Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 109: Ai dám chọc tôi



Tô Tuấn Hào ý thức được chuyện gì xảy ra thì đã muộn. Gã cố dùng sức nhấc cánh tay của mình lên, nhưng mỗi lúc nâng lên được chút thì đau đớn cũng theo đó mà tăng dần, khiến gã chỉ muốn cất tiếng khóc lớn!
- Ah! Tay của tôi! Tay của tôi! Oa!!!
Tô Tuấn Hào nhếch môi, khuôn mặt non nớt khóc có phần dữ tợn, than vãn:
- Tên súc sinh này! Mày dám làm tao bị thương! Tao là Tô Tuấn Hào! Mày dám động đến tao, tao sẽ lấy cái mạng của mày! Vệ sĩ đâu! Vệ sĩ! Chúng mày đang làm gì vậy! Giết chết tên súc sinh này cho tao!!
Hai tên vệ sĩ sớm đã nổi giận, khí thế hung hăng xông lên. Vừa rồi chúng không ngờ rằng Lâm Phi nói động thủ liền động thủ, hơn nữa tốc độ nhanh đến mắt không theo kịp, bọn chúng đều choáng váng.
Thấy đại thiếu gia bị thương, nhất thời bị dọa sợ, phu nhân Diêu Lam là người phụ nữ tàn nhẫn vô cùng, hai người biết nếu lúc này không làm gì tuyệt đối sẽ bị phạt nặng, nên chúng muốn lấy công chuộc tội.
Lâm Phi mặt không cảm xúc, hắn đang suy nghĩ có nên làm Lâm Dao đang trốn ở phía sau ngất xỉu một lần nữa, sau đó biến chủ tớ nhà này kẻ tàn phế hoặc người thực vậy hay không.
Đang lúc suy nghĩ thì một người phụ nữ xông tới trước mặt hắn, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
- Không thể!
Tô Ánh Tuyết thấy hai tên vệ sĩ muốn động thủ với Lâm Phi, mặc dù biết Lâm Phi sẽ không có khả năng bị thương cho lắm, dù sao nhiều người trong Bộ công an còn không làm gì được hắn, nhưng cô vẫn theo bản năng chạy đến khuyên can.
- Bà chị
- Mọi người đừng đánh nữa, đây là trường học, còn nhiều người đang nhìn đây này.
Tô Ánh Tuyết nói.
Hai tên vệ sĩ bị làm khó.
Tô Tuấn Hào thấy Tô Ánh Tuyết đến, càng thêm căng tức, chỉ vào Lâm Phi chửi ầm lên:
- Chị đang làm gì thế này? Con chó chị nuôi dám cắn tôi! Chị còn giúp con chó đến ngăn cản em trai của chị?
- Tuấn Hào, đừng gây chuyện nữa, mau đến bệnh viện đi.
Tô Ánh Tuyết thấy vẻ mặt Lâm Phi càng ngày càng khó coi, trong lòng không khỏi bồn chồn, nháy mắt với Tô Tuấn Hào.
Nhưng Tô Tuấn Hào căn bản không quan tâm đến những lời Tô Ánh Tuyết nói, gã cười gằn:
- Coi như tôi hiểu rồi, xem ra đây không phải là vệ sĩ của chị, mà là người chị phải lòng chứ gì? Chị nhìn thấy không! Tay của em trai chị đã bị gãy rồi! Chị còn vì đôi nam nữ này mà tranh cãi với tôi?
- Đây là do em không đúng trước, sao em có thể bắt nạt con gái nhà người ta, em còn gây chuyện thế này sẽ làm mất mặt Tô gia chúng ta đấy.
Tô Ánh Tuyết hạ giọng, cau mày nói.
Tô Tuấn Hào cười thành tiếng, không chút kiêng kỵ quét mắt vào nhóm thầy trò đang vây xung quanh:
- Chị, chị đừng cho rằng tôi giống chị…tôi và chị không giống nhau! Mặc dù tôi cũng họ Tô nhưng mẹ tôi họ Diêu!
- Mẹ nó ai dám xem thường tôi! Tôi là Tô Tuấn Hào đại thiếu gia của Tô gai! Ông ngoại tôi là Diêu Khánh Lỗi của Diêu gia! Con chó nào không biết thân biết phận cắn tôi một miếng, toàn Lâm An này, toàn tỉnh Giang này, mẹ nó ai dám ngăn tôi giết con chó này!
Thấy vẻ mặt liều lĩnh, dữ tợn của Tô Tuấn Hào, trong lòng thầy trò có mặt đều tức giận, nhưng không ai dám lên tiếng.
Trong đại học không ít người đều quan tâm đến tình hình chính trị. Tô gia là nhà tài phiệt thành phố Lâm An này thì không nói làm gì, Diêu gia là gia tộc có cấp bậc thế nào?
Toàn Hạ Quốc, gia tộc “ Tứ đại Thiên Tự Hào” cao cao tại thượng, gia tộc “ Thập đại Địa Tự Hào” đều có ảnh hưởng ít nhiều trên một lĩnh vực lớn đặc biệt nào đó.
Diêu gia chính là một trong số đó. Diêu Viễn Mậu Dịch mà Diêu gia kinh doanh tiếng vang khắp bốn phương, tài sản vài chục tỷ, hơn nữa ảnh hưởng trong nước cũng rất lớn.
Diêu Khánh Lỗi, gia chủ hiện tại của Diêu gia từng là Thường ủy tỉnh Giang, cho đến nay được ủy thác trách nhiệm lớn, trở thành Đại sứ Hạ Quốc tại Mỹ!
Có thể đặc biệt tuyển chọn ra Diêu Khánh Lỗi làm cầu nối giao lưu giữa Mỹ và Hạ Quốc, hiển nhiên là đánh giá cao địa vị của Diêu gia, đồng thời cũng đủ thấy mạng lưới quan hệ của Diêu gia rộng đến mức nào.
Nếu không phải Diêu gia con cái ít, thì dù năm đó Diêu Lam có đồng ý gả cho Tô Tinh Nguyên, Tô gia cũng không thể trèo lên cao được!
Cho dù là hiện tại, Tô Tinh Nguyên có vẻ khá tỏa sáng, nhưng trong mắt Diêu gia, cũng chỉ là một người con rể, một thương nhân không được xem trọng, thậm chí còn làm mất mặt Diêu gia.
Nếu không phải vậy, Diêu gia cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Tô gia bị Mã gia ức hiếp mà không ra tay giúp.
Chỉ cần lão gia Diêu gia có chút ý tứ muốn bảo vệ người con rể này thì Mã gia cũng không dám kêu nửa lời.
Trừ phi trong tương lai, Tô gia giao toàn bộ sản nghiệp cho Tô Tuấn Hào, thằng cháu ngoại của Diêu gia, trở thành gia tộc lệ thuộc vào Diêu gia ra, còn không, Diêu gia quyết định không thân thiết hơn với Tô gia nữa.
Tô Tuấn Hào cũng hiểu rõ, chỉ cần ông ngoại của mình còn đó, thì bất kể người chị Tô Ánh Tuyết này có đấu tranh giằng co thế nào đi chăng nữa thì đến cuối cùng, Tô gia vẫn rơi vào tay gã.
Bởi vì Khuynh Thành Quốc Tế muốn tiếp tục phát triển, chỉ có thể tìm núi lớn để dựa, mà núi dựa mà Tô gia có thể tìm, chính là Diêu gia.
Cho nên, thường ngày gã không coi cha và chị của mình ra gì. Tô Tuấn Hào chỉ coi hai cha con Tô Ánh Tuyết là người tạm thời làm thuê cho mình mà thôi.
Hiện giờ có chút áp lực, không ít người nhìn Lâm Phi và Lâm Dao bằng ánh mắt thương hại, hai anh em nhà này xong đời rồi, lại dám chọc vào thiếu gia ăn chơi có gia cảnh lớn vậy.
- Tuấn Hào, chị cũng là vì muốn tốt cho em, đi bệnh viện đi.
Giọng điệu của Tô Ánh Tuyết rất bình tĩnh, biết rõ Tô Tuấn Hào đang châm chọc cô và Tô Tinh Nguyên vô năng, châm chọc bọn họ chỉ có thể giãy dụa trong đống bùn.
Nhưng ngoại trừ kìm nén, Tô Ánh Tuyết không có cách nào khác.
Muốn đối phó với Mã gia, có lẽ cô còn có cách, nhưng Diêu gia….loại quái vật khổng lồ này, đừng nói là một cô gái nhỏ bé như cô, cho dù là tứ đại gia tộc chữ Thiên cũng không thể nói động là động được.
Cho nên, từ trước tới giờ cô không dám nghiêm khắc với Tô Tuấn Hào, cho dù Tô Tuấn Hào dùng đủ kiểu để trêu chọc, chế nhạo cô, không tôn trọng người chị như cô.
Tô Tuấn Hào càng đắc ý. Mặc dù cánh tay đau đớn, nhưng gã lại đang hưởng thụ khoái cảm của người cao hơn một bậc.
Toàn Hạ Quốc, không có mấy nơi là gã không thể đi, dù gã không phải là cháu ngoại của Diêu gia, nhưng chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Diêu Khánh Lôi, nịnh nọt một chút, thì chỉ cần người ông ngoại này còn, gã chính là đại thiếu gia!
- Hừ, chị, tôi nể mặt chị nên mới ngoan ngoãn nhượng bộ, để vệ sĩ của tôi chỉnh đốn con chó này, người con gái này, đêm nay tôi phải có bằng được!
Tô Tuấn Hào cười tà, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào Lâm Dao đang nép sau lưng Lâm Phi.
Lâm Dao nghẹn ngào. Cô cảm thấy mình đã gây phiền toái cho anh và Tô Ánh Tuyết, cô hận bản thân vì sao lại vô dụng như vậy.
Chuyện lần trước của Mã Thanh Hoành mới chưa được hai hôm thì lại đến lần này, lúc nào cô cũng bắt Lâm Phi phải ra mặt giúp mình.
Một cánh tay Lâm Phi ôm lấy vai Lâm Dao, để cô dựa vào ngực hắn mà khóc, còn dịu dàng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô.
- Ánh Tuyết, cô tránh ra đi, thằng này đã nhập ma rồi, nói thế nào cũng vô dụng thôi.
Lâm Phi lúc này rất bình tĩnh.
Tô Ánh Tuyết lại nghe ra điều bất thường. Lâm Phi càng bình tĩnh thì càng chứng tỏ sự điên cuồng trong lòng hắn đang gợn sóng.
Bởi vì, trước giông tố mới có thể đặc biệt yên tĩnh như vậy!
- Mẹ mày, đồ chó đẻ, không thấy quan tài không nhỏ lệ phải không.
Tô Tuấn Hào thấy Lâm Phi không sợ mình, càng bực tức:
- Tao biết mày có mấy món công phu, nhưng hôm nay nếu mày dám đánh trả, tao sẽ “diệt” em mày ngay tại đây! Đừng hoài nghi khả năng nhẫn nại của bổn thiếu gia!
Lâm Phi không thèm để ý tới gã, nói với Lâm Phi:
- Dao Dao, em quay lưng đi, đừng nhìn.
Lâm Dao sững người, lập tức biết Lâm Phi muốn đánh nhau, không ngừng lắc đầu:
- Đừng, anh, chúng ta không đấu lại được họ đâu…em…em và Tô thiếu gia đi uống rượu là được rồi…đều là em không tốt…hu hu…em không nên gọi điện thoại cho anh.
Trong mắt Lâm Phi lóe lên tia đau đớn, hắn không có cách nào tưởng tượng nếu mình không trở về nước, khi Lâm Dao gặp phải loại chuyện thế này thì ai sẽ ra mặt cho cô.
Cũng đúng, trong xã hội có nhiều cô gái nghĩ không thông, hoặc là vứt bỏ bản thân mình, trở thành người con gái thấp hèn bị người khác khinh bị, có bao nhiêu người thật sự nguyện ý, bọn họ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Lâm Phi đột nhiên hiểu ra rằng, có lẽ nên để Lâm Dao biết, cô không nên lựa chọn khuất phục, mà là lựa chọn…
Một giây sau, không hề có điềm báo trước, Lâm Phi bước một bước dài, vòng qua trước mặt Tô Ánh Tuyết, thậm chí vòng qua hai tên vệ sĩ, vọt tới trước mặt Tô Tuấn Hào!
Tô Tuấn Hào chỉ nhìn thấy nụ cười lạnh lùng như ma quỷ của Lâm Phi, cổ áo gã bị nắm lấy, Lâm Phi dùng một tay nâng thân thể của gã lên cao!
Người có mặt hít một hơi thật sâu, không nói đến việc tại sao khí lực của Lâm Phi lại lớn, tốc độ lại nhanh như vậy, hắn là đầu óc heo hay là thần kinh có vấn đề?
Biết rõ Tô Tuấn Hào là cháu trai ngoại của Diêu gia mà còn dám tiếp tục ra tay với gã!
* Bắt đầu từ chap này, Btv xin sửa “gia tộc chữ Thiên” thành “gia tộc Thiên Tự Hào”, “gia tộc chữ Địa” thành “gia tộc Địa Tự Hào” ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.