Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 242: Lolita hung mãnh




Phương Thư Hải đau đầu nói.
Vương Chính nói:
- Tôi còn nhớ, phía Bắc thành phố Đông Hưng là “Thập Vạn Đại Sơn” của huyện Thượng Tư. Nếu như nhớ không lầm, Vạn Độc Môn ở trong núi, không bằng để môn chủ đương nhiệm Dư Mộc Cận đưa người trong môn đi giúp đỡ Diệp Vô Nhai đi.
- Tuy nói Dư Mộc Cận chỉ là một cô gái nhưng công lực thâm sâu, thuộc top 20 nhân vật chiến thần. Không những vậy, cô ta còn là hậu duệ của Miêu Cương ngũ độc môn, giỏi dùng trùng độc rắn rết, lực sát thương cũng không yếu hơn Diệp Vô Nhai là bao. Chắc chắn sẽ là một nguồn trợ giúp lớn với chúng ta!
- Vạn Độc Môn sao, quả thật là ở gần đây…
Lục Trường Minh gật đầu:
- Những môn phái võ cổ truyền này, ai nấy đều chỉ biết ăn của nhà nước, dùng đồ của nhà nước. Hàng năm số tiền dùng để nuôi những môn phái cổ này cũng không phải là nhỏ.
- Nuôi quân nghìn ngày chỉ để dùng một giờ. Đề nghị của lão Vương rất hợp với ý tôi. Tôi sẽ báo với Vạn Độc Môn, lệnh cho môn chủ Dư Mộc Cận đích thân dẫn người tới Đông Hưng, chắc chắn có thể đến trước tên Lâm Phi.
Xế chiều, thành phố Đông Hưng, tỉnh Tây.
Lâm Phi lái một chiếc xe đi thuê, dựa theo tọa độ mà Eva cung cấp, nhờ năng lực tính toán bản đồ của mình, lái xe về khu rừng núi ngoại thành Tây Nam.
Lý Úy Nhiên ngồi ghế bên cạnh tài xế, cầm điện thoại đọc ngôn tình, vừa xem còn vừa lau nước mắt.
- Có cần kích động thế không?
Lâm Phi không nhịn được hỏi ra mồm.
Lý Úy Nhiên xoay đầu lại, cong miệng nói:
- Chú, nhân vật nữ chính mang thai rồi lại sảy thai. Nam chính lại không ở bên cô ấy, cô ấy thật đáng thương…hu hu…
- Cũng chỉ là sách mà thôi, đừng khóc nữa.
- Không phải đâu… Đây là tác giả Mai Can Thái Thiêu Bính (Nấm mốc rau khô bánh nướng), viết truyện ngược tâm. Cháu rất muốn dùng “Thiên Diệp kiếm pháp” đâm ông ta.
- Ôi trời, cháu so đo làm gì với ông tác giả đầu óc không bình thường ấy chứ. Lấy cái tên kỳ cục như vậy, chắc chắn tâm lý rất biến thái.
Lâm Phi cười an ủi, giơ tay xoa đầu cô.
Theo những gì Lâm Phi thấy, nha đầu này ngoài thân thể không giống trẻ con thì cái gì cũng giống, khiến người ta có cảm giác muốn che chở.
Tuy nhiên, lúc này, Lâm Phi mới phát hiện ra một chuyện kỳ lạ. Lúc trước, điện thoai của Lý Úy Nhiên là một chiếc Cottage, bây giờ lại biến thành một cái Iphone?
- Úy Nhiên, cháu có hai chiếc điện thoại à?
Lâm Phi hỏi.
Lý Úy Nhiên sờ nước mắt trên mặt. Khuôn mặt cô không lớn, nhưng có vẻ bầu bĩnh của trẻ con, bầu bĩnh vừa đủ, vẫn giữ lại hình dáng thon gọn của khuôn mặt, khiến người ta hận không thể mổ xuống khuôn mặt như quả trứng gà trắng bóc của cô.
- Ua… chú, cháu không có điện thoại di động. Đây là điện thoại cháu hỏi mượn của chị ở chỗ thuê xe, như vậy cháu cũng không cần đợi sạc điện thoại nữa.
Lý Úy Nhiên nói.
Mượn?
Nụ cười của Lâm Phi vẫn còn nguyên, chắc chắn nha đầu kia đã trộm điện thoại rồi?
Đường đường là thần kiếm trong 12 thần tướng mà còn là kẻ trộm điện thoại! Không hổ là đồ đệ lão quỷ dạy dỗ!
Nhưng Lý Úy Nhiên cảm thấy rất bình thường, một chút cũng không thấy xấu hổ. Cô tò mò chớp mắt liên tục, nhìn về đường núi phía trước.
- Chú, đây là đâu? Căn cứ chúng ta muốn tới ở trong núi sao?
Lâm Phi nhún vai:
- Ở đây có nhiều tín hiệu quấy nhiễu, vệ tinh không thể bắt được hình vẽ cụ thể. Chú chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để tiến về phía trước mà thôi. Cũng không biết bên trong thế nào nhưng chắc là vẫn phải ở trong núi.
Xe chạy 30 phút, đã sớm vào những con đường trong núi. Những biển báo xung quanh cho thấy: “Khu đóng quân của quân đội, không phận sự miễn vào”.
Đối với dân bản địa, họ đã hình thành thói quen không đến khu vực này. Nếu tự tiện xông vào, nhẹ thì bị bắt giam, nặng có thể bị giết ngay tại chỗ không thể luận tội.
Phía trước xuất hiện một khe núi, hai bên là vách đá cao chót vót, chính giữa là một con đường nhỏ rộng 5, 6m.
Lâm Phi nhìn nhìn rồi dừng xe, híp mắt, trực tiếp nói với Lý Úy Nhiên:
- Xuống xe thôi!
- Đã tới chưa?
- Vào đây, sắp đến bờ biển rồi. Không ngoài dự tính, căn cứ nằm ở đây, thuận tiện bố trí ba quân hải quân, lục quân, không quân. Khu vực tốt dễ thủ khó công.
Lâm Phi nói.
Lý Úy Nhiên thấy pin điện thoại chỉ còn khoảng 5%, liền quăng điện thoại ra sau, đi theo Lâm Phi xuống xe.
- Chú, trong khe núi có mai phục đấy.
Lý Úy Nhiên nói.
- Cháu cũng phát hiện ra sao?
Lâm Phi nhìn khe núi thoạt nhìn có vẻ rất bình thường rồi nói:
- Chú không có nội công, cháu xem thực lực của người mai phục như thế nào?
Lý Úy Nhiên cười đáp:
- Sao phải tra, thử một lần là biết mà.
Nói xong, Lý Úy Nhiên bỗng thả người bay lên, khinh công của cô rất tuyệt, trực tiếp bay lên độ cao hơn 20m. Cả người tản mát ra kiếm khí âm lãnh, sắc bén.
Chỉ thấy một tay kiếm chỉ lên trời, kiếm khí bay nhanh như vô số dây leo chằng chịt, quấn quanh buộc chặt, tập hợp thành một đạo ánh sáng thông thiên cao khoảng 50, 60m.
Cự kiếm màu xanh hoàn toàn do kiếm khí ngưng tụ tạo thành. Trong khe núi, cự kiếm lóe ra ánh sáng xanh khiến người ta sợ hãi, cỏ cây xung quanh đều bị kiếm khí tác động. Lá cây bay vù vù trong gió.
Lâm Phi tận mắt nhìn thấy vỏ ngoài bằng sắt thép của chiếc ô tô bị rạch ra, xuất hiện những dấu vết chói mắt liền cười khổ.
Trận chiến này khốc liệt đến thế sao?
Tuy nhiên, quả thật nha đầu kia rất tinh thông kiếm thuật của các môn phái. Nếu hắn đoán không sai, đây chính là danh môn kiếm đạo mất tích trên giang hồ bấy lâu này – “Cự linh thần kiếm” trong 21 phương thức thiên kiếm của Thiên Kiếm sơn trang.
Nghe nói, yêu cầu căn bản của chiêu kiếm thuật này là cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa, nếu kiếm khí có thực chất, luyện đến cảnh giới cực cao, có thể đạt đến cấp độ một kiếm tiêu diệt nghìn quân, kiếm phá sơn nhạc.
Cự linh thần kiếm như cột sáng chống trời, một kiếm chém xuống như trời long đất lở, hủy diệt trời đất.
Một khắc khi kiếm chếm xuống, đám người mai phục trong khe núi không thể tiếp tục chịu đựng hơn nữa. Đám người như nhảy ra khỏi bùn đất, vách núi.
Đúng như Lâm Phi dự đoán, những người này đều dùng thuật độn thổ của Kỳ Môn Độn Giáp. Họ mai phục bên trong, muốn mượn cơ hội để làm việc gì đó.
Đáng tiếc, bọn họ đã quá coi thường sự mẫn cảm của Lâm Phi. Hơn nữa, vùng đất này rất dễ bị mai phục, làm sao hắn có thể không cảnh giác cho được.
Hai mươi mấy tên võ sư cuống quýt rút lui, tránh thoát khỏi ánh sáng của kiếm.
- Ầm ầm!
Bóng kiếm rơi vào trong khe núi, khuấy động vô số cát bụi, sỏi đá. Hai bên núi rung rung như trực đổ bất cứ lúc nào.
Lâm Phi sợ hãi thán phục uy lực của chiêu kiếm này. Đây là đỉnh phong Tiên Thiên của Lý Úy Nhiên. Nếu cô có thể tu luyện thêm vài năm nữa, chỉ sợ với một chiêu kiếm này, mấy người kia cũng chẳng có cơ hội mà trốn chạy.
Có thể như vậy, uy lực của kiếm khí vẫn thắng được chân khí tầm thường. Cùng là cảnh giới Tiên Thiên nhưng uy lực của kiếm khí đáng sợ hơn nhiều.
- A A! Chú, bọn họ chạy thật nhanh nha!
Lý Úy Nhiên đáp xuống đất như một tiểu tiên nữ, vỗ tay tán thưởng.
Thi triển chiêu pháp mạnh như vậy mà chân khí của cô cũng không bị hao tổn chút nào. Có thể thấy chiêu thức tu luyện của cô cũng không phải tầm thường, làm gì chắc đấy, mọi thứ rất kín kẽ.
Lâm Phi âm thầm gật đầu. Thiên phú của Lý Úy Nhiên cao là một chuyện, nhưng nha đầu này thật ra cũng rất cực khổ, chứ không điên điên khùng khùng như vẻ bề ngoài.
Đúng lúc này, từ trong một đống đá vụn bỗng chui ra hàng trăm, hàng ngàn rắn rết, trùng độc.
Những loài có độc với sắc thái sặc sỡ, có lẽ lúc nãy chúng cũng mai phục trong khe núi, nhưng tốc độ chạy trốn không nhanh bằng đám người kia. Lúc này khe núi bị lún, những động vật còn sống liền tranh thủ chạy ra ngoài.
- Sao lại như vậy! Lý Úy Nhiên! Cô là tổ trưởng tổ 1 Ẩn Long, không cống hiến cho đất nước thì thôi, còn ở đây phá hoại bố trí của tôi, rốt cuộc cô muốn giúp hắn sao?
Một giọng nữ phát ra từ bên trong khe núi. Sau đó, một thân ảnh uyển chuyển xinh đẹp nhảy lên, đi ra ngoài hẻm núi.
Một cô gái dân tộc Miêu mặc bộ quần áo hoa đỏ thẩm, đầu đội mũ bạc, mắt phương, mũi cao, dáng người thướt thả, quả là một cô gái dị tộc phong tình.
Chỉ là trên đầu cô ta quấn một con rắn hoa ban lớn, ít nhất cũng phải dài từ 5m trở lên. Nếu là cô gái bình thường, chắc chắn không mang nổi, ngay cả những người đàn ông bình thường, nhìn thấy con rắn như thế này, cũng không thể nghĩ gì đến mỹ nữ.
Sau lưng cô ta bỗng đi ra hơn hai mươi mấy người nam nữ mặc trang phục Miêu Cương. Trên tay mỗi người đều cầm một thanh đao cong cong hình bán nguyệt, mặt in nhiều vết tròn, hung ác nhìn Lâm Phi và Lý Úy Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.