có thêm người xách đồ cũng tốt mà!"

"Cậu bạn này, tôi tên Từ Đào. Tôi là thanh mai trúc mã cùng Mộng Kiều lớn lên đấy, khi nhỏ cô ấy mặc tã ra sao tôi cũng trông thấy rồi. Cậu thì sao? Xưng hô thế nào?"

Người này nói chuyện hoàn toàn không hề suy nghĩ. Anh ta ừa dứt lời, Từ Mộng Kiều đã quay đầu lại lạnh lùng nhìn, giận dữ gào lên: "Cậu nói bậy bạ gì vậy, câm miệng ngay cho tôi!"

Từ Đào sững sốt nói: "Mộng Kiều, cậu tức giận cái gì? Tôi chỉ muốn kết bạn với đồng nghiệp của cậu thôi mà. Hỏi cái tên thôi cũng không được sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.