Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 277: Trận chiến giữa hai người phụ nữ




Tô Ánh Tuyết chỉ nhìn thoáng qua liền cảm nhận được một loại cảm giác căng thẳng trước nay chưa từng có. Từ trước tới giờ cô chưa từng lo lắng về diện mạo của mình, nhưng trước mặt người phụ nữ này, lần đầu tiên cô cảm thấy mình ăn mặc có chút tùy ý.
Mà đúng lúc này, người mỹ nữ da trắng đã bước tới trước mặt Tô Ánh Tuyết, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết hiển nhiên cũng không sợ hãi loại giao hội ánh mắt này, cô và người đẹp da trắng nhìn nhau hơn chục giây.
Không khí trong hiện trường lễ truy điệu trở nên hơi cổ quái, rất nhiều quan chấp chính trong Truyền Kỳ Thế Hệ nhận ra Eva, bộ dạng có chút lo lắng.
- Tô tiểu thư, tôi là Eva-Grim-Wittgenstein, là người thừa kế thứ ba của gia tộc Wittgenstein.
Eva thần sắc nghiêm túc.
Hai tay của Tô Ánh Tuyết bất giác nắm chặt. Nếu là mấy ngày trước, đột nhiên có người đẹp như thiên sứ nói với cô rằng, cô ta đến từ gia tộc Wittgenstein, vậy thì Tô Ánh Tuyết tuyệt đối không tin.
Nhưng hai ngày này, cô đã biết địa vị khi Lâm Phi còn sống, biết những kỳ nhân dị sự kia, cho nên cô biết người phụ nữ trước mặt mình đây đúng là người đến từ một trong ba gia tộc thần bí nhất, truyền kỳ nhất của nhân loại.
-Xin chào, thật đáng tiếc, lại gặp cô trong hoàn cảnh thế này, tiểu thư Wittgenstein.
Tô Ánh Tuyết hữu hảo đưa tay ra.
Eva lại không có ý bắt tay, cô mặt lạnh nhưng ngọc, tựa như không nhìn thấy gì vậy.
Tô Ánh Tuyết đột nhiên có chút xấu hổ, mấp máy cặp môi đỏ mọng.
- Cô có thể gọi tôi là tiểu thư Grimm, tôi không thích dòng họ kia.
Eva nhàn nhạt mở miệng:
- Nhưng, điều tôi muốn nói là cô cơ bản không có lý do gì để đứng ở đây…
Không có lý do gì để đứng ở đây!?
Khi Eva dùng thứ tiếng Hán tiêu chuẩn để nói ra câu này, toàn hội trường bỗng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển dì dào.
Không ít nhân vật trong Truyền Kỳ Thế Đại đều lộ vẻ mặt khó xử, có người cười khổ không thôi, có vẻ như đã sớm biết Eva sẽ chống lại Tô Ánh Tuyết.
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết cũng lạnh lại, cô cũng không phải người lương thiện gì, tính tình cũng bướng bỉnh không kém. Eva dám không bắt tay cô, vậy thì cô sẽ cho cô ta biết.
- Tiểu thư Grimm, tôi không biết vấn đề giáo dục trong gia tộc của các người như thế nào, nhưng lời của cô khiến cho người ta cảm thấy rất không có giáo dục.
Tô Ánh Tuyết nói.
Chiều cao của Eva cũng xấp xỉ Tô Ánh Tuyết, hai người phụ nữ này lại cùng đi giày cao gót, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc bén như đao.
- Tôi không hề lấy thân phận là thành viên của gia tộc Wittgenstein đến tham dự lễ truy điệu này, Tô tiểu thư có lẽ không rõ ràng lắm về thân phận thực sự của tôi…
- Cái gì?
Eva dịu dàng nhìn về thi thể lạnh băng giữa trung tâm biển hoa, tựa như vô cùng tự hào:
- Tôi là nữ người hầu của chủ nhân!
Lời vừa nói ra, không chỉ có Tô Ánh Tuyết mà ngay cả Cố Thải Anh, Lâm Đại Nguyên, Lâm Dao cũng đều giật mình.
Chỉ dựa vào việc Lâm Phi có một nữ người hầu xinh đẹp, cao quý thế này thôi cũng đủ khiến người ta mở rộng tầm mắt, tại sao Eva lại nói bản thân mình là nữ người hầu.
Nhưng các lão nhân trong Truyền Kỳ Thế Đại có mặt tại đây không ai cười nhạo, bọn họ rất rõ ràng, có thể được Lâm Phi coi là nô bộc đã là một sự việc rất đáng để khoe khoang, huống hồ Eva theo Lâm Phi đã năm sáu năm, là người thân mật nhất với hắn, không ai dám khinh thường cô ta.
- Thật sao, nhưng vấn đề là, Lâm Phi là người yêu của tôi.
Tô Ánh Tuyết cũng kiêu ngạo đáp lại.
Eva nhếch miệng cười, mặc dù không nói nhưng có thể khiến người ta nhìn ra được là cô đang rất khinh thường.
- Thời gian Tô tiểu thư và chủ nhân quen nhau không đến ba tháng, mặc dù từng có hôn ước, nhưng lễ đính hôn đã bị Tô tiểu thư công khai hủy bỏ, cũng tức là, thân phận duy nhất của Tô tiểu thư chính là vị hôn thê “hờ” của chủ nhân.
-Còn tôi từ mười lăm tuổi đã theo chủ nhân, dù là ánh trăng xoay vòng quanh mặt trời, tôi cũng chỉ đi theo chủ nhân.
- Tôi biết chủ nhân thích ăn cái gì, biết chủ nhân thích đi đâu, biết chủ nhân chán ghét những ai, biết chủ nhân thích cùng ai nói chuyện phiếm, biết từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của chủ nhân.
- Trong tay tôi nắm giữ quyền lực mà chủ nhân cho tôi,tôi quản lý tài sản của chủ nhân, quản lý một bộ phận bí mật của ngài.
- Tô tiểu thư, mặc dù cô đã từng có quan hệ thân mật với chủ nhân nhưng các người không có quan hệ pháp luật thực tế, thậm chí còn chưa trải nghiệm thân mật giữa nam nữ.
- Nếu nói cô và chủ nhân có bất kỳ quan hệ nào khác, đó là cô tự cho là vậy, uổng phí tấm lòng mà chủ nhân tôi giành cho cô, với tư cách là nữ người hầu trung thành nhất của chủ nhân, tôi không bắt cô ra khỏi đây đã là khoan dung lớn nhất giành cho cô rồi.
Eva nói chuyện như một con thiên nga đen kiêu ngạo, đối với cô ta mà nói, nếu Tô Ánh Tuyết là vợ của Lâm Phi, vậy chính là nữ chủ nhân của cô ta, nhưng Tô Ánh Tuyết chỉ là hôn thê chưa được pháp luật chứng nhận của Lâm Phi, còn dám cự tuyệt Lâm Phi, vậy cho dù giết chết Tô Ánh Tuyết cũng là chuyện hiển nhiên.
Nếu không cân nhắc đến việc khi còn sống Lâm Phi thích người phụ nữ này thì cô đã sớm nổ súng bắn chết Tô Ánh Tuyết rồi.
Như cô nói, từ năm mười lăm tuổi, trong thế giới của cô, ngoại trừ Lâm Phi ra, không ai là gì cả!
Khuôn mặt của Tô Ánh Tuyết bỗng đỏ lên, cô chưng từng gặp phải người phụ nữ có khí thế như vậy, đặc biệt là người phụ nữ xấp xỉ tuổi mình, thậm chí còn nhỏ hơn mình một hai tuổi.
Nhưng lời của Eva khiến cô không thể phản bác, mặc dù tình cảm của họ có khó khăn trắc trở là vì nguyên nhân khác nhưng là cô từ chối làm hòa, là cô công bố hủy bỏ hôn ước.
Nghiêm túc mà nói, quả thực cô đã không còn quan hệ gì với Lâm Phi.
- Tiểu thư Grimm, nếu cô cho rằng tình yêu chính là biết đối phương thích ăn gì, uống gì, vậy cô không thấy mình quá ngây thơ sao? Lẽ nào nhất định phải phát sinh quan hệ nam nữ mới coi là người yêu?
Tô Ánh Tuyết không chịu thua nói.
Eva dùng giọng điệu rất thẳng thắn nói:
- Tôi không biết, nhưng từ năm mười lăm tuổi tôi đã hiến dâng thân thể mình cho chủ nhân, so với Tô tiểu thư, người không có quan hệ thực chất gì, tôi và chủ nhân có phải càng thân thiết hơn không?
Tô Ánh Tuyết tuyệt đối không ngờ rằng người phụ nữ này lại cởi mở như vậy, lại nói “sự tích phong quang” năm mười lăm tuổi mình đã hiến thân cho Lâm Phi trước mặt đông đủ mọi người thế này.
Người thừa kế gia tộc Wittgenstein chẳng lẽ đều điên cuồng như vậy sao?
Mười lăm tuổi…năm đó chẳng phải Lâm Phi cũng mới mười sáu mười bảy tuổi thôi sao, mà đã cùng cô ta…
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Ánh Tuyết bỗng dấy lên một hồi chua xót, không ngờ tên quỷ chết tiệt kia đi rồi vẫn còn để nha đầu chết tiệt này đến trước mặt cô khiến cô nổi cơn ghen.
Nhưng cô vốn là người phụ nữ bảo thủ, đâu có đi so sánh mấy thứ này với Eva được, chỉ đành trừng mắt nói:
- Tôi có thể ở đây hay không không phải cô nói mà được. Chí ít quan hệ giữa tôi và Lâm Phi đã đến bước nói chuyện cưới hỏi, còn cô chẳng qua chỉ là một người đầy tớ, cô cho rằng trong lòng Lâm Phi, tôi và cô, ai quan trọng hơn?
Sắc mặt Eva lập tức lạnh xuống, đây chính là vết sẹo trong lòng cô, quá khứ bởi sự tồn tại của Ảnh Tử, cô chỉ có thể âm thầm bên cạnh Lâm Phi, nhưng sau khi Ảnh Tử rời đi, cô cũng không thể lấp chỗ trống ấy, Lâm Phi thậm chí còn định hủy bỏ quan hệ chủ tớ, để cô được tự do.
Nhưng điều Lâm Phi không hiểu là, Eva sớm đã không còn mong muốn cái gọi là tự do nữa rồi, đối với hắn, cô đã tới bước khó mà rời xa.
Đối với cô mà nói, tất cả đều là chủ nhân cho cô, cô đương nhiên phải hiến dâng tất cả cho chủ nhân, tất cả đều vì chủ nhân.
Cho nên, cô cầu khẩn Lâm Phi để cô tiếp tục làm nữ người hầu cho hắn, trơ mắt nhìn Lâm Phi trở về Hạ Quốc.
Bất kể trong giới thượng lưu trên thế giới này cô phong quang thế nào, bất kể có bao nhiêu công tử đã quỳ dưới váy cô, nhưng cô không tìm được khát vọng chân chính.
- Được rồi, được rồi.
Natasha lúc này đi đến, một đám đàn ông không có cách nào nhúng tay vào cuộc chiến giữa hai người phụ nữ này, nên cô chỉ đành đến hòa giải.
- Đây là nơi tống biệt Scarpe, các người đừng tranh cãi nữa, chắc chắn Scarpe không mong muốn nhìn thấy các người như vậy, hắn đã đi rồi, các người vẫn còn nảy sinh xung đột.
Eva nể mặt Black Widow, dù sao cũng là bạn bè cũ, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Tô Ánh Tuyết vẫn tràn đầy địch ý.
Mặc dù chủ nhân của cô đã đi, nhưng trái tim cô không có chút thay đổi.
Cô biết rõ, đây là một loại bệnh, nhưng cô không có ý định chữa trị.
Trong lòng Tô Ánh Tuyết thầm cười khổ, không ngờ lúc người đàn ông này sống khiến cô tức giận không nhẹ, chết đi rồi vẫn còn bắt cô chịu tội.
Dưới sự dẫn đầu của Eva, những người phía sau cũng tiến hành nghi thức cáo biệt với di thể của Lâm Phi.
Người cần đến gần như đã đông đủ, chỉ đợi đến sáng ngày mai là có thể bắt đầu đem thi thể của Lâm Phi đi an táng trên mảnh đất Lâm An này.
Có vẻ là muốn nhìn Lâm Phi nhiều hơn nữa, dù là không nhận ra, nhưng Eva vẫn đứng trước biển hoa, không muốn rời đi, thậm chí một số bạn cũ đến chào hỏi cô, cô cũng không để ý đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.