Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 17: Đừng làm việc khác



Sau khi rời khỏi quán bar, cô gái kia tò mò hỏi:

- Anh không sợ những người kia trả thù sao?

Lâm Phi nhìn quanh, tưng tửng nói:

- Kệ bọn họ đi, hơi đâu mà quan tâm...

- Anh đang tìm gì thế?

Cô gái kia hỏi.

- Nhà nghỉ, sao ở đây không thấy có nhà nghỉ nào rẻ một chút nhỉ, khách sạn đắt tiền tôi không có tiền trả đâu.

Lâm Phi hơi buồn bực, có gái thơm phưng phức ở bên cạnh thế này, hắn không đợi được nữa rồi, muốn lập tức phóng thích cái sức mạnh hắn tích lũy một năm qua.

Cô gái bên cạnh hắn còn đang ngà ngà say, nghe vậy khuôn mặt liền đỏ ửng lên. Cái anh chàng đúng là thẳng quá đi mất, nhưng cũng rất tiêu sái, mình có nên học tập anh ta không, như vậy mới có thể mau chóng bước qua được quãng thời gian đau khổ này...

- Đi thôi, nhà nghỉ đối diện kia cũng được đấy.

Cô gái kia lấy hết dũng khí, kéo cánh tay Lâm Phi.

- Nhưng ở đấy đắt quá...

Lâm Phi sờ túi quần.

- Tôi trả tiền, đêm nay tôi bao anh, hy vọng anh không khiến bổn tiểu thư đây thất vọng.

Cô gái nháy mắt nói với hắn.

Lâm Phi nghe vậy thấy có chút khó chịu, nhưng khuôn mặt mềm mại trắng ngần đang gần sát hắn, hắn nuốt nước bọt, bây giờ thì không còn chuyện gì quan trọng hơn nữa rồi.

Hai người vào nhà nghỉ, thuê một phòng giường đôi, Lâm Phi nắm tay cô gái, bước chân cũng gấp gáp hơn.

Vào trong phòng, Lâm Phi chẳng nói chẳng rằng, cởi hét quần áo, thân hình cường tráng lộ ra.

Cô gái kia nhìn thấy cảnh này vội quay người đi, đứng một chỗ hít thở thật sau, dường như vẫn còn đang do dự điều gì.

Lâm Phi sững sờ, khẽ cười nói:

- Cô đừng nói đây là...lần đầu tiên ra ngoài thuê phòng với đàn ông đấy?

Cô gái khẽ chau mày:

- Tôi giống loại con gái hay đến mấy chỗ thế này sao?

Lâm Phi cười gượng, thực ra hắn sớm nhận ra rồi, cô gái này rõ ràng là lần đầu tiên làm như vậy, nếu không phải có vấn đề về tình cảm, có lẽ mình cũng không có cơ hội gặp được cô ấy ở quán bar.

- Tôi cũng không ép buộc cô, tuy tôi rất cần một người phụ nữ nhưng nếu như không thể kết hợp được với nhau, như vậy sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi đi tắm trước, nếu tôi tắm xong mà cô vẫn ở đây, tức là cô đã đồng ý với tôi rồi đấy.

Lâm Phi nói xong liền bước vào trong phòng tắm.

Để có nhiều thời gian cho cô gái kia suy nghĩ, lâm Phi vặn đầy một bồn nước tắm, đến lúc gần tắm xong, hắn nghe thấy tiếng đóng cửa phòng.

Lâm Phi có chút tiếc nuối, xem ra cô ấy vẫn quyết định đi, cuối cùng cô ấy cũng vẫn không bước qua lằn ranh kia. Nhưng cũng chẳng sao, điều này chỉ cho thấy, cô ấy cũng không phải một người tùy tiện, có sự kiên định của riêng cô ấy.

Hắn quấn khăn tắm quanh người, trở về phòng ngủ. Dù cô gái ấy không ở lại, Lâm Phi vẫn quyết định ở lại đây nằm ngủ và xem tivi một mình, nếu không cũng mất công thuê phòng.

Nhưng đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Lâm Phi cẩn thận đi tới bên cánh cửa, nhìn qua mắt mèo quan sát.

Sao cô gái kia lại quay lại rồi?

Lâm Phi lập tức mở cửa, mặt rạng rỡ:

- Sao cô lại quay lại? Vẫn quyết định qua đêm với tôi sao?

Khuôn mặt bầu bĩnh của cô gái phơn phớt hồng, mấp máy cánh môi rồi đột nhiên bước vào, ôm lấy eo Lâm Phi, khuôn mặt ấm nóng dựa vào lồng ngực hắn.

- Có thể...chỉ ôm tôi thôi, không làm gì nữa?

Lâm Phi sững sờ, trong giọng nói mềm mại kia có chút gì đó như đang cầu khẩn, dường như cô ấy đang tìm kiếm một cái ôm ấm áp.

Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Phi cười nhăn nhó:

- Cái này rất khó đấy.

Cô gái thất vọng “ồ” một tiếng, buông Lâm Phi ra, cười chua chát mà nói:

- Là tại tôi làm mất hứng của anh, cũng phải, tôi vốn là đứa chả có tí hứng thú nào cả. Xin lỗi anh, tôi đi trước đây...

Cô gái vừa quay đầu định bước đi liền bị Lâm Phi ôm chặt lấy từ phía sau!

Môi hắn chạm vào vành tai cô gái, ấm áp nói:

- Cô ngốc thật, tôi chỉ nói là khó, chứ có nói không đồng ý làm đâu...

Cô gái xoay người lại, đôi mắt dễ thương mọng nước nhìn hắn, tuy nét mặt vẫn còn thẹn thùng nhưng khóe miệng đã khẽ mỉm cười xúc động...

...

Trong phòng bệnh xa hoa của bệnh viện thuộc đại học Lâm An.

Qua một đêm cấp cứu, Ngô Đông Cẩm nằm trên giường bệnh như một thai phụ vừa sinh xong, hai tay hai chân gã đã được bó thạch cao, cố định cẩn thận lại.

Trên khuôn mặt dưới lớp tóc xanh lè kia nước mắt cùng vẻ không cam lòng, gã không ngừng gào thét khóc lóc với người đàn ông trung niên ngồi cạnh giường.

- Bố...bố nhất định phải báo thù cho con! Con muốn tên tiểu tử đó bị băm vụn thành trăm ngàn mảnh, vứt ra ngoài cho chó ăn!

Người đàn ông trung niên kia dáng không cao lắm, mái tóc dài bạc trắng, khuôn mặt có đường nét giống với Ngô Đông Cẩm nhưng nét mặt tang thương mà dũng mãnh hơn gã.

Trên mu bàn tay phải của ông có khắc Phong Đồ Đằng màu xanh, ngón tay đeo nhẫn phỉ thúy mặt to.

Đây chính là bố của Ngô Đông Cẩm, là đường chủ Thanh Phong Đường – Ngô Khâm.

- Cái đồ không biết xấu hổ! Đây là Lâm An, là địa bàn của chúng ta mà mày để nó đánh cho như thế này, mày còn mặt mũi mà ngồi khóc ở đây à?

Ngô Khâm cứng rắn nói.

- Bố, cái thằng nhãi đó không phải tầm thường đâu...Bố cũng biết thằng Tứ với thằng Cường cũng là cao thủ, cảnh sát có vũ trang cũng hạ được hai ba tên, nhưng mà vừa xông lên đã bị thằng nhãi kia đánh cho lật mặt rồi...Con... Con đâu có biết lại đụng phải nó ở đấy...

Ngô Đông Cẩm nói giọng oan ức.

- Được rồi.

Ngô Khâm chau mày:

- Đàn ông con trai mà khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì nữa! Để bố cho người đi điều tra máy quay, xem thằng ranh đấy là thằng nào, sau đó sẽ đối phó với nó.

Lúc này, một gã béo đầu trọc trung trung tuổi bước vào phòng, gã có vẻ rất gấp, tay run run nói:

- Đại ca, có phát hiện quan trọng!

Ngô Khâm quay dầu lại:

- Anh Bao, sao anh lại đến đây, không phải tôi bảo anh đi điều tra cái tên Lâm Phi đấy sao? Mã thiếu gia còn đang đợi chúng ta xử lý tên tiểu tử ấy đấy.

Lão Bao kia cười nham hiểm:

- Đại ca, tôi đi điều tra cái tên Lâm Phi đó mới phát hiện ra hành tung của hắn tối qua, kết quả, anh biết không, hắn chính là kẻ đánh trọng thương thiếu gia trong quán bar kia đấy! Tôi vừa đem đoạn phim quay lại ở đấy so với ảnh chụp Lâm Phi thì chính là hắn!

- Anh nói cái gì?

Ngô Khâm quay phắt lại, mắt trợn trừng như muốn nổ tung ra ngoài:

- Cái thằng ranh đó ăn gan hùm mật gấu gì mà dám so tài với Mã thiếu gia, giờ lại còn làm trọng thương con tao nữa!

Lão Bao kia lập tức cũng tỏ vẻ phẫn nộ, nói:

- Đúng đấy đại ca! Đại ca, có cần tôi lập tức dẫn theo anh em đệ tử đi bắt hắn không, phải bắt hắn về chỗ chúng ta cho thiếu gia Cẩm Đông trút mối hận này!

- Bố! Bố mau bảo chú Bao đi đi! Chẳng phải Mã thiếu gia muốn chúng ta giết hắn sao! Mau bắt hắn về đây, để con lột da hắn!

Ngô Đông Cẩm nằm trên giường bệnh lớn tiếng ủng hộ, nhưng dù sao hắn không dám nhúc nhích, mỗi lần cử động đau đến thấu xương.

- Câm miệng!

Sắc mặt Ngô Khâm thâm trầm, nén cơn giận lại, đi tới đi lui trong phòng bệnh.

Lão ta có thể ngồi lên vị trí Đường chủ như ngày hôm nay, nắm trong tay các thế lực ở vùng Lâm An này thì tất phải có sức chịu đựng nhất định, tuyệt đối không thể nóng tính như thằng con lão được.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ngô Khâm nói:

- Trước hết hãy đi điều tra rõ tình hình, xem thằng đó gốc gác ra sao. Nếu như hắn cũng là kẻ có thế lực thì không được đối đầu với hắn, con người ta sống trên đời ắt phải có điểm yếu. Gần đây ở chỗ chúng ta có chuyện lớn cần phải làm, nếu để mấy chuyện lặt vặt này làm ảnh hưởng sẽ không nhận được sự tín nhiệm của Chủ tịch nữa đâu.

Lão Bao kia đảo mắt một lượt, lập tức hiểu ý, lão cười hắc hắc nói:

- Đường chủ quả thật anh minh, tôi sẽ đi điều tra ngay xem nhà hắn có những ai, làm nghề gì...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.