Tô Tinh Nguyên nghe vậy, liên tục bảo Diêu Lam đi cùng Cố Thải Anh . Diêu Lam đương nhiên rất phố hợp, thể hiện rõ tác phong của một người mẹ. Trước mặt người phụ nữ này, Diêu Lam cũng khiêm tốn hơn nhiều. Xuất thân của Cố Thải Anh không kém hơn bà, huống hồ đối phương đã được gả vào gia tộc Thiên Tự Hào. Đúng lúc này, cha con Lâm Dao được người giúp việc trong Tô gia dẫn vào hội trường. Cô gái xin xắn đáng yêu mặc bộ váy màu đỏ, đẩy người đàn ông đang ngồi trên xe lăn ăn mặc bộ trang phục tuy mộc mạc nhưng lịch sự. Đây là lần đầu tiên Lâm Dao được đến nơi tráng kiện, xa hoa thế này, khuôn mặt cô gái lộ vẻ căng thẳng, không ngừng nhìn các cặp đôi trang gái ăn vận sang trọng xung quanh. Cố Thải Anh vừa cùng Diêu Lam đi vào phòng nghỉ thì gặp cha con Lâm Đại Nguyên. Ánh mắt hai người giao nhau, ngẩn người tại chỗ. Dù đôi bên đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lúc này, trong lòng cả hai đều đang dậy sóng. Lâm Dao cũng nhìn thấy Cố Thải Anh, không khỏi căng thẳng nín thở. Năm đó tuy cô còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ, sau đó Cố Thải Anh thỉnh thoảng lại lên bản tin, cô cũng không thể quên được người đã từng là thím của mình này. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí như ngưng lại, tình cảm dồn nén hơn chục năm bỗng dội lên những dư vị phức tạp. - Ha ha, bác của Lâm Phi tới rồi. Tô Tinh Nguyên thấy tình hình có chút ngượng ngùng, mau chóng tiến lên trên, chủ động chào hỏi Lâm Đại Nguyên: - Tôi cho tài xế đến đón cha con hai ông, trên đường không có gì không thoải mái chứ? Tô Tinh Nguyên bộ dạng ân cần, dù sao thương thế của Lâm Đại Nguyên vẫn chưa hồi phục như cũ, sau đó lão lập tức giới thiệu cha con Lâm Đại Nguyên với Diêu Lam, nói đây là người nhà của Lâm Phi. Từ hai ngày trước, Tô Tinh Nguyên đã dùng thân phận của thân gia để đi cùng Tô Ánh Tuyết tới bệnh viện gặp mặt Lâm Đại Nguyên, tặng chút đồ bổ. Mặc dù mọi chuyện đã được định đoạt nhưng dù gì thì cũng vẫn cần tuân theo quy củ, để Lâm Đại Nguyên đồng ý hôn sự này. Lâm Đại Nguyên không lên tiếng, Tô Tinh Nguyên gọi ông một tiếng “bác cả”, ông cũng gọi “Tô tiên sinh”. Mặc dù đối phương là người có tiền nhưng hôm nay ông đến đây với tư cách là trưởng bối của Lâm Phi, hai bên kết thành thân gia, địa vị như nhau nên ông không thể làm Lâm Phi mất mặt. - Ngồi xe tốt như vậy sao có chuyện được. Lâm Đại Nguyên làm bộ dạng không quen biết với Cố Thải Anh, chỉ đáp lại lời của Tô Tinh Nguyên, nhưng hai tay trên đùi đang nắm chặt thành nắm đấm, hiển nhiên là đang cố nín nhịn. Trong mắt Cố Thải Anh lộ ra vẻ ảm đạm, có chút xấu hổ, có chút mất mát, nhưng bà cũng chỉ dừng lại một lát rồi cùng Diêu Lam đi vào phòng nghỉ. Đi vào phòng nghỉ nữ, Tô tiểu thư đã khoác lên người chiếc váy dài lễ phục được làm thủ công elie-saab màu trắng, thân hình đẹp như người mẫu, tràn ngập vẻ cuốn hút. Một bộ lễ phục đắt đỏ, càng tăng thêm khí chất cao ngạo, lạnh lùng xuất trần thoát tục của Tô Ánh Tuyết, tựa như tiên nữ trên trời giáng xuống, hoa mỹ, lãnh diễm, đẹp như mộng ảo. Cố Thải Anh và mấy người chị em tốt của Tô Ánh Tuyết cũng đều đang thưởng thức hình ảnh này, dù cùng là phụ nữ xinh đẹp, nhưng họ không khỏi bị cảnh đẹp này hấp dẫn. Trong mắt Cố Thải Anh lộ ra thần sắc vô cùng hài lòng, người con gái này mới xứng đôi với con trai mình. Mang đến cho nó một người con gái tốt nhất cũng coi như chút đền bù cho nó. - Ánh Tuyết, Hội trưởng Cố đến rồi. Ánh mắt Diêu Lam lóe lên tia khinh thường, nhưng rất nhanh đã thay bằng nụ cười. Tô Ánh Tuyết đang làm tóc, thấy Cố Thải Anh đến, khuôn mặt có chút câu nệ, dù sao hôm nay cùng con của Cố Thải Anh làm lễ đính hôn, qua hôm nay, thân phận của người “mẹ chồng” này đã là thật. - Hội trưởng…Cố. Tô Ánh Tuyết nghĩ một hồi, vẫn lên tiếng chào hỏi tôn kính. Cố Thải Anh mỉm cười tiến lên trước, vẻ mặt áy náy nói với người bên cạnh: - Tôi muốn nói chuyện riêng với Tô tiểu thư, mấy vị có thể…. Những người khác hiểu ý, đều cười rồi rời khỏi phòng, Diêu Lam nheo mắt rồi cũng đi ra ngoài. Phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, Cố Thải Anh vẻ mặt ôn nhu đưa tay ra vuốt tóc Tô tiểu thư, cười nói: - Con, hôm nay con thật xinh đẹp, ta khó mà tưởng tượng được, đợi khi con mặc áo cưới, cùng Lâm Phi chính thức kết hôn, con sẽ đẹp đến mức nào, sẽ không phải thành tiên nữ bay lên trời chứ? Tô tiểu thư có chút xấu hổ cúi đầu, cô không lên tiếng, tực như đang mơ đến ngày đó. Cố Thải Anh bỗng lấy ra một chiếc hộp gỗ lim tinh xảo từ trong túi, sau khi mở ra, bên trong là chiếc nhẫn màu vàng xinh xắn. Chiếc nhẫn có vẻ được làm từ chất liệu hổ phách, màu vàng lợt, nhưng lại giống hoàng ngọc, chất liệu hiếm thấy, đường vân màu vàng bên trong tựa như đang không ngừng chuyển động, rất tuyệt đẹp. Dù Tô Ánh Tuyết đã từng nhìn qua vô số châu báu, nhưng cũng bị chiếc nhẫn này hấp dẫn. - Đây là chiếc nhẫn năm đó cha của Phi Nhi tặng cho ta, mặc dù không phải là làm từ chất liệu gì quý giá, nhưng ta luôn đem theo bên mình. - Hôm nay con sắp thành vợ của Phi Nhi, ta cảm thấy tặng con tiền tài không có ý nghĩa lắm, con cũng không thích, nhưng người mẹ chồng này luôn cảm thấy phải tặng con chút gì đó để thể hiện thành ý, cho nên….ta muốn tặng con cái này. Cố Thải Anh nói. - Ah…chuyện này…Hội trưởng Cố…cái này quý giá quá, con không thể nhận. Tô Ánh Tuyết nghe lai lịch chiếc nhẫn, vội vàng khoát tay từ chối. Nhưng Cố Thải Anh lại làm bộ tức giận: - Con xem thường ta vậy sao? Có phải con thấy lễ vật này quá bé nhỏ? - Con không có ý này… - Vậy thì cầm lấy. Cố Thải Anh mỉm cười, lấy chiếc nhẫn ra rồi đep vào ngón giữa cho Tô Ánh Tuyết: - Con cứ yên tâm đeo đi, chiếc nhẫn này Lâm Phi không biết là của ta, từ nhỏ nó chưa từng thấy ta đeo, nên con không cần lo lắng, nó không giận cá chém thớt đâu. - Ta hy vọng con sẽ đeo nó, cũng đại diện cho cha của Phi Nhi có thể nhìn thấy các con ngày hôm nay. Tô Ánh Tuyết vốn là có băn khoăn này, sợ Lâm Phi cho rằng cô và Cố Thải Anh có mối quan hệ gì đó bất thường. Nghe Cố Thải Anh nói vậy, cô cũng thầm thở phào. Dù sao thì trước khi quan hệ giữa Lâm Phi và Cố Thải Anh trở lại bình thường, cô sẽ không quá thân mật với bà. Cô nghĩ, đợi buổi lễ hôm nay qua đi, rồi tháo chiếc nhẫn xuống, nếu không có vẻ không tôn trọng cha của Lâm Phi lắm, cũng làm Cố Thải Anh buồn lòng. Cùng lúc đó, ở phòng bên kia của Lâm Phi cũng rất náo nhiệt. Diệp Tử Huyên và Khương Tiểu Bạch với tư cách là bạn bè của Lâm Phi đã đến tham gia. Trước đó hai người nghe Lâm Phi sắp kết hôn, đều líu lưỡi không thôi. Đặc biệt là Khương Tiểu Bạch, lúc đầu còn không tin lắm, tại sao bỗng dưng Lâm Phi lại thoát khỏi bóng đen tâm lý, còn cùng cô gái khác kết hôn. Nhưng nghe Diệp Tử Huyên nói dung mạo của Tô Ánh Tuyết, Khương Tử Bạch đã hiểu ra vài phần. Lâm Phi biết rõ hai người này hiểu lầm rằng hắn đã coi Tô Ánh Tuyết là Ảnh Tử. Nhưng trên thực tế, bản thân hắn quả thực đã khắc ghi hình ảnh cô bé chia sẻ kẹo dẻo cho mình, mang đến cho mình tia hy vọng tốt đẹp trong cuộc đời của năm ấy. Đương nhiên, lời này hắn không thể nói ra, nói với hai người này rằng hắn cảm thấy đây là duyên phận do trời định? Còn không bị bọn họ cười chết? Khương Tiểu Bạch bắt chéo hai chân nằm trên ghế vừa ăn chuối vừa nói: - Đao ca, anh cũng thật quá khiêm tốn, nếu không có ý định tiếp tục ẩn mình, sao không gọi bạn cũ đến? Hôn lễ của anh là sự kiện lớn cấp thế giới, để bạn bè cũ biết chị dâu, sau này Khuynh Thành Quốc Tế vươn ra ngoài thế giới, xem mẹ đứa nào còn dám ngăn cản? - Ngậm cái miệng cậu lại, lão Bạch, có tin tôi nhét quả chuối này vào mông cậu không? Nếu Đao Đao mà làm vậy, chính phủ Hạ Quốc phải dùng bom nguyên tử đối phó với chúng ta rồi, còn tưởng chúng ta muốn gây đại chiến thư ba đấy. - Ai….tôi đây là thấy tội cho Eva, vốn tưởng chị Ảnh Tử của cô ta không còn, cô ta sẽ có chút cơ hội, kết quả là Đao ca lại sắp kết hôn, đối tượng lại không phải là cô ta. Khương Tiểu Bạch cắn chuối, vẻ mặt chờ mong: - Eva sao lại chướng mắt em chứ, em có thể vì cô ta mà cai “sắc” ba tháng… Lâm Phi mặc bộ đồ Tây, thắt nơ xong, dáng người cao vút như tùng bách, nhìn vào gương ngắm vuốt xong đâu đấy, nghe Khương Tiểu Bạch nói vậy, không nhịn được, quay đầu đá vào cái ghế gã ngồi đạp lăn xuống đất.