- Chết tiệt! Hắn làm như vậy là muốn cứu chúng ta hay muốn giết chúng ta vậy! Trong lòng tất cả mọi người đều đang reo hò câu này, có thể thấy rõ, ngoại trừ việc tranh thủ thời gian gục xuống ra thì đến thời gian chạy ra ngoài bọn họ cũng không có! Bên ngoài khu căn cứ, nhóm người Diệp Vô Nhai thấy Lâm Phi cất cánh, lại thấy máy bay bắn ra đạn đạo, cũng không thốt nên lời. Bọn họ không ngờ rằng, không phải Lâm Phi bỏ đi mà là đi tìm một cỗ máy bay chiến đấu. Bốn tên người thép nhìn thấy máy chiến đấu J10 đột ngột cất cánh cũng sững sờ, thấy người lái bên trong là Lâm Phi lại càng căng thẳng hơn. - Lên không trước! Bắn rơi máy bay! Tên áo giáp đỏ sẫm chỉ huy, bốn tên người thép dừng việc tiến công vào phòng an ninh lại, lập tức phi lên không trung. Trong lúc bọn chúng bay lên không trung, hai quả đạn hệ cận do Nga chế tạo cũng tiếp cận phía phòng an ninh. Nhưng may mắn là, vị trí hai quả đạn đạo này rơi xuống lại nổ phía sau khu căn cứ, mà không nổ trực tiếp trên đỉnh phòng an ninh. Chỉ như vậy thôi cũng đủ làm cho nhóm người già trẻ Lục Trường Minh và Phương Thư Hải dựng râu trừng mắt, mồ hôi lạnh ứa ra, rất nhiều nhà khoa học càng không có kinh nghiệm chiến đấu, sợ đến mức tè ra quần, hai chân sõng xoài trên mặt đất! - Khốn kiếp! Lâm Phi! Cậu có ý gì vậy!? Lục Trường Minh không thể nhẫn nhịn, vọt tới chỗ có micro, bảo người nối với hệ thống nói chuyện trên máy bay chiến đấu, lớn tiếng chất vấn. Lâm Phi ngồi trong buồng lái, tinh thần nhàn nhã nhấn nút, khống chế máy bay xông thẳng, đuổi theo mấy tên người thép kia. Nghe câu hỏi của Lục Trường Minh, Lâm Phi thuận miệng trả lời: - Không có gì…chỉ là chưa lái qua máy bay chiến đấu của Hạ Quốc, thử xem thế nào…không tồi, tốc độ cũng được, chỉ là cất cánh hơi chậm chút. - Cậu….! Lục Trường Minh tức đến xanh mét cả mặt mày, đây đâu phải là thử một lần, cơ bản là cố ý hù dọa bọn họ! Tựa như đang nói cho bọn họ biết, hắn muốn làm thịt tất cả mọi người, dễ dàng như trở bàn tay, nhưng hắn không thèm làm như vậy, chỉ là tùy tiện phát hai quả đạn đạo, trêu chọc bọn họ một chút mà thôi. Quả thực là Lâm Phi không nói bừa, hắn chỉ đang thử tính năng của máy bay này, về phần trong quá trình thử nghiệm, nhóm người Lục Trường Minh có bị nổ chết hay không thì không liên quan đến hắn. Đám người này vì lợi ích của quốc gia mà không từ thủ đoạn lấy mạng của hắn, hắn cũng biết cái lý này. Nhưng hắn cũng không vì cái gì gọi là đại nghĩa dân tộc mà có thiện cảm với đám người muốn giết hắn này. Một cự nhân, sẽ không cân nhắc con sâu con kiến đang nghĩ gì, một bầy kiến hôi dù muốn giết hắn, cắn ngón chân của hắn, nhưng cự nhân sẽ không thèm chấp chúng. Cự nhân chỉ biết làm theo những gì mình muốn, sống cuộc đời của riêng mình, leo lên ngọn núi cao hơn, đuổi mặt trời ngày mai, mà không phải bị những hố lầy lội kia ngăn chặn bước chân. Đối với Lâm Phi mà nói, đám người này, giết hay không giết, báo thù hay không, đều không phải là chuyện gấp. Phải biết, cao thủ Tiên Thiên có thể tăng tuổi thọ bách niên, cho nên các môn các phái, truyền thừa thế gia mới có nhiều lão quái vật lánh đời để quốc gia dùng tiền nịnh nọt với các tông phái võ cổ. Mà hắn tiến vào cảnh giới Quy Nguyên, có nguyên khí hộ thể, tiến vào cảnh giới “Ích Cốc” trong truyền thuyết, chỉ muốn sống cuộc đời sương gió, nghịch thiên cải mệnh cho đến chết, vĩnh viễn bảo vệ tuổi xuân. Thông qua cảm giác của mình, hắn thấy tuổi thọ ít nhất đã tăng mấy trăm tuổi, nếu được điều chỉnh thỏa đáng, đạt đến nghìn tuổi cũng nên, vượt xa nhân loại bình thường. Đối với Lâm Phi mà nói, cái đám người gọi là quyền thế ngập trời hiện tại, nhóm nhân vật chấp chưởng nhất phương, chỉ là một đám phù du có tuổi thọ ngắn ngủi mà thôi. Hắn hà tất phải so đo với đám “quỷ đoản mệnh” trong dòng sông lịch sử trải dài này? Máy bay không ngừng tăng tốc, dần dần đạt tới tốc độ Mach, nhanh đến mức như chớp điện xuyên thẳng không trung. Bốn tên người thép trên không không ngừng dùng xạ tuyến nhiệt độ cao để phá hủy máy bay, nhưng những xạ tuyến này còn chưa tới, đã bị Lâm Phi phát giác được, kịp thời chuyển hướng máy bay, tránh đi những công kích này. Trong tư thế này, cỗ máy bay chiến đấu J10 giống như đang hòa làm một với thân thể của hắn, linh hoạt như tinh linh trên bầu trời, mà không phải là cục sắt thép thô kệch nữa. Đồng thời, Lâm Phi còn không ngừng dùng pháo máy, chế thiên không đạn đạo, không ngừng bắn về bốn tên người thép. Chỉ là Lâm Phi phát hiện ra, võ trang của máy bay không có cách nào phá vỡ khẩu trang từ trường của những người thép này, mặc dù tốc độ của máy bay nhanh hơn nhưng những người thép này lại có thể thông qua việc lên cao hạ thấp tránh né máy bay. Tiến hành mấy lần tiến công-phòng thủ, nhưng vẫn bất phân thắng bại. Nhóm người Lục Trường Minh bên trong khu căn cứ, chỉ có thể lờ mờ thông qua hình ảnh máy bay, chứng kiến trận kịch chiến hoa mắt trên không trung, trong lòng cũng lo lắng không yên. Mặc dù Lâm Phi quả thực đáng giận, nhưng nếu Lâm Phi có thể giết sạch bốn tên người thép còn lại này, vậy thì bọn họ cũng có thể thở phào. Đúng lúc này, Lâm Phi làm ra một hành động khiến mọi người nổi điên! - Bành! Không ngờ Lâm Phi đã dùng nắm đấm đập vỡ cửa khoang thủy tinh trên máy bay chiến đấu! Toàn bộ phần trên khoang hành khách lập tức mở rộng ra, khí lưu cương phong bay thẳng vào buồn phi cơ, đồng nghĩa với việc cơ thể của Lâm Phi hoàn toàn lộ ra ngoài khí lưu trên không, đồng thời dùng đơn vị Mach tiếp nhận trùng kích của khí lưu! Tóc Lâm Phi bị khí lưu kéo thẳng, thịt trên khuôn mặt hắn dính chặt lấy xương, nhưng cơ thể Lâm Phi vẫn bất động, tựa như hàn lưu và trọng lực trên không trung cơ bản không có ảnh hưởng gì đến hắn! Bốn tên người thép đều choáng váng, đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy có người lái máy bay chiến đấu trong tình trạng không có khoang cửa! - Ha ha ha! Nhưng Lâm Phi lại cảm thấy cực kỳ thú vị, hắn biến máy bay chiến đấu trở thành chiếc xe hơi thể thao nóc trần trên lục địa, mượn ưu thế tốc độ, trực tiếp vọt tới tên người thép gần nhất! Máy bay lật nghiêng một cái, tên giáp đen theo bản năng bay lên, vốn có thể vừa vặn tránh né lần va chạm này, nhưng không ngờ trong lúc Lâm Phi đang xẹt qua, theo quán tính của máy bay, tung người xuất ra một trọng quyền, vừa vặn xuyên thủng phần ngực áo giáp, đồng thời đánh thủng cơ thể gã! Tên giáp đen không dám tin những gì mình nhìn thấy! Tên điên này không ngờ lại lái máy bay chiến đấu không nóc trên không trung, dựa vào phi hành Mach, còn nhảy ra khỏi khoang thuyền, một quyền giết chết mình! Nhưng sát nhân kỳ tích này còn chưa dừng lại! Lâm Phi đã tính toán kỹ lưỡng quỹ tích máy bay, một quyền đánh bay một tên người thép, cơ thể mượn quán tính và lực xung kích còn lại, vừa vặn bay xuống khoang trong máy bay! Đảo mắt, Lâm Phi lại chuyển hướng máy bay, đuổi theo một tên áo giáp đen khác! Lâm Phi lại lần nữa diễn màn nhảy máy bay giết người, rồi lại trở lại máy bay khiến cho khóe mắt những lão đầu trong khu căn cứ muốn nứt toác! Còn có thể làm như vậy sao? Tốc độ của máy bay quả thật quá nhanh, nhưng tốc độ của Lâm Phi còn nhanh hơn, đảo mắt, trên người ba tên giáp đen đều bị xuyên thủng, máu chảy ròng ròng, như cỗ sao chổi trên không trung bỗng rơi xuống, chết hẳn! Tất cả mọi người trong căn cứ, dù là bất mãn gay gắt với Lâm Phi, thậm chí có lòng muốn giết hắn, cũng không khỏi thấy nhiệt huyết sục sôi! Khó tránh trước đó mấy tên người thép còn kính lễ trước “thi thể” của Lâm Phi, chẳng trách nhóm cường giả Khô Lâu Vương kia lại nguyện ý vào sinh ra tử với Lâm Phi! Người đàn ông này, quả thực là sinh ra để làm nên “kỳ tích”! Tên đội trưởng áo giáp đỏ sậm còn lại cuối cùng sợ đến mức không có ý định chiến đấu. Cái tên Scarpe này, lần nữa trở thành ác mộng trong lòng gã! Gã đẩy mạnh trang bị gia tốc đến mức cao nhất, bắt đầu chạy trốn về phía Nam! Nhưng Lâm Phi lại lái máy bay với tốc độ 2 Mach, tức thì đón đầu đuổi theo! Lâm Phi định bắt sống tên này, có lẽ có thể hỏi ra vị trí của tên phản đồ Victor kia, miễn việc Eva tiếp tục lục tìm cả thế giới, hai ba ngày lại phái bọn lâu la tới khiến hắn ngột ngạt. Nhưng trong nháy mắt này, Lâm Phi lại cảm thấy một điềm báo xấu sắp xảy ra! Hắn ngẩng đầu mạnh, chỉ nhìn thấy trên mặt biển, vô số mảng mây đậm đặc không hề báo trước tụ thành một đạo nước xoáy màu đen, nước xoáy không ngừng gia tốc, tích tụ điện li tử, chưa đầy một giây, bắt đầu phát ra dòng điện xanh tím! - Ầm ầm! Toàn bộ trời đất hóa thành một mảnh vàng óng ánh! Ánh sáng đột ngột mà chói mắt khiến cho tất cả mọi trười trên căn cứ bên bến cảng không kịp chuẩn bị, chỉ biết nhắm mắt lại theo bản năng… Tia sấm sét cuồng mãnh tráng kiện khoảng chừng mấy ngàn thước không biết đến từ đâu, từ trên trời giáng xuống, như Cửu Thiên Thần Long hạ phàm, biến màn đêm đen tối trở thành ban ngày! Lâm Phi, tên giáp màu đỏ sậm, máy bay chiến đấu, thậm chí một số tàu chiến hải quân, càng không nói đến những tính mạng trên khu vực biển… Tất cả đền chôn vùi trong tiếng thần lôi thiên uy đột ngột này… Tầng mây đen kịt phía trên như đồng tử cực đại che thiên lấp địa, bên trong lôi quang màu vàng là bóng người nhỏ bé bị dìm ngập. Cặp đồng tử này sau khi thoáng hiện, liền biến mất theo lôi vân, không ai phát giác ra.