Trải qua hơn chục lần kiểm tra tổng thể, bác sỹ lãnh đạo tổ đều lắc đầu, thở dài: - Thủ trưởng, chúng tôi đã tận lực rồi, tất cả các dụng cụ cho thấy, trong thân thể của hắn chỉ có một tia huyết mạch, có lẽ còn sót lại chút đặc thù. - Nhưng đó chỉ là một tế bào may mắn sống sót mà thôi, tất cả các cơ quan, nội tạng, thậm chí là não của hắn đều bị sấm sét thiêu hủy. - Thi thể của hắn không hoàn toàn tan thành mây khói đã là kỳ tích rồi, chúng tôi biết điều này rất tàn khốc, nhưng…hắn đã đi rồi… Mặc dù tất cả mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghe bác sĩ bất đắc dĩ nói ra báo cáo tử vong, mọi người vẫn thổn thức không thôi. Yếu hầu của Khô Lâu Vương Kaysone càng không ngừng động đậy, hai tay chắp ngước ngực không ngừng run rẩy, loại bi thương này thật sự khiến người ta không khỏi dậy lòng trắc ẩn. Thậm chí đến người hận Lâm Phi đến nghiến răng nghiến lợi như Lục Vũ Phỉ, cũng đỏ hồng đôi mắt, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc vì tên khốn kiếp này. Chứ đừng nói gì đến nha đầu Lý Úy Nhiên kia, khóc bù lu bù loa. Theo Lý Úy Nhiên thấy, Lâm Phi là người đã cứu bọn họ, đó là một người chú tốt. - Trong sách cổ của Vạn Độc môn chúng tôi có ghi chép lại, thời cổ nghe đồn có địa xà hóa rồng, bởi nghịch thiên cải mệnh, thiên địa bất dung, đã bị lôi đình giáng thế để chứng minh thiên uy. - Nếu tu vi của người quá mức cường đại, phi thiên độn địa, không gì không làm được, cũng sẽ có ngày bị thiên lôi đánh, nếu thành công độ kiếp, sẽ hóa vũ phi tiên. - Nhưng, điều sách cổ ghi lại cũng chỉ là tin đồn, chưa nghe nói có cổ võ giả nào lại có thể đối kháng với thiên lôi, còn có thể sống sót. Hóa vũ phi tiên, cũng chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Dư Mộc Cận thương tiếc thở dài. - Trên đời này làm gì có thiên lôi gì, sấm sét tối qua hẳn là mây mưa trên biển thay đổi trong nháy mắt, đúng lúc dẫn đến sấm sét, bọn họ lại đang dùng kim loại, lên bị đánh trúng. Tất cả đều là uy lực của tự nhiên. Một nhà khoa học khinh thường nói. Dư Mộc Cận chau mày: - Chúng tôi có thể luyện ra một thân chân khí Tiên Thiên, cắt vàng cắt ngọc, mở núi phá đá, trong mắt người thế tục là hư vô mờ mịt, nhưng hiện thực là hiện thực, chúng ta không nhìn thấy, chưa hắn đã là tiền nhân bịa đặt. - Hừ, hóa vũ phi tiên? Thiên Lôi độ kiếp? Đây cơ bản không phù hợp với nguyên lý của vũ trụ. Vũ trụ chính là vũ trụ, là tiên nhân còn sống bên ngoài vũ trụ không bằng? Bên ngoài vũ trụ là cái gì? Cô có thể đưa ra bằng chứng để giải đáp mới có thể kết luận được. Lại có một nhà khoa học nữa xen vào. Diệp Vô Nhai thấy sắp nổi tranh chấp, liền mở miệng: - Thuyết Thiên Lôi, dù gì cũng chỉ có giới võ cổ truyền Hạ Quốc chúng ta mới có, như chư thiên thần phật, bảo sao hay vậy, không thể tin hoàn toàn. - Người luyện võ chúng tôi, quả thực có chú ý đến thiên đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, nhưng chung quy vẫn là cường thân kiện thể, ngưng tinh tụ khí, là ly kỳ trời đất ghen quá mức. - Mà, mặc dù Lâm Phi cường đại, nhưng tứ đại vương giả khác, ví dụ như thực lực của Kiếm Thánh tiền bối cũng tuyệt đối không kém hắn. - Kiếm Thánh tiền bối cũng chưa từng gặp Thiên lôi gì đó, có thể thấy, sấm sét tối qua, hẳn không phải là vì tu vi của hắn tăng tiến mà ra. Nghe Diệp Vô Nhai nói như vậy, mọi người cũng cảm thấy sự tình quái dị, đúng vậy, còn các vương giả khác thì sao, cũng không nghe bọn họ nói gặp lôi kiếp. Lúc này, Kaysone bỗng nhiên đi đến bên cạnh bàn, giọng trầm thấp mà mệt mỏi: - Sấm sét kia…tuyệt không phải là sấm sét bình thường. - Hả? Tại sao đại sư lại nói như vậy? Diệp Vô Nhai tò mò nhìn Kaysone. Kayson nói: - Từng có một quái tài khoa học trong thế giới ngầm, để giúp một nhóm cao thủ Huyết tộc, lấy đi cánh tay trái của Cain từ tay của Scarpe đã chế tạo ra trang bị “người tạo tia chớp” có thể lập tức phóng ra dòng điện một chiều vượt quá một một triệu Vôn, hay còn gọi là Thạch phá thiên kinh. Mặc dù không bằng tia sét thực sự, nhưng uy lực cũng không khác biệt lắm. Nhưng sau khi Scarpe bị đánh trúng, có chân khí Tiên Thiên cùng sự cường đại của cơ thể nên hắn không hề bị tổn thương quá lớn, chỉ bị lột hai tầng da. - Cơ thể của hắn còn cường đại hơn rất nhiều sự tưởng tượng của mọi người! Huyết tộc lại một lần nữa bị hắn giết hết một đám tinh nhuệ. - Cũng sau lần đó, hội nghị Hắc Ám cũng không có bất kỳ thái độ gì nữa, kẻ địch chống lại chúng ta, toàn bộ đã sợ vỡ mật rách, e là tránh còn không kịp. - Thực lực lần này của hắn còn mạnh hơn quá khứ rất nhiều, dù có thật sự là sấm sét đi chăng nữa, cũng không thể làm hắn bị thương thành ra thế này được…sấm sét kia tuyệt nhiên không phải đến từ tự nhiên, hẳn là lôi điện đặc thù nào đó. Mọi người nghe đến tê dại cả da đầu, không ngờ Lâm Phi đã từng bị dòng điện một triều một triệu Vôn đánh trúng, mà chỉ bị lột hai tầng da!? Hắn là người ư? Đây là khái niệm gì vậy? Nhóm Lục Trường Minh lại nghĩ, nến người này thật sự là họa, há chẳng phải là ném bom nguyên tử mới khiến hắn chết sao? Thật kinh khủng! Nhân vật cấp Vương giả, rốt cuộc là có bản lĩnh lớn tới đâu? Nhưng bất luận thế nào, Lâm Phi đã bị cái gọi là Thiên uy đến đột ngột này mang đi, người chết đã chết rồi, xuất phát từ sự tôn trọng với truyền kỳ thế giới ngầm, nhóm người Lục Trường Minh cho phép Kaysone mang thi thể của Lâm Phi đi, đồng thời không truy cứu trách nhiệm Lâm Phi xâm nhập vào căn cứ. … Giữa trưa, bầu trời trong xanh. Trên đường chạy máy bay bên ngoài khu căn cứ, một cỗ máy bay hành khách loại nhỏ đã được dùng để hộ tống thi thể của Lâm Phi về Lâm An, đi theo còn có Khô Lâu Vương Kaysone. Y phải đi đến Lâm An tìm bạn bè cũ, mang theo cái tin tức bi thương đến bản thân y cũng không thể chấp nhận nổi này về. Trước khi đi, Khô Lâu Vương chắp hai tay trước ngực, nói lời tạm biệt với nhóm người Lục Trường Minh. Lần này đến đây, cũng không phải vì kết thù kết oán, y vẫn cảm ơn nhóm người này đã phối hợp để bọn họ rời khỏi, đưa Lâm Phi trở về quê nhà. Dưới sự suất lĩnh của Lục Trường Minh, nhóm người Diệp Vô Nhai, đều vẫy tay với Kaysone, ai nấy đều bày tỏ vẻ tiếc thương trên khuôn mặt. Không bao lâu sau, máy bay đã phi lên mây xanh, tiến về Lâm An. Nhìn máy bay rời khỏi, Lục Trường Minh nghiêm mặt, nói với Lục Vũ Phỉ bên cạnh: - Vũ Phỉ, nhóm lão bộ chúng của Lâm Phi kia, khoảng thời gian này có thể sẽ tụ tập ở Lâm An, bảo thành viên phân bộ bên đó tuyệt đối đừng ngăn cản, đừng quấy rầy! - Chỉ cần bọn họ không làm ra việc gì quá giới hạn thì giả bộ như không thấy là được, một số người không ra gì chết đi, để cảnh sát âm thầm xử lý sạch. - Vâng thưa ông nội. Lục Vũ Phỉ gật đầu. Lục Trường Minh lại nói với Long Bưu: - Long lão tam, Lâm An là phạm vi thế lực của Hắc Long hội, bên Long Thần điện cũng nên chú ý một chút, hẳn là ông hiểu ý của tôi. Long lão tam nghiêm túc gật đầu: - Tôi sẽ nói một tiếng với lão Tứ, chút chuyện nhỏ này vẫn nên nể mặt tam ca tôi. Lục Trường Minh lần lượt hạ lệnh, là muốn xử lý những ảnh hưởng mà cái chết của Lâm Phi mang lại. Trên thực tế, bọn họ cũng biết, dù Lâm Phi chết đi rồi, cũng tuyệt đối không nên đối đầu với đám người “Truyền Kỳ Thế Đại” kia. Ngược lại, sau khi thấy sự trung thành của Khô Lâu Vương với Lâm Phi, bọn họ mới hiểu một cách sâu sắc rằng, Lâm Phi là một loại tín ngưỡng, là uy tín cùng lực ngưng tụ trong đám người này. Bọn họ hy vọng có thể nhờ vào việc Lâm Phi là người Hạ Quốc, nhân quan hệ với người nhà của Lâm Phi tại Hạ Quốc để chiêu nhập đám người Truyền Kỳ Thế Đại này vào Hạ Quốc. Nếu có thể đạt được trí tuệ siêu cấp mà Lâm Phi để lại, cùng với một hệ thống bảo vật như cánh tay trái của Cain, vậy thì Hạ Quốc sẽ trở nên hùng mạnh hơn. - Không được, đây là một cơ hội tốt, nếu bọn họ mở lễ truy điệu, hoặc tụ tập ở Lâm An, quốc gia chúng ta bắt buộc phải đối đãi một cách long trọng. Tôi phải quay về Cứu, cùng Long lão đại, Vương lão đầu bọn họ bàn bạc một chút. Lần này là cơ hội hiếm có, có thể tiếp xúc với nhóm kiêu hùng đương thời, thần long thấy đầu không thấy đuôi, cơ hội mất đi sẽ không thể trở lại. Lục Trường Minh nheo mắt, có vẻ đang suy nghĩ. Liếc mắt bỗng phát hiện ra Lục Vũ Phỉ bên cạnh đang dùng một loại ánh mắt có chút mê mang cùng không vui nhìn mình. Lão nhân thở dài: - Vũ Phỉ, có phải cháu đang nghĩ, nhân tài vừa đi, ông đã bắt đầu lợi dụng hắn, lợi dụng giá trị của một người chết, vô cùng vô liêm sỉ? Lục Vũ Phỉ nghe xong, khuôn mặt thoáng chút đỏ, nhưng lại không ngừng lắc đầu, nhưng cuối cùng, dưới ánh nhìn chằm chằm của Lục Trường Minh, Lục Vũ Phỉ đành phải gật đầu. - Vâng… Lục Vũ Phỉ nói nhỏ như muỗi kêu, cô biết không thể gạt được ông mình. Nói ra cũng kỳ quái, cô vốn không có thiện cảm gì với Lâm Phi, tên này lần nào cũng nói năng lỗ mãng, còn không coi mình ra gì, năm lần bảy lượt khinh thường mình. Nhưng sau khi hắn chết, Lục Vũ Phỉ lại cảm thấy trong lòng không được thoải mái, cũng cảm thấy đáng tiếc cho hắn. Cho nên, thấy Lục Trường Minh bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để ép giá trị thặng dư của Lâm Phi, cô có chút không được tự nhiên. - Ha ha…. Nếp nhăn trên khuôn mặt của Lục Trường Minh như sâu thêm vài phần, lão ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nói nhàn nhạt: - Đúng vậy, đến bản thân ông cũng cảm thấy cách làm này dơ bẩn, hèn hạ, dối trá, vô tình… - Thế nhưng, Vũ Phỉ à, ông nói cho cháu biết, trong xã hội loài người này, dơ bẩn, hèn hạ, dối trá, lãnh khốc vô tình đã kết tụ thành thành lũy, thành hai chữ…chính trị.