Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Chương 19



Khoảng tiết 2, chú Quách đã có mặt trước cửa phòng học, đưa cho Tân Mặc một xâu chìa khóa, sau đó đi ngay. Nhìn dáng vẻ của ông ta hẳn là bận rộn lắm, nếu không đã chẳng bỏ đi nhanh như vậy. Có điều nếu người ta đã không nói, Tân Mặc cũng sẽ không mở miệng hỏi

làm gì.

Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, một ngày cũng trôi qua! Học sinh tan học chạy còn nhanh hơn thỏ, lớp sau tiếp lớp trước ùa ra khỏi lớp. Hoàng Trần nói với Tân Mặc vài câu rồi cũng ra về. Tân Mặc và Tiêu Ái Lệ dọn dẹp sách vở xong bước ra khỏi phòng học: “Chú Quách hôm nay bận việc, cho nên chúng ta phải tự lái xe về thôi!”

Tiêu Ái Lệ gật đầu không đáp lại, chỉ lẳng lặng bước tiếp.

Vừa rồi lúc chú Quách đưa chìa khóa cho Tân Mặc cũng đã nói với hắn, ông đậu xe trong bãi

đỗ xe ngay cổng trường! Vì vậy hai người đi thẳng đến trước một chiếc Mercedes-Benz 350, Tân Mặc toan mở cửa xe ngồi vào ghế lái thì bị Tiêu Ái Lệ ngăn lại.

“Tôi hỏi này, cậu biết lái xe không vậy?”, Tiêu Ái Lệ ngờ vực nhìn Tân Mặc.

“Biết sơ sơ, hồi ở dưới quê đã từng lái xe rồi!”, Tân Mặc cười đáp.

“Dưới quê từng lái á? Chắc là lái xe máy cày chứ gì? Giao thòng ở thành phố lớn phức tạp hơn nông thôn nhiều nha! Thòi để tòi tự lái cho lành. Để tôi lái!

Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đằng sau đi!”, Tiêu Ái Lệ bực bội liếc Tân Mặc

“Ặc, nhưng… nhưng mà… cô hai à, vậy thì có hơi không hợp tình hợp lý! Cậu là cô chủ mà, sao lại đế cho cô chủ lái xe được chứ!”, Tân Mặc cười.

“Hừ, bây giờ mới nhớ ra tôi là cô chủ à? Không phải cậu lúc nào cũng leo lẻo rằng mình là một cận vệ rất tận tụy sao? Chuyện này không phải đơn giản như làm tạp vụ đâu, cho nên cậu khỏi lái!”, Tiêu Ái Lệ liếc hắn trắng mắt, cướp chìa khóa trong tay Tân Mặc một cách dễ dàng, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Tân Mặc hết cách, đành yên phận ngồi ở ghế phụ. Tiêu Ái Lệ nhanh chóng khởi động xe, sau đó tay nâm vô-lăng, di chuyển xe, sau một loạt thao tác thì chiếc xe cũng rời khỏi vị trí đậu trước đó. Toàn bộ quá trình đều liền mạch, lưu loát, không hề có sự cố gì! Có thể thấy kỹ thuật lái xe của Tiêu Ái Lệ rất tốt.

Chiếc Mercedes-Benz chạy bon bon trên đường. Năm sáu giờ chiều vốn là cao điểm tan tầm! Xe cộ trên đường đông như mắc cửi, giao thông ùn tắc, thế mà Tiêu Ái Lệ vẫn duy trì tốc độ 60km/giờ! Đây cũng chính là cách cò khoe kỹ thuật lái xe thần sầu của mình.

“Cô hai à, lái chậm chút được không? Đang trong nội thành đó”, Tân Mặc ngồi ở ghế phụ tốt bụng nhắc nhở.

“Ai mượn cậu lo? Tay lái của chị đây rất tốt đấy nhé!”, tính tình Tiêu Ái Lệ có chút ngang ngược, cho nên nếu Tân Mặc bảo cô chậm lại, cô nhất định sẽ lái nhanh hơn. Ra vẻ chị đây là cô chủ, mắc gì phải nghe lời cậu?

“Haiiizzz, tài xế xót một giọt xăng, còn người nhà rớt hai hàng lệ đó nha!”, Tân Mặc tiếp tục khuyên nhủ.

“Im cái mồm quạ đen của

cậu lại. Có mà cậu bị thì có!”, Tiêu Ái Lệ hung hăng trừng mắt với Tân Mặc.

Cũng không biết có phải Tiêu Ái Lệ rất may mắn hay không. Trong nội thành không ít đèn giao thòng hoạt động, nhưng cứ hê xe Tân Mặc tới thì đèn lập tức chuyển xanh. Cho nên suốt dọc đường hai người không hề dừng xe lại lần nào. Sau hai mươi phút chạy trong nội thành, lúc này chiếc Mercedes-Benz mới ra đến ngoại ò.

Ngoại ô phía bắc của thành phô’ là khu biệt thự, cho nên xe cộ lưu thông cũng tương đối ít. Tiêu Ái Lệ mở nhạc trong xe hơi lên, trong nháy mắt xe đã vọt lên tốc độ cả trăm km/giờ, khiến Tân Mặc sợ xanh mặt. Mặc dù đây là ngoại thành, nhưng hoàn toàn không có nghĩa sẽ không xảy ra tai nạn đâu nhé.

“Cô hai à, chậm chậm chút được không? Tôi chưa có bạn gái đâu nha, không muốn hy sinh vì nhiệm vụ sớm vậy đâul”, Tân Mặc ráng nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu hòng lung lạc

cô chủ, nhưng Tiêu Ái Lệ hoàn toàn không thèm liếc nửa con mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.