Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 185: Lên nhầm thuyền giặc




Nói thẳng ra là, mặc dù Ngô gia đứng đầu Thanh Phong đường, nhưng thế lực bên dưới cũng dựa vào một số lão đại quản lý và khống chế, tài chính cũng dựa vào việc làm ăn buôn bán của các trưởng lão cung cấp.
Không có sự hỗ trợ này, thì tài chính, vật tư, nhân lực sẽ rất khó điều hành, thậm chí thiếu hụt. Ngô gia giống như một người bị bẻ gãy tay chân, đối thủ thì dùng muôn vàn thủ đoạn, mà mình chỉ còn lại một thân thể không lành lặn, thì có thể làm được trò trống gì?
Nếu một mình Ngô Khâm chết, Lâm An cũng không rối loạn, chỉ cần Hắc Long hội phái người tới tiếp quản Thanh Phong đường là được.
Nhưng các lão đại phía dưới chết rồi, Lâm An sẽ thực sự hỗn loạn, bởi vì thủ hạ của bọn họ không biết cấp trên là ai cả, bản thân sẽ tranh quyền đoạt lợi, cấu xé lẫn nhau, cần phải hoàn toàn cơ cấu lại.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Phi không vội giết Ngô Khâm ngay, giết chết Ngô Khâm, Lâm An vẫn là của Thanh Phong đường, chỉ là Ngô gia không còn là người đứng đầu nữa mà thôi.
Nếu như Hắc Long hội phái nhân vật lợi hại hơn đến, ngược lại càng khó xử lý hơn, cho nên Lâm Phi để Ngô Khâm tiếp tục sống, cũng là để ngọn lửa báo thù của Bao Tuấn Luân được tiếp tục thiêu đốt.
Bao Tuấn Luân trà trộn vào Thanh Phong đường mấy chục năm, đã thuộc nằm lòng từng chỗ ở, nơi chốn thường xuyên đi lại của những nhân vật chủ chốt của Thanh Phong đường.
Sau khi Lâm Phi cho Eva biết những tư liệu do Bao Tuấn Luân cung cấp, liền nhanh chóng tập trung vào những mục tiêu đã chọn, giao cho mười tám tên côn đồ đã luyện được khả năng chạy trốn siêu nhanh, tiến hành đồng thời ném bom vào các địa điểm.
Bởi vì vậy, dù đám người của Thanh Phong đường có muốn báo tin cho nhau và phòng bị, cũng không được.
Sau khi được Lâm Phi huấn luyện, tốc độ chạy trốn của mười tám tên côn đồ kia đã vượt xa tốc độ của người bình thường, cho dù người của Thanh Phong đường phát hiện không ổn, muốn bắt họ, cũng không kịp.
Đương nhiên tốc độ chạy trốn thật nhanh là điều bắt buộc, nếu họ chạy không nhanh, thứ nhất là dễ bị bắt, thứ hai là ném bom xong không chạy được đủ xa, sẽ bị thương bởi vụ nổ.
Lúc đầu, nghe Lâm Phi nói phải đi ném bom giết người, đám thanh niên kia cũng hơi lưỡng lự, Lâm Phi liền ra hiệu cho Khương Tiểu Bạch, Khương Tiểu Bạch vung tay chộp vào bức tường xi măng một cái, bức tường lập tức thủng một lỗ, đám thanh niên sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, đều theo bản năng sờ lên ngực mình.
Sau đó, Lâm Phi lại lấy ra một trăm tám mươi ngàn tiền mặt, nói rằng hễ đám thanh niên kia hoàn thành nhiệm vụ, không bị chết, là sẽ nhận được tiền, đồng thời, sau này Khương Tiểu Bạch sẽ tiếp tục là huấn luyện viên của bọn họ, chính thức dạy kung fu cho họ.
Đám người kia nghe vậy rất kích động, nghĩ rằng nếu không làm thì sẽ chết, mà làm, thì chỉ cần tìm cách tới gần mục tiêu, ném mấy quả bom, nhấn một cái nút là xong việc rồi chạy trốn thật nhanh. Điều hấp dẫn nhất là có thể học được kung fu!
Kết quả là, với biện pháp vừa uy hiếp vừa dụ dỗ của Lâm Phi, đám côn đồ như được uống thuốc tăng thêm lòng can đảm, lập tức tiến hành nhiệm vụ đầu tiên.
Kế tiếp, mọi chuyện diễn ra thuận lợi, không ai ngờ rằng có người dám ném bom ở Lâm An!
Chuyện này chỉ có phần tử khủng bố Trung Đông mới dám làm!
Hơn một tiếng đồng hồ sau, tất cả mười tám người đều đi vòng qua những con đường nhỏ, tới một khu đất trống trải ở ngoại ô Lâm An.
Bốn phía không người, vô cùng yên tĩnh.
Đèn đường chiếu xuống, thấy rõ những khuôn mặt còn đầy sợ hãi của đám thanh niên, Lâm Phi ra hiệu cho lão Bao đem tiền ra phân phát. Được tiền, đám thanh niên đều vui mừng.
Nhưng lời nói sau đó lại làm cho thần kinh của cả đám đều căng cứng.
- Hôm nay các người đã giết người, người bị giết là những nhân vật chủ yếu của Thanh Phong đường, một bang hội lớn nhất ở Lâm An. Từ nay về sau, các người đã bị ghi vào sổ đen của Thanh Phong đường, mà cấp trên của Thanh Phong đường là Hắc Long hội, thế lực bang hội lớn nhất ba tỉnh.
- Tôi biết trong số các cậu, có người chỉ muốn kiếm được chút tiền, sẽ lập tức lén chạy trốn, dù sao cũng không ai có thể luôn theo dõi các cậu. Nhưng các cậu nên biết, nếu như không có sự che chở của chúng tôi, các cậu đều là tội phạm giết người mà cảnh sát đều muốn bắt, càng là đối tượng mà Thanh Phong đường và Hắc Long hội muốn rút gân lột da.
- Cho nên, trước mắt các cậu chỉ có một con đường, đó là không ngừng rèn luyện dưới sự huấn luyện của chúng tôi, vì cái mạng nhỏ của các cậu, mà biến Lâm An thành địa bàn của các cậu...Chỉ có cách thay thế Thanh Phong đường, các cậu mới có thể dừng chân ở Lâm An này.
Đám thanh niên kia méo mặt, vốn đã biết trước được trả số tiền công cao như vậy thì nhiệm vụ không dễ dàng, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là lên nhầm thuyền giặc!
Bây giờ có muốn chạy trốn cũng không được nữa, đành phải tiếp tục đâm lao phải theo lao, tuy nhiên cũng không khó trách họ, dù trước đó có muốn rút lui, Lâm Phi cũng sẽ không để cho họ được sống.
Họ đã bị lời hứa trả công cao làm mờ mắt, lúc này đành chỉ còn có nước liều mạng.
Lâm Phi nhìn lướt qua đám người, mắt như có ngọn lửa hừng hực cháy, có phần thỏa mãn, cười nói:
- Thật ra các cậu cũng đừng quá căng thẳng, các cậu hãy suy nghĩ kỹ một chút, tối nay các các cậu chỉ mất không tới hai tiếng đồng hồ, đã có thể ném bom nổ chết hầu như toàn bộ nhân vật quan trọng của Thanh Phong đường, những tên hộ vệ, có tác dụng gì đâu? Các cậu chỉ cần ném bom rồi chạy như điên, là thành công.
- Giết người, thật ra chỉ đơn giản như vậy, không phải sao?
Trong đầu mười tám người trẻ tuổi vang vọng những lời này, theo phản xạ cúi nhìn hai bàn tay của mình.
Thật vậy, trên tay mỗi người bọn họ đã nhuốm máu tươi, máu của những đại ca có quyền có thế, thế nhưng chẳng phải bọn họ vẫn sống sờ sờ đây sao?
Trước kia họ cảm thấy giết người là điều gì đó vô cùng ghê gớm, bây giờ nghĩ lại, cũng bình thường thôi.
Thoáng cái, mặt đám côn đồ trở nên hưng phấn, cả đám đều cảm thấy tràn đầy lòng tin, giống như có bom trong tay, có quyền thống trị thiên hạ!
Lâm Phi cười giễu cợt, đưa tay chỉ một thanh niên cao lớn đứng ở hàng đầu:
- Cậu tên là Lý Lương phải không? Đi ra ngoài.
Lý Lương mày rậm mắt to, có thể trạng rất tốt, trải qua mấy ngày thích ứng, đồng thời dựa vào sức khỏe trời cho, hầu như ngày nào cũng có thành tích đứng đầu trong huấn luyện chạy bộ, được nhận nhiều tiền nhất.
Lý Lương vội vàng bước ra:
- Lâm tiên sinh có gì dạy bảo?
Lâm Phi ra hiệu cho Diệp Tử Huyên đưa cho gã một quả bom.
Lý Lương nhận bom, ngơ ngác không hiểu.
Lâm Phi đi tới một nơi cách đó hơn mười thước, đưa tay sờ vào một công trình kiến trúc lớn xây bằng đá vôi xám đen, nói với Lý Lương:
- Cậu ném bom tới bên cạnh tôi, rồi bấm nút cho nổ tung.
- Hả?
Đám côn đồ trẻ tuổi ồ lên, Lâm tiên sinh điên rồi sao? Lý Lương bị dọa cho sợ đến mức chân run lên.
- Hả cái gì chứ? Anh Phi bảo ném thì cứ ném, bảo nổ thì cứ nổ!
Khương Tiểu Bạch mắng:
- Nếu không ném, tôi xé xác cậu ra bây giờ!
Lý Lương muốn khóc, chuyện này là cái quái gì đây? Bọn họ đều thấy tận mắt uy lực của quả bom này, tuy phạm vi không lớn, nhưng đủ sức làm sụp nửa tòa nhà chứ có phải chơi đâu!
Thấy vẻ mặt càng lúc càng dữ tợn của Khương Tiểu Bạch, Lý Lương không còn cách nào khác, đành cắn răng lại ném quả bom về phía trước, rơi xuống dưới chân Lâm Phi.
Trong nháy mắt Lý Lương nhấn nút nổ bom, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, không dám nhìn.
- Ầm!
Khối đá vôi bên cạnh Lâm Phi bị vỡ thành nhiều mảnh, bụi bay mù mịt, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu.
Nhưng điều khiến mọi người sững sờ kinh ngạc là Lâm Phi vẫn bình an vô sự, thong thả từ chỗ đó trở về chỗ cũ.
Tuy quần áo trên người hắn rách te tua, bám đầy bụi đất, trông hết sức thảm hại, nhưng không ai dám chê cười hắn, bởi vì, hắn không hề bị thương chút nào!
Bao Tuấn Luân cảm thấy choáng, người này giống như siêu nhân trong phim ảnh, chứ có phải là con người đâu?
- Có biết tại sao tôi cho các cậu xem cảnh này không?
Lâm Phi vừa phủi bụi bặm trên người, vừa hỏi.
Đám người kia vẫn đang khiếp sợ, sau một lúc trấn tĩnh lại, đều lắc đầu.
Lâm Phi khẽ cười:
- Tôi biết, lúc nãy trong lòng các cậu đã tin rằng giết người là rất đơn giản, gác một bên đạo đức và pháp luật, thật ra con người rất yếu ớt, chỉ cần tặng một quả bom, là có thể tiễn người ta lên trời.
- Nhưng các cậu phải nhớ kỹ, không phải bất cứ người nào các cậu muốn giết, là có thể giết một cách dễ dàng. Hôm nay những người tôi cho các cậu xử lý, chỉ là những người bình thường, đương nhiên các cậu dễ dàng thành công.
- Nhưng sau này, bất cứ lúc nào các cậu cũng có thể đụng phải người có thể tránh được bom, né được đạn, lúc đó các cậu sẽ không thể đụng tới dù chỉ một chéo áo của đối thủ. Đây cũng là lý do mà tôi muốn các cậu tiếp tục tiếp nhận huấn luyện.
Mọi người giật mình, một chút tự tin vừa nhen nhóm, lập tức bị dập tắt.
Quả thật, Lâm Phi đã chứng minh, cái thế thế giới phức tạp hơn sự hiểu biết của bọn họ rất nhiều.
- Bao Tuấn Luân.
Lâm Phi quay lại nhìn về phía gã mập.
Lão Bao vội gật đầu:
- Tôi ở đây, Lâm tiên sinh!
- Có phải anh rất thắc mắc, tại sao tôi không lựa chọn bồi dưỡng những nhân vật tài giỏi hơn, trẻ tuổi hơn để đối phó với Thanh Phong đường? Tại sao lại phải tốn nhiều thời gian như vậy để báo thù Thanh Phong đường?
Bao Tuấn Luân sững sờ, gật đầu công nhận. Đúng là gã cho rằng Lâm Phi hoàn toàn có thể lựa chọn một số thủ lĩnh của bang hội nhỏ ở địa phương, thậm chí có thể lôi kéo một số lão đại trong Thanh Phong đường.
Trong khi gã chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, một kẻ không tiền không thế lực, không có nền tảng, vì cớ gì Lâm Phi lại chọn gã? Gã cũng không thấy mình có tài cán hơn người gì.
Lâm Phi thở dài:
- Có một số người, ngay từ nhỏ đã vượt qua những tiền bạc của cải, quyền lực, sức mạnh của người bình thường. Ngay từ nhỏ, những người đó đã là những kẻ mạnh, bọn họ cảm thấy việc tăng cường thực lực vốn không thuộc về mình, là chuyện đương nhiên phải làm.
- Mà chỉ có những người yếu thế ở tầng lớp thấp nhất, mới hiểu được là sức mạnh cũng không phải là trời cho, mà đó là một điều đáng ngưỡng mộ.
- Chỉ có kẻ yếu, sau khi đạt tới sức mạnh, mới biết quý trọng nó, biết rõ là nó không dễ dàng có được, bởi vì chỉ có kẻ yếu, mới thật sự biết kính sợ sức mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.