Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 201: Tôi không làm được




Hứa Vi luôn cảm thấy Lâm Phi có không ít bí mật, nhưng không ngờ rằng, người “em trai” từng bám đít mình hồi nhỏ này lại chơi lớn như vậy.
Lâm Phi đưa cô tới tiệm giải khát, sau khi gọi điện thoại cho lão Bao, nói sắp xếp cho Vương Đại Vĩ xong, hắn bắt đầu kể về một số trải nghiệm khi mình còn ở ngước ngoài, vì một số chuyện mà đã luyện thành bản lĩnh, gia nhập vào thế giới ngầm. Những chuyện đó hắn chỉ nói qua loa mà không nói thật hoàn toàn, bởi nếu nói tất cả thì thật quá hù dọa người.
Đơn giản là khái quát khi ở nước ngoài, hắn đã lăn lộn có chút danh tiếng, quen biết với vài người bạn có công phu không tệ, đương nhiên cũng từng giết người.
Hắn nói về việc muốn biến Lâm An trở thành địa bàn của mình để tránh giẫm vào vết xe đổ của Thanh Phong đường, bởi hắn muốn trụ lại ở Lâm An, người thân của hắn cũng ở Lâm An
Tương lai có muốn lớn mạnh hay không, Lâm Phi không có dự định cụ thể, nhưng chí ít ở mảnh đất Lâm An này, hắn không muốn người khác khống chế.
Dù Lâm Phi cảm thấy mình nói một số chuyện chẳng thấm vào đâu, nhưng với Hứa Vi, đó đã là tin tức khủng khiếp.
Từ nhỏ đến lớn, cô và người mẹ của mình nương tựa vào nhau sống qua ngày, nghe Lâm Phi nói hắn đã từng giết không ít người, quả thực thiếu chút nữa thì chạy trối chết.
Cô gọi một ly sinh tố hoa quả, cơ bản không uống mấy ngụm, đá sắp tan hết thành nước, chỉ ngẩn người lắng nghe.
- Lâm Phi….em….em thật lợi hại, vậy công phu của em có phải là rất cao hay không?
Hứa Vi cố gắng tiêu hóa rất lâu mới khôi phục được tâm trạng, cô không hiểu lắm về thế giới ngầm, về võ cổ, đồng thời cũng không có nhiều khái niệm.
Lâm Phi nói:
- Cũng tạm, thế giới ngầm có không ít năng nhân dị sĩ, đối phó với những kẻ bình bình, không thành vấn đề.
Lâm Phi cũng nói một cách khiêm tốn, nhưng Hứa Vi lại tin hắn.
Đối với cô mà nói, công phu có cao đến đâu cũng không phải là đối thủ của súng đạn. Người thật sự lợi hại chắc chắn phải là những thế lực lớn, đại gia tộc.
Trong lòng Hứa Vi có chút thất vọng, nếu Lâm Phi và Cố Thải Anh không thù hận chồng chất, vậy thì Lâm Phi nhất định có thể có nhờ vả được quan hệ của Vương gia, từ đó sẽ mạnh hơn rất nhiều thế lực ngầm của Lâm An.
Nếu Lâm Phi có bối cảnh lợi hại như vậy, có lẽ….mẹ cô sẽ ủng hộ chuyện hai người yêu nhau, cô đã có thể ở cùng Lâm Phi rồi…
Chẳng mấy chốc, trời đã chạng vạng tối, Lâm Phi thấy Hứa Vi đang suy nghĩ xuất thần, chỉ coi cô chưa thoát khỏi bóng đen tâm lý nên không quấy rầy.
Lúc này, điện thoại của Hứa Vi vang lên.
Hứa Vi cầm điện thoại, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
- Làm sao vậy?
Lâm Phi quan tâm hỏi.
- Là mẹ chị…
Hứa Vi tâm thần bất định vô cùng.
Lâm Phi có chút buồn bực, tại sao Hứa Vi lại sợ điện thoại của Hứa Vân:
- Sao vậy? Có gì chị cứ nói thẳng cho dì Vân, mất việc rồi không cần vội vàng, chắc chắn là dì Vân không hy vọng con gái xảy ra chuyện gì.
Hứa Vi miễn cưỡng cười gật đầu, nhấc điện thoại:
- Alo, mẹ…
- Quay về.
Giọng nói của Hứa Vân lạnh lùng vô cùng, ra lệnh một tiếng rồi cúp máy.
-Dạ…
Hứa Vi cũng biết nói nhiều chỉ vô dụng, sau khi cúp điện thoại, cô nói với Lâm Phi:
- Lâm Phi, em đưa chị đến Khuynh Thành Quốc Tế, chị tự mình lái xe về.
Cô không muốn cho Lâm Phi biết mọi chuyện.
Nhưng thính lực của Lâm Phi tương đối tốt, giọng điệu của Hứa Vân trong điện thoại vừa rồi hắn nghe rõ mồn một.
Lâm Phi không khỏi nghi hoặc, tại sao có vẻ Hứa Vân lại mắng Hứa Vi. Chuyện hôm nay cũng không phải lỗi của Hứa Vi, nghe khẩu khí của Hứa Vân, chắc chắn đã biết hôm nay xảy ra chuyện gì, vậy tại sao Hứa Vân lại dùng giọng điệu này để nói với con gái mình?
Trong lúc nhất thời, Lâm Phi có chút không hiểu, hắn nhìn ánh mắt tránh né của Hứa Vi, thầm cảm thấy có nội tình gì đó mà mình không hiểu.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ gật đầu, đứng dậy đưa Hứa Vi quay về Khuynh Thành Quốc Tế lấy xe.
Mặc dù Chủ tịch Tô được đưa tới bệnh viện nhưng các công việc trong Khuynh Thành Quốc Tế vẫn được tiến hành đâu ra đấy, Tô Ánh Tuyết đã lấy lại bình tĩnh xử lí xong công tác phong tỏa và sắp xếp các công việc nên khi hai người quay về Khuynh Thành Quốc Tế, cũng không cảm thấy có chút dị thường nào.
Đợi lấy xe, Lâm Phi và Hứa Vi tạm biệt ra về. Nhìn Hứa Vi lái xe trở về, đợi vài phút, Lâm Phi mới đi ra, từ một con đường khác, đi đến chỗ ở của hai mẹ con Hứa Vi.
Trong lòng Hứa Vi lo sợ bất an, cơ bản không ngờ Lâm Phi sẽ bám theo mình.
Sau khi về khu dân cư, đi thang máy lên tầng, vừa bước đến cửa, cửa nhà đã được mở ra.
Hứa Vi hít một hơi thật sâu, lòng nơm nớp lo sợ bước vào, sau đó đóng cửa lại.
Cô đi vào phòng khách, thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực ngồi đó, không nói một lời.
- Mẹ…
Hứa Vi nhỏ giọng gọi.
Hứa Vân quay đầu lại, hai mắt có chút sưng đỏ như vừa khóc.
- Lại đây.
- Vừa rồi…Tô Ánh Tuyết gọi điện thoại tới.
Giọng nói của Hứa Vân không chút rung động nào, buồn bã nói:
- Nó nói có lỗi với mẹ con chúng ta, nói nếu con muốn tạm rời cương vị công tác, lúc nào cũng có thể, nó sẽ đền bù tổn thất…
- Mẹ hỏi nó, đã xảy ra chuyện gì...nó không chịu nói, đến lúc mẹ hỏi đến lần thứ ba, nó nói với mẹ…là chuyện cha nó có lỗi với con…
- Chỉ có điều, nó hy vọng chúng ta có thể tha thứ, bởi lúc đó Lâm Phi nghe thấy tiếng kêu cứu của con, vừa lúc xông vào, đánh chủ tịch Tô bị thương…đã nhập viện rồi…
Hứa Vân nói xong, mắt nhìn chằm con gái:
- Con nói cho mẹ biết, nhìn vào mắt mẹ…nói cho mẹ biết….có phải vậy hay không?
Lúc này Hứa Vi đã không nhịn được, nước mắt lã chã rơi. Cô không ngờ Tô Ánh Tuyết vẫn chủ động gọi điện thoại đến xin Hứa Vân tha thứ.
Tô Ánh Tuyết luôn cho rằng là Tô Tinh Nguyên có lỗi với cô, mà không phải là vấn đề từ cô.
Tô Ánh Tuyết càng tin tưởng cô, cô càng cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để đối mặt với Tô Ánh Tuyết…
Hứa Vi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt mẹ mình:
- Vâng, đều là sự thật ạ…
- Bốp!
Hứa Vân không chút do dự, bỗng đứng phắt dậy, cho Hứa Vi một cái tát.
- Rốt cuộc là mày đang nghĩ gì vậy? Mày tiếp cận với Tô Tinh Nguyên lâu như vậy rồi không dễ cho ông ta vào bẫy, tại sao lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Có phải mày muốn cả đời này giống mẹ mày, sống trong lo lắng hãi hùng hay không?
Hứa Vi ôm lấy má trái đang nóng hừng hực, nghẹn ngào lắc đầu:
- Mẹ, thực sự con không làm được…con không làm được…
-Chuyện đến nước ấy rồi mà mày còn nói mày không làm được? Tại sao lúc đầu mày không nói sớm? Mày muốn mẹ mày tức chết có phải không? Con bé này….tao đánh chết mày cho xong.
Tâm trạng của Hứa Vân bắt đầu sụp đổ, nước mắt vừa được đè nén giờ lại tràn mi, không ngừng đánh vào người Hứa Vi. Hứa Vi không dám tránh né, chỉ có thể rụt cơ thể lại, mặc cho bà đánh mình.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa bị người bên ngoài phá ra một tiếng “phịch”.
Thân ảnh của Lâm Phi như long hành hổ bộ, ánh mắt như đao nhìn vào mẹ con Hứa Vi đang không ngừng chảy nước mắt.
- Lâm…Lâm Phi??
Sắc mặt Hứa Vi không còn chút máu.
Còn Hứa Vân lại giận dữ:
- Lâm Phi cậu làm gì vậy? Ai cho cậu xông vào đây?
Mặc dù Lâm Phi là đứa trẻ bà biết tử nhỏ, nhưng Lâm Phi đã phá hủy đại sự trong kế hoạch của bà, lại lỗ mãng phá cửa xông vào, Hứa Vân rất phẫn nộ.
Lâm Phi cơ bản không để ý tới Hứa Vân, ánh mắt hắn nhìn chòng chọc Hứa Vi.
- Tô Tinh Nguyên nói là chị chủ động quyến rũ ông ta, đó là sự thật?
Đối mặt với chất ấn của người đàn ông trước mặt, Hứa Vi không ngừng lắc đầu, muốn giải thích nhưng rồi nghĩ lại, cô chỉ có thể gật đầu trong đau khổ, cô không có cách nào phủ nhận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.