Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 137: Trồng cây



Mấy tên đại hán còn lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đồng bọn của mình đã mất đi hai người, bọn họ biết mình đã gặp phải nhân vật không thể trêu trọc!
Trong nháy mắt, hình tượng của Lâm Phi đã trở thành tử thần trong bóng đêm, khiến mấy tên đại hán còn lại muốn chạy trốn!
Nhưng thân ảnh của Lâm Phi như quỷ mị đuổi theo, rất nhanh đã đuổi tới hai tên đại hán, hai tay hắn túm vào sọ hai tên đại hán.
Theo phương hướng mấy tên đang chạy, Lâm Phi đơn giản dùng lực, Lâm Phi dúi đầu hai tên đại hán về phía trước.
Hai tên đại hán chỉ cảm thấy đầu mình như đang chịu lực hấp dẫn vô hạn của trọng lực trái đất, không có cách nào khống chế liền ngã xuống đất.
Bành bạch!
Hai đầu bị ấn xuống mặt đất đầy bùn đất và đá vụn, bắn bọt máu tung tóe.
Hai thi thể nằm trên mặt đất, sau vài trận co rút đã tắt thở.
Tên đại hán cuối cùng sợ ngã xuống đất, muốn chạy trốn nhưng không còn chút sức lực nào!
Lâm Phi đi đến trước mặt tên kia, một tay xách lấy gã, cười tà hỏi:
- Nói, chúng mày là ai?
- Chúng…chúng tôi là người của Thanh Phong đường…
Tên đại hán nuốt nước miếng, đồng tử co rút lại, sợ đến mức chất lỏng nóng chảy xuống hai chân.
Gã cơ bản không dám nhìn cảnh tượng trước mắt mình, vài phút trước từng đồng bọn của gã còn sống sờ sờ, vậy mà đã như “ cây thịt người” được “trồng” xuống đất.
Người thanh niên nhìn có vẻ bình thường, nhưng đối với tính mạng con người lại tàn nhẫn đến cực hạn!
- Thanh Phong đường?
Mắt Lâm Phi lóe lên tia dị sắc, bản thân còn chưa đi tìm nhóm người kia, mà đám người này cho rằng có thể vô tư rồi, không ngờ càng chơi càng lớn!
- Đại gia tha mạng…
Tên đại hán khóc lóc cầu xin.
Lâm Phi không thèm để ý tới, hỏi tiếp:
- Chúng mày đang đợi người, bắt cóc một cô gái?
Tên đại hán dùng sức gật đầu:
- Vâng…đúng vậy..chúng tôi chỉ là người tiếp ứng, những chuyện khác chúng tôi không biết gì cả…
Lâm Phi hỏi tiếp:
- Người phụ trách bắt cóc cũng là người của Thanh Phong đường chúng mày?
Tên đại hán lắc đầu:
- Tôi…thực sự tôi không biết…hai tên cao thủ kia hôm qua mới xuất hiện…có thể là bên trên phái xuống…đại gia, chúng tôi chỉ nghe mệnh lệnh của đường chủ làm việc, đường chủ nói chúng tôi phải phối hợp với hai tên cao thủ bắt cóc một cô gái, sau đó mang cô gái về trông coi, những thứ khác không cần hỏi…
Lâm Phi cũng cảm thấy không thể là người của Thanh Phong đường, nếu không Ngô Khâm cũng không đến mức phải tìm Huyết Nha giúp gã. Lực chiến đấu của hai tên kia mạnh hơn Huyết Nha không chỉ một bậc.
Lâm Phi cũng không nói nhiều, nhấc chân đá vào bụng tên đại hán, sau khi đá nát nội tạng, quăng thi thể tên đại hán ra xa.
Tên đại hán phần bụng bị trọng thương, hai mắt lồi ra ngoài, đến lúc chết cũng không ngờ được Lâm Phi lại giải quyết tính mạng của gã không hề báo trước như vậy.
Dường như trong mắt Lâm Phi, giết chết một người cũng không có lý do như việc hít thở thường ngày, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Sau khi giết gọn một đám tiểu lâu la, tâm tình Lâm Phi đã tốt hơn một chút.
Hắn đi đến bên chiếc Suv, lục soát một lát, không có chứng cứ gì đặc biệu hữu dụng, liền đến bên xe đợi tên kia tới.
Từ bên hồ chạy tới đây vẫn cần chút thời gian, có lẽ lực chân của tên kia không phí bao nhiêu thời gian.
Chưa đến ba phút sau, Lâm Phi đã nghe thấy tiếng động truyền từ rừng cây.
Nhưng, tiếng bước chân cách một khoảng nhất định đã dừng lại.
Khóe miệng Lâm Phi lộ ra nụ cười lạnh, đúng như hắn đoán, giác quan người này nhạy cảm vượt xa mức người thường, có thể ngửi thấy mùi máu tươi từ xa mà sinh nghi.
Nhưng khoảng cách này cũng đủ để Lâm Phi không cho gã chạy thoát, hắn không do dự chạy vọt vào trong rừng!
Tên áo đen kia như thỏ tháo chạy, bắt đầu chạy như điên về núi.
Chỉ là, tốc độ của gã kém một đoạn so với Lâm Phi, hơn nữa trên vai còn khiêng Vương Tử Tình, lại không thể vứt xuống bỏ mặc được, nên chỉ đành trơ mắt nhìn khoảng cách giữa mình và Lâm Phi ngày càng được rút ngắn.
Vương Tử Tình có lẽ đã cảm thấy chấn động mãnh liệt, mơ mơ màng màng rồi tỉnh lại. Ký ức cuối cùng trong đầu cô chỉ là sau khi đại sảnh trong khách sạn tối om, phần gáy bị người va chạm rồi bất tỉnh.
Lúc này cô phát hiện ra mình đã bị một người đàn ông lạ vác trên vai, lập tức ý thức được mình bị ai đó bắt cóc!
- Ah! Cứ mạng! Mau buông tôi ra! Mau buông…
Vương Tử Tình khóc quát lên. Trong rừng cây rậm rạp tối om này, thực sự là quá khủng khiếp.
Từ nhỏ đến lớn cô sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp, đàn thiên cầm thiên phú xuất chúng, lên đại học cũng có chút danh tiếng được gọi là nhà dương cầm…ra xã hội thì được người xung quanh coi trọng…
Ra ngoài dù không mang theo vệ sĩ, nhưng không có ai dám làm hại cô, đâu có từng chịu mạo hiểm thế này?
Lúc này, cô quằn quại giãy dụa càng khiến tên áo đen đang vác cô tức giận, ảnh hưởng tới tốc độ chạy của gã, càng ngày càng chậm!
Nếu không phải nhận được mệnh lệnh phải bắt sống cô trở về thì gã hận không thể trực tiếp xé xác cô.
Lúc này Vương Tử Tình cũng phát hiện ra có người đàn ông đang đuổi theo với tốc độ cực nhanh, nhìn kỹ thì đó là Lâm Phi!
Cô đâu có thời gian suy nghĩ vì sao Lâm Phi lại có mặt ở đây, mừng rỡ như điên hô to:
- Anh Lâm Phi! Anh Phi mau cứu em!
Lúc này nghe giọng của Vương Tử Tình, Lâm Phi không có cảm giác cô xinh đẹp đáng yêu như xưa nữa, mà chỉ cảm thấy ồn ào vô cùng. Hắn nhíu chặt lông mày, hoàn toàn không thèm để ý đến cô.
Tên áo đen mắt thấy bị đuổi kịp, cuối cùng đã dừng lại liều chết đánh cược một lần, vứt Vương Tử Tình xuống lùm cây rồi quay người đón lấy Lâm Phi!
- Ah!!
Vương Tử Tình bị ném vào lùm cây, mặc dù không bị thương nhiều nhưng các loại cành cây đâm vào da dẻ mịn màng khiến cô đau đến chảy nước mắt.
Tên áo đen phát cuồng, trong tiếng rống giận dữ, mượn địa thế tương đối cao, phi cước về phía Lâm Phi!
Lâm Phi không né tránh, không lùi mà tiến tới, siết chặt nắm đất, dùng chân đá đối phương!
- Ầm!!
Cơ thể tên áo đen bị bay rớt ra ngoài, bị sức mạnh hùng hồn từ cánh tay Lâm Phi trực tiếp làm vỡ đầu gối chân, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng vỡ vụn “ rắc rắc”.
Thế công của Lâm Phi không giảm, hắn tiến về phía trước đá vào phần bụng, eo, đùi tên áo đen như đá một con vật đã chết, khiến tên áo đen đập vào thân cây, theo đó là vô số cành lá rơi xuống.
Tên áo đen từ đất bò dậy, nhưng tốc độ và sức mạnh của Lâm Phi quả thực vượt xa gã quá nhiều, gã có một thân kỹ xảo cận chiến nhưng không có cơ hội thi triển!
Rất nhanh, gã cuồng phun ra máu, hai chân bị đá gãy, cánh tay cũng bị xoay ngược lại, ngực thậm chí còn lún xuống dưới, còn không biết tim mình đã bị đè bẹp hay chưa!
Vương Tử Tình sợ ngây người, bất chấp mình đầy bùn đất mồ hôi, bất chấp trầy da cánh tay và lưng, kinh ngạc nhìn Lâm Phi khí thế như hồng, tựa như sát thần trong bóng tối!
Cô thậm chí còn tưởng mình nhìn lầm người, sao anh Lâm Phi nhìn có vẻ hòa khí, thân thiết lại hung tàn bạo ngược đến vậy?
Cảnh tượng trước mắt khiến cô sợ đến mức không dám ngất đi, chỉ sợ ngấy đi rồi, mình sẽ gặp bất trắc!
Cô chỉ có thể che miệng không ngừng thút thít nỉ non, muốn nhắm mắt nhưng không biết vì sao không nhịn được mà trợn mắt, mượn ánh trăng nhàn nhạt nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt.
Điều càng khiến cô cảm thấy hoảng sợ hơn là, tên áo đen bị đá kia, sau khi lăn lộn trên đất vài vòng, lại đứng dậy một cách thần kỳ?
Vương Tử Tình không dám tin tên vừa bị đá thân thể vặn vẹo, tiếng xương gãy vẳng bên tai không dứt vừa rồi lại như không có chuyện gì mà vẫn có thể đứng dậy?
Tên áo đen thở hổn hển, trong miệng không ngừng nhổ ra máu tụ, như thể đã vắt kiệt sức lực, nhưng trong mắt lại nổi lên tia hung tàn như sói đêm, hận không thể nuốt xương cốt của Lâm Phi vào bụng!
Lâm Phi quét mắt, quả nhiên người này đã khôi phục như ban đầu, ngoại trừ suy yếu ra thì xương cốt nội tạng trên người đều phục hồi như cũ.
Hắn đã không còn hoài nghi những gì mình nhìn thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.