Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Chương 28



“Hẹn tôi ra đây, lẽ nào chỉ là

vì uống một ly nước đá thôi sao?”, Tô Phi nhìn chiếc cốc tỏa hơi mờ sương trên bàn, cười nói.

“Xin lỗi, tòi tương đối nghèo, không uống nổi cà phê, hơn nữa uống thứ đó quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe. Chủ yếu là hòm nay tôi hẹn cậu đến đây không phải để uống cà phê mà là nói chuyện!”, Tân Mặc lại nhấn mạnh mục đích của mình, vì cuộc gặp gỡ này mà hắn phải ngồi đợi nãy giờ, sắp bị chuột rút luôn rồi!

“Ồ? Nói chuyện, haha, chuyện gì thế?”, Tô Phi cười nói. Đây là nụ cười thứ hai của cò ta trong ngày hòm nay. Chuyện này

đối với một người được mệnh danh là người đẹp lạnh lùng quả thực không dê dàng gì.

Tân Mặc đặt chiếc IPhone màu trắng lên bàn! Lúc nãy khi ở trong phòng bảo vệ, hắn đã chụp được ảnh Tô Phi xuất hiện ở bãi đỗ xe. Chiếc điện thoại di động này là hắn cuỗm từ chỗ Tiêu Ái Lệ, bảo là dùng để điều tra và thu thập bằng chứng!

“Tối hôm qua tôi đưa Tiêu Ái Lệ về nhà, chiếc xe Mercedes-Benz 350 màu đen của cô ấy bị hỏng trên đường đi. Suýt chút nữa đã tiên hai chúng tòi xuống hoàng tuyền. Hóa ra dây phanh của chiếc xe Mercedes-Benz đã bị ai đó ác ý chọc thủng khiến dầu phanh bị rò rỉ nên mới dẫn đến phanh không ăn! Đây là ảnh tôi chụp trong video điều tra tại phòng bảo vệ trưa nay, cậu tự xem đi!”, Tân Mặc chậm rãi nói, đồng thời ánh mắt hắn cũng không ngừng quan sát Tô Phi!

Tò Phi cầm điện thoại trên

bàn lên, xem ảnh chụp màn hình video. Sau khi xem xong, cò ta đặt điện thoại lại trên bàn, khẳng định nói: “Đúng, người trong ảnh này là tôi, nhưng cậu nói những thứ này với tôi làm gì, cậu đang muốn ám chỉ chuyện hòm qua là tôi gây nên sao?”

“Cậu là đối tượng tòi nghi ngờ!”

“Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào những bức ảnh này, một đoạn video? Haha, đừng đùa nữa! Lẽ nào bãi đỗ xe này chỉ có một mình xe của cô chủ Tiêu thôi sao? Lẽ nào chỉ có con gái của Tiêu Kính mới mua nổi xe? Còn có động cơ của tôi là vì cái

gì? Cậu nói đi chứ! Vì cái gì? Bởi vì cô ta xinh đẹp? Lẽ nào tôi thua cò ta sao? Hay là cậu cho rằng tôi vì quan hệ của cậu mà muốn dồn cò ta vào chỗ chết?”, Tô Phi cười khẩy đáp.

Tân Mặc không nói lời nào, mà chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn Tô Phi!

“Được thôi, tôi thừa nhận tôi có hảo cảm với cậu. Nếu cậu cho rằng tòi sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy thì cậu quá coi thường Tô Phi tôi rồi! Từ trước đến nay thứ mà Tô Phi tôi muốn đạt được không cần phải thông qua những quỷ kế này. Tôi hoàn toàn có thể cạnh tranh công

bằng với cò ta! So về sắc đẹp, Tò Phi tòi không hề thua người nào cả, Tiêu Ái Lệ có tư cách gì tranh giành với tòi chứ?”, Tò Phi tức giận mắng.

Tân Mặc liếc cô ta một cái đầy ấn ý, sau đó có chút uy hiếp nói: “Tôi không quan tâm chuyện này có phải do cậu làm hay không. Tòi không muốn chuyện như vậy xảy ra một lần nữa. Nếu để tôi điều tra ra có liên quan đến cậu thì đừng trách tòi ra tay tàn nhẫn, đây là cảnh cáo!”

“Cậu ý gì đấy? Uy hiếp tòi? Bình thường Tô Phi tôi ghét nhất chính là bị người khác vu oan, chuyện này tòi cũng sẽ đi điều

tra, tôi sẽ dùng sự thật trá lại sự trong sạch cho tôi!”, Tô Phi nhìn Tân Mặc nghiến răng nói.

“Cậu muốn làm gì là chuyện của cậu, tôi không quản được!”, Tân Mặc nói xong liền đặt tờ mười tệ xuống bàn, sau đó đứng dậy bỏ đi, để lại một mình Tô Phi ngồi đó!

Nhìn thấy bóng lưng của Tân Mặc rời đi, Tô Phi nghiến răng nghiến lợi. Đồ khốn, vậy mà lại dám vu oan cho tòi! Tôi nhất định sẽ điều tra ra chuyện này, cậu đợi đấy cho tôi, Tô Phi lấy một chiếc IPhone 4s màu trắng trong túi xách ra, bấm một dãy số.

“Đi điều tra một chuyện”.

Sau khi Tân Mặc bước ra khỏi quán cà phê thì đi thẳng trở lại trường học, lúc đến phòng học đã là một giờ năm mươi phút, cách thời gian vào học không đến mười phút. Cho nên tất cả các học sinh đều đã ngồi yên vị trong lớp, nhưng chỗ của Hoàng Trần vẫn còn trống!

Tên mập chết tiệt này đi đâu rồi? Giờ này sắp vào học rồi, vậy mà vần vần chưa về! Không phải vì khoảng cách tiếp xúc với Tô Phi quá gần nên cậu ta phấn khích đến nỗi ngất giữa đường rồi đấy chứ! Trong lòng Tân Mặc thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.