Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 23: Kỵ sĩ Thánh điện



Lâm Phi không còn cách nào khác, đành nói thật:

- Kỵ sĩ Thánh Điện không hoạt động nhiều ở Châu Á, nó là một tổ chức buôn thuốc phiện ở Caribe, Mexico phía nam của Bắc Mỹ.

- Những kẻ phạm tội bị cách chức trục xuất này không phải quân nhân xuất ngũ, đại đa số tố chất không cao. Người này hẳn là sát thủ tinh nhuệ của Kỵ sĩ Thánh Điện rồi.

Bạch Hân Nghiên cũng có nghe nói về tổ chức này, nhưng trước kia cô chịu trách nhiệm ở Châu Âu nên cũng không rõ lắm, cau mày hỏi:

- Làm sao anh chắc chắn được chứ?

Đột nhiên Lâm Phi ngồi xổm xuống, chỉ một thứ trên mu bàn tay người đàn ông nọ.

- Hình xăm này cho thấy gã từng là quân nhân Colombia, còn nguyên nhân cụ thể tại sao lại bị khai trừ khỏi quân đội thì tôi không biết. Quá nửa là vi phạm quân quy.

Lâm Phi chỉ chỉ chiếc nhẫn bạc có hình thập tự giá và đầu lâu ở ngón tay gã.

- Thành viên của Kỵ sĩ Thánh Điện có một vật làm tin, chính là chiếc nhẫn đầu lâu thập tự mạ bạc này. Cô xuất thân là cảnh sát hình sự quốc tế, chỉ cần kiểm tra hồ sơ của cảnh sát hình sự quốc tế là có thể tra được những thông tin này.

Bạch Hân Nghiên kinh ngạc nhìn hắn. Người này, không cần hỏi gì hết, chỉ cần nhìn một chút vẻ bề ngoài của người nước ngoài nọ đã có thể đưa ra được nhiều kết luận như vậy sao?

Nói đơn giản, thì giống như là chỉ tra dữ liệu một chút là biết được hơn nửa.

Nhưng trên thế giới này có bao nhiêu người có thể tích hợp hẳn một cơ sở dữ liệu trong đầu?

Nếu nói Lâm Phi chỉ biết một tổ chức này thôi, Bạch Hân Nghiên không tin.

Biết rõ người này đã từng là quân nhân Colombia, nếu có thể tra ra được hồ sơ quá khứ của gã, cho thấy được rất nhiều thứ, lại biết cả một tổ chức tên là Kỵ sĩ Thánh Điện, ý nghĩa lại càng lớn.

- Lần này tôi nhận được lệnh điều tra đặc biệt của cấp trên, một lượng thuốc phiện được một kẻ bí mật vận chuyển vào tỉnh Liễu Giang, nhưng đã chậm một bước, không thấy được hành tung của chúng.

- Bọn chúng thấy tôi sắp tra ra được nên muốn giết tôi bịt miệng. Lâm An này tuyệt đối có vấn đề.

Ánh mắt của Bạch Hân nghiên lạnh như băng.

Nhưng dường như Lâm Phi không quan tâm tới những chuyện đó, thản nhiên nói:

- Cảnh sát Bạch, tôi giúp cô một chút có phải cô cũng nên giúp tôi một chút chứ? Tôi bị oan, bọn họ không nên bắt tôi tới sở. Tôi không muốn phí phạm hai ngày cuối tuần trong trại giam.

Đột nhiên Bạch Hân Nghiên nhếch miệng cười cổ quái:

- Thực sự bọn họ có thể bắt giam được anh sao?

Lâm Phi khẳng định:

- Đương nhiên, tôi là công dân tốt luôn sống và làm việc theo pháp luật.

- Căn cứ theo những gì anh làm với tôi, cùng với hai người đã được anh tặng cho cuộc sống thực vật kia, cũng có thể khen anh là công dân tốt sao?

Bạch Hân Nghiên khinh bỉ hỏi lại.

- Cảnh sát Bạch, cô không thể nhìn vấn đề phiến diện như vậy được. Đầu tiên, hai tên kia không phải người lương thiện, tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi. Thứ hai, đêm đó tôi đã mạo phạm cô, nhưng nói thế nào thì nói, vừa rồi tôi cũng đã cứu cô một mạng.

Bạch Hân Nghiên nhíu mày, cô là cảnh sát, không phải kẻ vô lại, có một nói một, có hai nói hai.

Lâm Phi nói không sai, đêm đó là hắn đã đánh mình, nhưng hôm nay lại cứu mạng mình, hình như mình nợ hắn.

Nhớ lại lời dặn dò của Tổ trưởng Tần, Bạch Hân Nghiên do dự một chút mới gật đầu:

- Tôi biết rồi, anh chờ một lúc rồi có thể đi. Nhưng anh phải để lại số điện thoại di động cho tôi, có thể tôi còn cần anh hỗ trợ điều tra.

Thực sự cô cũng không quản lý người này, phải đợi Tổ trưởng Tần mang người đến mới tính được.

- Không sao.

Đương nhiên Lâm Phi đồng ý, dù sao cũng còn hơn là vào trại.

Rõ ràng Bạch Hân Nghiên cũng không quá khoan dung, vẫn muốn túm lấy tóc mình không tha.

Lúc này, Lâm Phi biết Bạch Hân Nghiên sẽ không buông tha cho mình, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu của một phiền toái lớn.

Sau khi đưa cho cô số điện thoại của mình, chợt nhớ điều gì đó, hắn nhặt hai con dao nhỏ lên, đưa cho cô.

- Flashychromepistol, loại này được đúc từ đồng, nhìn thì được nhưng không được sử dụng. Là vũ khí ưa thích của lính đánh thuê quanh trùm buôn thuốc phiện Caribe, cũng có thể nói là vật để bọn họ nhận ra nhau. Cảnh sát Bạch chỉ cần mang theo chúng, với tư cách là vật chứng, liên hệ với cảnh sát quốc tế, để cho bọn họ liên hệ với tổng bộ cảnh sát hình sự cảnh Liễu Giang đến Lâm An xử lý những Kỵ sĩ Thánh Điện vẫn còn sót lại. Nhiều người cùng làm, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bạch Hân Nghiên nhận lấy với một thái độ phức tạp. Cô thực sự không biết thì ra cái thứ này còn có ý nghĩa như vậy, tưởng là chỉ là thứ trang trí cho đẹp thôi cơ.

Hơn nữa, tiếng Anh của người này rõ ràng theo tiêu chuẩn Luân Đôn, khẩu âm giống như quý tộc Anh cao tuổi!

Chẳng lẽ đây là thiên tài về ngôn ngữ trong truyền thuyết sao?

Lâm Phi nhìn lên giờ trên điện thoại di động, cũng khá muộn rồi, nên đi tìm việc làm rồi:

- Cảnh sát Bạch chắc hẳn rất bận. Tôi đi trước, đa tạ!

Bạch Hân Nghiên gật gật đầu nhìn theo Lâm Phi rời đi, thầm nghĩ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tra ra anh...

Ra khỏi cục cảnh sát, Lâm Phi phát hiện ra đã có không ít người vây quanh. Hiển nhiên những người qua đường này đã nghe thấy có tiếng nổ mạnh, muốn tới xem thế nào, nhưng lại không dám tiếp xúc quá gần.

Lúc này, một chiếc xe Ferrari màu xanh da trời đuổi tới như gió chở một mỹ nữ mặc đồng phục danh viện tuyệt đẹp. Là Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết vừa đến, vừa thấy Lâm Phi chạy ra đã đứng chắn trước mặt hắn, nhìn hắn dò xét từ trên xuống dưới.

Lâm Phi sắp phát khóc rồi. Cô nàng này là thầy bói sao? Sao vừa mới tới đây cô nàng đã bắt kịp rồi?

Đuổi sát theo sau, Tô Ánh Tuyết lo lắng hỏi:

- Anh không sao chứ?

Lâm Phi sững sờ. Lúc này anh mới nhận ra cô không có vẻ gì tức giận mà ánh mắt lại thêm vài phần lo lắng ân cần.

Cô ấy quay về....là vì lo lắng cho mình sao?

Một tình yêu chớp nhoáng, nhưng cô ấy lại dành cho Lâm Phi ngàn vạn lo lắng, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc thực sự khó diễn tả...

Đúng là Tô Ánh Tuyết đang lo lắng cho Lâm Phi. Vừa rồi, khi dừng ở một cái đèn đỏ, cô đã nghe có tiếng nổ mạnh ở phía cục cảnh sát, bèn vội vàng bấm số của Cục trưởng Phương.

Nhưng ông ta không nghe máy, trái tim cô nhảy lên một cái, không biết vì sao, cô rất sợ kẻ xấu này gặp chuyện không may, nên vội vàng vòng qua.

Khóe miệng Lâm Phi cong lên nửa vòng vui vẻ, cười chào:

- Tiểu thư Tô...cô quan tâm tới tôi như vậy, không phải là thích tôi chứ?

Tô Ánh Tuyết nghe vậy, trái tim lo lắng nhảy loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố che giấu một tầng mỏng như sương:

- Hừ, nhìn bộ dáng thảnh thơi của anh, hẳn là không sao.

- Ha ha, Cục cảnh sát gặp một kẻ khủng bố mang theo một quả bom, may sao tôi chạy trốn kịp, có điều Cục trưởng Phương đã bị giết.

Hắn cũng không nói là mình có tham gia trong đó.

Tô Ánh Tuyết nhíu mày, cũng chẳng hứng thủ hỏi nhiều về cái tin Cục trưởng Phương đã bị giết:

- Có gì mà đắc ý chứ? Đừng tưởng thoát được một cái bẫy là tôi không trị được anh.

Lâm Phi cũng không có ý nổi giận, nhìn cô cười híp mắt.

Tô Ánh Tuyết cảm thấy như mình đang đối diện với một kẻ ngu, cực kỳ bực bội, chất vấn:

- Cười cái gì? Cười đã chưa?

Lâm Phi lắc đầu, thở dài hơi bất đắc dĩ, đột nhiên nói:

- Tôi đồng ý rồi!

- Đồng ý cái gì?

Tô Ánh Tuyết hơi nghi ngờ, đột nhiên nghĩ tới điều gì:

- Anh đồng ý làm hộ vệ cho tôi rồi hả?

- Hết cách rồi, cô quan tâm tới tôi như thế, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị người ta bắt nạt sỉ nhục. Đúng không?

Lâm Phi cố nén cười, nghiêm trang hỏi.

Cô không cho là đúng:

- Hừ, coi như tôi sợ anh rồi, biết là trốn không được còn cố kiếm một cái cớ dễ nghe sao? Nhưng không sao, anh đã đồng ý, lập tức ký hợp đồng đi.

Lâm Phi nhún vai, chẳng muốn tranh cãi với phụ nữ.

Một tiếng bom nổ coi như nổ tung luôn cả dây thần kinh căng cứng của anh. Đã bị phát hiện, hơn nữa trốn thế nào phiền toái cũng sẽ tìm đến, mặc kệ đi.

Có lẽ là về nước, rồi lại gặp một cô gái thế này, cũng coi như là ý trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.