Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 193: Anh đến làm gì?



- Chị Hứa Vi, sao mới sáng sớm đã gọi cho em rồi?
Lâm Phi cười hỏi.
- Em nói xem? – Hứa Vi có chút tức giận: - Sao tối qua em không về sơn trang Bắc Tú? Em thực sự muốn chia tay với Tiểu Tuyết sao?
Lâm Phi sững sờ:
- Sao chị biết…
- Chị vừa gọi điện cho thím Giang, thím ấy bảo tối qua mãi khuya Tiểu Tuyết mới về, còn em thì cả đêm không về, còn không thèm gọi lấy một cuộc điện thoại!
Lâm Phi thở dài:
- Chị Hứa Vi, chị cũng biết những chuyện xảy ra năm đó, chị cũng nên biết rằng em không thể nào chấp nhận được chuyện người phụ nữ của em có quan hệ riêng tư với loại tiện nhân đó. Hơn nữa… cũng không hoàn toàn là vì em giận Tô Ánh Tuyết nên mới không về nhà.
- Lâm Phi, cho dù em có mắng chị hay xen vào chuyện của người khác nhưng chị vẫn phải nói với em, em và Tiểu Tuyết đều là người mà chị quan tâm, chị không hy vọng có bất cứ hiểu nhầm gì khiến hai người chia tay nhau.
- Chị biết em hận hội trưởng Cố, nhưng Tiểu Tuyết không phải là người con gái vì công việc mà đồng ý giẫm đạp nên hạnh phúc hôn nhân của mình, nếu không cô ấy đã lấy những công tử giàu sang, chứ không phải vì bọn họ đều là lũ hư hỏng nên cô ấy mới không để mắt đến.
- Chị được biết là cô ấy đem toàn bộ cổ phần của mình ở Khuynh Thành làm vốn để trao đổi với hội trưởng Cố vị trí tổng giám đốc trong vòng năm năm. Bây giờ cô ấy vì Khuynh Thành mà từ bỏ cả tài sản trị giá mấy tỷ của mình đấy!
- Cái gì?
Lâm Phi vô cùng ngạc nhiên. Tô Ánh Tuyết, cô ấy điên rồi sao! Tại sao lại dám làm loại giao dịch như thế này cơ chứ?
- Vốn dĩ đây là bí mật của công ty, bởi chị là người bên cạnh Chủ tịch nên mới biết được. Em nghĩ xem, một người con gái từ bỏ tài sản mấy tỷ của mình để đổi lấy năm năm phấn đấu cho công ty, em cho rằng loại giao dịch này phải nhờ đến mối quan hệ riêng tư mới có được sao?
Hứa Vi thấy Tô Ánh Tuyết bỏ ra như vậy quả thực không đáng, cô thực sự rất tức giận.
Lâm Phi im lặng hồi lâu. Tuy hắn không nghĩ rằng Tô Ánh Tuyết dựa vào Cố Thải Anh để cứu vãn Khuynh Thành, nhưng không ngờ rằng sự hy sinh của cô lại nhiều tới vậy, cũng không lợi dụng mối quan hệ giữa hắn và Cố Thải Anh để cứu công ty.
Có phải là vài ngàn, vài vạn đâu, đó là mấy tỷ, là số tiền đủ cho một người ăn sung mặc sướng không cần lo nghĩ đến cơm áo gạo tiền cả một đời đấy!
Nếu như Tô Ánh Tuyết không biết mối quan hệ giữa hắn và Cố Thải Anh thì không sao, đằng này cô đã biết rất rõ, vậy mà vẫn còn làm như vậy. Lâm Phi nghĩ lại, thấy mình đúng là không phải người rồi… còn làm cô ấy tổn thương sâu sắc đến vậy.
Hứa Vi ổn định lại tâm trạng, tiếp tục nói:
- Em biết không, chuyện hôm qua rất có thể là có liên quan đến phu nhân Diêu Lam, buổi lễ chưa kết thúc đã không thấy bà ấy đâu rồi, cả Tô Tuấn Hào cũng không thấy đâu. Bây giờ cảnh sát vẫn còn đang điều tra.
Lâm Phi cau mày:
- Diêu Lam mất tích rồi?
- Uh, em không thấy lạ sao? Sao phu nhân Diêu Lam lại biết những chuyện xảy ra năm đó, hơn nữa từ trước tới giờ bà ấy chẳng hề hé lộ tí gì mà đợi đến khi tổ chức lễ đính hôn của em bà ấy mới nói, như thế chẳng phải muốn làm cho mâu thuẫn giữa bọn em và hội trưởng Cố thêm gay gắt sao?
- Em cứ cam tâm để cho Dieu Lam đùa giỡn người con gái của em sao? Nếu bọn em vì chuyện này mà oán hận nhau, như thế là trúng kế của bà ấy rồi còn gì?
Lâm Phi im lặng, hắn cũng đoán được phần nào, xem ra Hứa Vi cũng thấy có điểm ngờ vực trong chuyện này.
Có khả năng chuyện Diêu Lam và Tô Tuấn Hào mất tích là do Victor dựng lên.
Bây giờ phải để Eva lục tung trái đất này lên để tìm Victor, ai dám tiếp xúc với gã, hắn sẽ coi như là đồng đảng của gã để sau này xử lý một thể.
Hứa Vi nói tiếp:
- Từ hôm qua tới giờ chị rất lo cho hai người, tính tình Tiểu Tuyết ương bướng, nếu cô ấy thấy mình không làm gì sai thì có đánh chết cũng không chịu nhận, mà con gái xuống nước làm hòa thì làm gì còn mặt mũi nào nữa.
- Lâm Phi,coi như chị cầu xin em, đừng giận dỗi kiểu trẻ con như vậy nữa có được không. Hội trưởng Cố đối với em thế nào đi nữa thì tình cảm mà Tiểu Tuyết dành cho em cũng đã được chứng minh bằng hành động thực tế rồi, không thể dùng tiền tài vàng bạc để mà so sánh được, chẳng lẽ em vì lòng tự tôn của mình mà làm tổn thương người con gái đối với em chân thành như vậy sao?
- Em…
Lâm Phi lạnh người, những lời Hứa Vi vừa nói khiến hắn xấu hổ vô cùng.
Đúng vậy, Tô Ánh Tuyết chỉ vì nghĩ đến cảm nhận của hắn nên mới đánh đổi khối tài sản mấy tỷ bạc kia để hợp tác làm ăn với Cố Thải Anh.
Còn hắn thì lại nghĩ trước nghĩ sau, do dự mãi mà không quyết định được, ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói thành câu.
Cái gì mà “lo lắng cho sự an toàn của cô ấy” cơ chứ, bản thân hắn là một nam tử hán đại trượng phu mà ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được thì những năm tháng lăn lộn trên giang hồ kia chẳng phải uổng công phí sức sao?
Nhu nhược? Đúng vậy, Tô Ánh Tuyết nói không sai, hắn nhu nhược khi đối mặt với Cố Thải Anh, đối mặt với Tô Ánh Tuyết, hắn cũng nhu nhược!
Lâm Phi hít một hơi thật sâu, tự đáy lòng mình, hắn rất cảm kích tấm lòng của Hứa Vi, nói:
- Chị Hứa Vi, cảm ơn chị… chị nói em mới tỉnh ngộ ra, em phải tự tin mà đối mặt, phải gánh chịu tất cả những chuyện này.
- Uhm… rốt cuộc em cũng nghĩ thông suốt rồi.
Hứa Vi vui mừng nói.
Lâm Phi vô cùng cảm kích:
- Chị không những mang đến cho em những năm tháng tuổi thơ tươi đẹp mà còn giúp em nhận ra mình còn ngây thơ đến mức nào. Những lời chị nói với em rất quan trọng, và thực sự, chị cũng là một người rất quan trọng với em.
Hứa Vi cười cười, dường như không biết nên nói thế nào tiếp nữa. Cô thẹn thùng xấu hổ, nói mình phải vào làm rồi ngắt máy.
Lúc này Lâm Dao cũng chuẩn bị xong đồ đạc, chân cô hình như không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa. Cô xách túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh bước ra khỏi phòng.
Lâm Phi chạy đến đỡ túi giúp cô, nói:
- Để anh đỡ em xuống nhà, ăn sáng xong em sẽ đưa em đến bệnh viện, rồi anh còn phải đến Khuynh Thành đón chị dâu em nữa.
- Chị dâu?
Lâm Dao sững sờ, rồi lập tức hiểu ra, Lâm Phi muốn giảng hòa với Tô Ánh Tuyết. Trong lòng cô lúc này cũng không rõ có cảm giác gì nữa, liền cười cười gật đầu:
- Vâng.
Sau khi đưa Lâm Dao đến bệnh viện, Lâm Dao đưa cho cô ít tiền để cô mua mấy bộ quần áo mới và mua cho bác Lâm mấy món ngon tẩm bổ, cũng coi như thể bác bớt giận nữa.
Rồi hắn lái xe thẳng tới Khuynh Thành.
Bước vào Khuynh Thành, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, nhưng ánh nhìn đã khác xưa. Tuy những chuyện xảy ra tại buổi lễ hôm đó không phải ai cũng biết nhưng chuyện Lâm Phi trở thành vị hôn phu của Tô Ánh Tuyết thì không ai không biết.
Rất nhiều người xúm đến chúc mừng hắn, tên vệ sĩ còi như hắn đúng là một bước lên tiên.
Lúc Lâm Phi đi vào phòng Tổng giám đốc thì Trương Tĩnh vừa bước ra, cô trợ lý miễn cưỡng chào một câu “Lâm tiên sinh”, hình như có vẻ không thích loại nhà quê bám váy vợ lên thành ông chủ như hắn.
Lâm Phi cũng không để ý nhiều đến cô ta:
- Tiểu Tuyết có trong phòng không?
Trương Tĩnh đúng là to gan lớn mật, nghe Lâm Phi gọi “Tiểu Tuyết” như vậy thấy rất chướng tai, miễn cưỡng đáp:
- Có.
Lâm Phi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào phòng.
Trong căn phòng sáng trưng rộng rãi đó, Tô Ánh Tuyết ngồi ngay ở bàn làm việc đầu tiên, dáng vẻ vẫn chăm chỉ làm việc như trước, không bị ảnh hưởng gì bởi buổi lễ đính hôn ngày hôm qua.
Cô mặc một chiếc áo vest ren cổ tròn màu đen kết hợp với màu xanh da trời, phía dưới là chân váy ren màu vàng điệp cùng tất chân đen, thấp thoáng thấy làn da thuần khiết thanh lệ bên trọng, vừa giản dị vừa thanh thoát.
Hàng lông mày thanh mảnh khiến người khác nhìn vào đã sinh ra một loại cảm giác tôn trọng, mái tóc đen nhánh được búi cao, để lộ ra cái cổ trắng thon dài.
Nghe tiếng cửa mở, Tô Ánh Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, tưởng là Trương Tĩnh quay lại, liền hỏi:
- Còn chuyện gì nữa?
Lâm Phi yên lặng nhìn cô, hắn chậm rãi bước đến.
Tô Ánh Tuyết cuối cùng cũng thấy có điều gì là lạ, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Phi đang đứng trước mặt, ánh mắt tươi vui nhìn cô.
- Anh đến làm gì?
Trong lòng Tô Ánh Tuyết trào dâng lên cảm giác chua xót và uất ức, cô lạnh lùng hỏi.
Lâm Phi không nói gì, hai tay chống lên bàn làm việc, nhào người về phía cô, càng lúc càng lại gần khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tô Ánh Tuyết tim đập thình thịch, cô muốn tránh đi, nhưng cũng không muốn để người đàn ông này tưởng rằng cô đang sợ hắn, vậy nên cô cứ vậy trừng mắt nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.