Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 243: Thím




- Ý? Cô là thím Dư Mộc Cận của của Vạn Độc Môn phải không? Tôi đã nhìn thấy cô trong tư liệu của Bộ An ninh, cô trông còn già hơn cả trong ảnh đấy!
Lý Úy Nhiên nghiêng đầu nói.
- Thím….thím?
Dư Mộc Cận tức đến hộc máu. Cô ta được vinh danh là “bông hoa vàng của Thập Vạn Đại Sơn”, “đệ nhất mỹ nhân Miêu Cương”, tuy đã hơn 30 nhưng vẫn giữ gìn sắc đẹp trông như thiếu nữ 16, con nha đầu chết tiệt này lại dám gọi cô là thím?
- Cô cũng đã 35 rồi, không phải thím chẳng nhẽ lại gọi là chị sao? Xấu hổ quá đi!
Lý Úy Nhiên làm mặt quỷ.
- Cô… nếu không phải tôi nể mặt sư phụ của cô là lão tiền bối Kiếm Thánh, hôm nay tôi sẽ khiến cô không ra nỏi sơn cốc này!
Dư Mộc Cận tức giận, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Con rắn trên người cô ta cũng lè lưỡi hít hà, như cảm nhận được lửa giận của nữ chủ nhận.
Lâm Phi cũng mới biết, hóa ra đây chính là môn chủ của Vạn Độc Môn, đứng thứ 19 trong bảng chiến thần – Dư Mộc Cận. Cô ta ít xuất hiện bên ngoài, cũng không có tư liệu hình ảnh về cô ta. Lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Phi đã thấy cô ta là một cô gái tuyệt vời.
Chỉ tiếc là, hôm nay, hắn không có lòng dạ chơi với cô.
- Dư môn chủ, chuyện này không liên quan đến Vạn Độc Môn của cô. Từ lúc nào truyền nhân của Ngũ Tiên Giáo lại can thiệp vào chuyện thế tục, cống hiến cho chính phủ vậy?
Lâm Phi hỏi.
Tổ tiên của Vạn Độc Môn là tông môn cổ độc Miêu Cương cổ đại – Ngũ Độc Giáo, nhưng họ thích gọi là “Ngũ Tiên Giáo”.
Ngay cả nội công độc môn của họ cũng gọi là “Ngũ Tiên công”, vì vậy, Lâm Phi gọi như vậy có thể xem như một sự hữu hảo.
Dù sao, thủ pháp giết người của Vạn Độc Môn quỷ dị. Lâm Phi bách độc bất xâm, cũng không có nghĩa là hắn thích trêu chọc môn phái cổ độc ngàn năm này.
- Hừ, tuy chúng tôi không biết cậu là ai, nhưng nếu như cậu đã muốn phá hoại căn cứ thí nghiệm quan trọng liên quan đến vận mệnh của Hạ Quốc, Vạn Độc Môn chúng tôi không thể làm ngơ. Huống hồ, chỉ khi thuận theo dòng chảy của lịch sử, mới có thể kéo dài sự sinh tồn. Tuy Vạn Độc Môn chúng tôi không bán mình cho chính phủ, nhưng cũng không từ chối hợp tác.
Một tay Dự Mộc Cận vuốt ve đầu con rắn, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Tiểu huynh đệ Lâm Phi, chị đây khuyên cậu không nên tiếp tục tiến thêm nửa bước. Không nói đến việc cậu có thể qua được khe núi này hay không, cho dù cậu qua được, bên trong vẫn còn đám người nhà họ Diệp do chủ nhân Diệp gia đưa tới đối phó với cậu. Cậu cho rằng, nội công không có, dựa vào thân thể con người như cậu, có thể chịu nổi Sâm La Vạn Tượng của Tinh Hà thần tướng hay sao?
- Ai nói tôi tới đây phá hoại căn cứ thí nghiệm? Mục đích lần này tôi tới đây là nói cho họ biết, rốt cuộc họ đang làm gì. Thí nghiệm họ đang tiến hành không đem lại bất kỳ lợi ích gì cho Hạ Quốc, nó chỉ đem đến tại họa cho nhân loại mà thôi.
Lâm Phi nghiêm nghị nói.
- Nếu đã như vậy, hà cớ gì cậu phải xông vào đây mà không nói rõ mọi chuyện với chính phủ?
- Trước tiên, tôi cần xem thí nghiệm đã đạt đến trình độ nào, sau đó mới có thể nói chuyện với họ.
Lâm Phi nói lời thật lòng. Nói đến những hiểu biết về vật chất S, hắn nhất định là người đứng đầu trên thế giới vì hắn chính là một trong số những người sáng tạo ra nó.
Nếu như nội dung hắn nói ra vượt xa nội dung Hạ Quốc đang tiến hành thí nghiệm, chắc chắn sẽ khiến cho chính phủ Hạ Quốc càng hy vọng tiến hành thí nghiệm vật chất S.
- Ha ha, chuyện này là chuyện của mấy vị lãnh đạo quốc gia. Bọn họ hiểu rõ mình đang làm gì, cậu cho rằng cậu nói vậy chúng tôi sẽ tin sao?
Dư Mộc Cận cười châm chọc.
Lâm Phi biết rõ có nói thêm gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng:
- Đã như vậy, tôi không còn cách nào khác là phải xông vào!
- Nằm mơ đi! Đệ tử Vạn Độc Môn nghe lệnh! Bày trận Ngũ Quỷ Lâm Môn.
Hàn quang trong mắt Dư Mộc Cận sáng lấp lánh, kiều diễm nói.
Ngay sau đó, hai mươi mấy tên cao thủ Vạn Độc Môn thuộc hạ của cô ta đứng theo hướng ngũ hành. Người đứng bên ngoài cầm đao cong đề phòng, 5 nữ đệ tử đứng bên trong cầm sáo trúc, bắt đầu thổi những giai điệu kỳ dị.
Sau khi nghe âm thanh nói, vô số rắn rết trùng độc lũ lượt bò xuống từ trên ngọn núi, từ trong khe đá, giữa bụi cỏ và từ trên bầu trời, tất cả đều được triệu tập. Hơn nữa, tất cả rắn độc đều rất hung dữ.
Một động động vật cực độc đủ màu sắc hoạt động theo quy luật trong trong ngoài ngoài trận địa. Bất kể đi theo góc độ nào đều bị chúng công kích.
Lý Úy Nhiên ở bên cạnh thấy rất hiếu kỳ, không hề cảm thấy sợ hãi như những cô gái thông thường.
Lâm Phi cười khinh miệt. Trận pháp Ngũ Quỷ Lâm Môn dùng đao pháp để phòng thủ, dùng rắn rết trùng độc để tấn công. Bất luận là trên mặt đất hay trên bầu trời đều khó thoát. Có thể nói đây là một loại trận pháp tàn ác với uy lực phi phàm.
Chỉ tiếc là, loại trận pháp này không có tác dụng với hắn.
- Chú, chú có thể xông qua không? Cháu có thể giúp chú ngăn chặn thím Dự.
Lý Úy Nhiên cười nói.
Lâm Phi nghe xong, cảm kích đáp:
- Thật sao, vậy có thể giúp chú tiết kiệm chút sức lực.
Muốn đánh bại Dư Mộc Cận, thật lòng mà nói, Lâm Phi vẫn thấy hơi khó khăn. Cô ta là cao thủ Tiên Thiên, hắn xông vào cũng phải mất không ít thời gian.
- Hì hì, không có gì đâu ạ, chú là bạn của sư phụ cháu mà.
Lý Úy Nhiên cười ngây thơ, trên tay lại ngưng tụ kiếm khí ba thước, kiếm xoáy chỉ vào Dư Mộc Cận:
- Thím, tôi chơi với thím. Xương cốt của thím có chịu nổi không? Thím có bị thiếu canxi không vậy?
- Tiểu nha đầu! Còn dám gọi ta là thím… thím… ta lột da của ngươi làm rượu thuốc.
Dư Mộc Cận trợn mắt, từ phía sau móc ra một cây roi bằng da trâu. Chân khí dâng cao, quần áo trên người không gió mà bay.
Đang nói chuyện, hai mỹ nữ - một lớn một nhỏ đã tung người bay lên không trung, kịch liệt giao chiến.
Lý Úy Nhiên ra tay là dung đến tuyệt kỹ quấn người của phái Hoán Hoa Kiếm, kiếm pháp Bách Lý Đào Hoa. Kiếm khí trên tay như những đóa hoa hồng nở khắp núi, làm cho người ta bị hãm sâu trong đó, phảng phất như khắp nơi đều là biển hoa, nhưng thật ra khắp nơi đều là huyền cơ.
Nhưng cây roi da trâu của Dư Mộc Cận tỏa ra độc khí khói đen. Bóng roi nặng nề đánh nát từng đám hoa hồng.
Hai người đều là cao thủ Tiên Thiên. Tuy lực sát thương kiếm khí của Lý Úy Nhiên mạnh hơn, nhưng vì Lý Úy Nhiên không có ý định giết người nên hai bên giao chiến ngang bằng.
Lâm Phi cũng không lo cho Lý Úy Nhiên nữa. Cô đối phó với môt Dư Mộc Cận cũng không phải là khó khăn gì. Cho dù liều mạng nhưng cũng không thắng ngay được, ít nhất cũng có thể kéo dài hơn 10 phút.
Trước mắt chỉ còn lại hai mươi mấy đệ tử Vạn Độc Môn, cùng một đống động vật cực độc đối với người bình thường.
Lâm Phi cười tà tính, ngẩng đầu bước vào trong trận.
- Giết!
Một gã đệ tử dẫn đầu hô lớn, dẫn theo toàn bộ đội hình, lấy thế vây quét, vung đao về phía Lâm Phi.
- Hít hà!
Rắn độc và bọ cạp độc từ các hướng xông về phía Lâm Phi với ý đồ gặm cắn.
Đôi mắt Lâm Phi lóe lên ánh sáng màu vàng, tất cả ánh đao trước mắt đều trở nên vô cùng chậm chạp. Hắn có thể nhìn rõ quỹ tích biến hóa của đội hình.
Lâm Phi hét lớn, giơ nắm đấm, không lùi mà tiếp tục tiến tới, nghênh đón hướng đên của đao, dùng một quyền trực tiếp đánh vào thân đao.
- Keng!
Tên đệ tử Vạn Độc Môn đó cảm thấy tay phải của mình run lên, đao rèn từ thép tinh lại bị nắm đấm của Lâm Phi cắt nát.
Điểm mấu chốt là, vì sao người này có thể nhìn rõ quỹ đạo của đao, chuẩn xác đánh trúng thân đao như vậy?
Đây chỉ là công phu trong nháy mắt nhưng động tác của Lâm Phi cũng đã hoàn thành. Ba đao liên tục bị chém rụng. Hai nắm đấm của Lâm Phi đã chém đứt một cái, một cái khác chém vào ngực trái của Lâm Phi.
- Xoẹt!
Quần áo của Lâm Phi bị cắt nát. Tên đệ tử kia vui mừng, cho rằng đã thành công, nhưng sau đó y mới phát hiện ra, sau đó vẽ một đường trực ngực Lâm Phi, đao kia không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho hắn.
Trên da Lâm Phi chỉ xuất hiện một vết nhỏ. Đáng ra máu tươi phải chảy ròng ròng, nhưng lúc này ở vết đó chỉ thấm ra chút tơ máu.
- Ha ha! Với chút chân khí như vậy mà đã muốn chém thân thể ta sao, các người khinh thường ta quá rồi đáy! Các người tưởng rằng ta không biết Diệp Vô Nhai là người như thế nào, tới đây để chịu chết sao?
Lâm Phi cười gằn, mạnh mẽ đấm hai nắm đấm, xông về phía trước như trâu điên, húc bay ba gã người Miêu.
- Rầm rầm rầm!
Ba bóng người đập vào trên vách đá. Ba gã người Miêu miệng phun máu tươi, cú tấn công này đã khiến họ bị nội thương ở ngực.
- Oa! Đại thúc thật giỏi!
Lý Úy Nhiên giao chiến với Dư Mộc Cận nhưng vẫn có lòng dạ xem Lâm Phi chiến đâu, thậm chí còn tán thưởng, khen hắn giỏi.
Dư Mộc Cận vung roi, quay đầu nhìn lại đã thấy ba người trong môn bị thương, tức giận đến mức miệng méo xệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.