Lục Thiết Quân mắt choáng váng, thậm chí tất cả mọi người chiến đấu trên đảo đều ngẩn người, tại sao…đột nhiên đánh đến chốt cuối cùng, đều sắp thắng lợi rồi, lại có không tập đến? Mấu chốt là, chiếc quân hạm cập bờ này mà bị hủy diệt, đồng nghĩa với việc bọn họ cũng mất đi một con thuyền cưỡi, những quân hạm khác hiện tại đều gặp phải tập kích của địch nhân thần bí, bản thân khó bảo toàn, không thể vào lúc này lại có mấy phút vào bờ để đón bọn họ mà bị biến thành bia ngắm. Bởi như vậy, tất cả mọi người ở đây, tạm thời trong thời gian ngắn đều không thể rời khỏi, chỉ có thể trơ mắt chờ quân hạm hoặc đợi máy bay đến nghĩ cách cứu viện. Đương nhiên, một số cao thủ Tiên Thiên có khinh công tốt có thể vượt biển, nhảy về quân hạm, nhưng trong tình hình hiện tại, mặt biển có thể bị đạn đạo đánh bất cứ lúc nào, dù có vượt qua được hải dương mấy dặm đến được một quân hạm nào đó thì có lẽ quân hạm đó đã bị hủy diệt rồi. Trong lúc nhất thời, Lục Thiết Quân nổi trận lôi đình, hướng về phía bộ chỉ huy thông tin lớn tiếng hỏi: - Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Địch nhân từ đâu tới? - Tướng quân, không cách nào bắt được mục tiêu, trên ra đa không có thông tin gì, khoảng cách của đạo đạo quá gần, xạ tốc lại quá nhanh, đạo đạo phòng không của chúng ta cơ bản không kịp chặn đường! - Nói cái khỉ gì vậy! Chắc chắn là có máy bay ném đạn đạo trên không! Các người làm ăn kiểu gì thế hả! - Chúng tôi đang nhanh chóng…..Ầm ầm!! Bên chiến hạm chỉ huy tiền tuyến, truyền đến một tiếng nổ vang, không ngờ lại là một quả đạn đạo trên không bắn xuống, phá hủy bộ phận chỉ huy tác chiến! Khoảng thời gian chưa đến nửa phút, hơn năm mươi tàu chiến hạm đã có hai mươi tàu không thể tiếp tục tác chiến, ánh lửa nổi lên bốn phía, mấy ngàn hải quân rơi xuống nước lạnh băng, bị sóng biển nuốt mất! - Chuyện này….sao có thể? Lục Thiết Quân hay cổ võ giả trên đảo, thậm chí là Huyết tộc, người còn sống của Truyền Kỳ Thế Đại đều không thể quan tâm đến trận đấu trên đảo, bắt đầu nhìn về cảnh tượng bi thảm trên biển. Vốn là một vụ thắng lợi thu hoạch lớn, nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều bị nguy hiểm bao vây tứ phía! Mặc dù những quân hạm này không phải là đứng đầu thế giới nhưng dù đối mặt với hạm đội Thái Bình Dương của quân Mỹ cường đại, cũng không thể bị phá hủy dễ như trở bàn tay, không hề có lực hoàn thủ như vậy. Khô Lâu Vương Kaysone thở hổn hển bỗng mở miệng: - Không xong, bị đám người thép thần bí kia mai phục rồi! Gã từng chứng kiến tận mắt, khoa học kỹ thuận chiến đấu siêu cấp của địa ngục quân đoàn, biết có thể làm đến mức tránh né được ra-đa, bắn đạn đạo bừa bãi từ trên không chỉ có thể là đám người kia. - Không phải vì ra đa tìm kiếm trên không của quân hạm kém mà là trang bị của bọn chúng đã dùng chất liệu ẩn hình, tín hiệu không có cách nào phản xạ, nhưng cũng là….nếu Victor có thể phát minh ra vật chất V, vậy e là gã đã sớm chết tạo ra chất liệu ẩn hình rồi. Lục Thiết Quân nghe nói là đám người thép kia làm, thần sắc vô cùng căng thẳng, gã cũng nghe nói, cha mình suýt nữa thì bị chôn vùi tại tỉnh Tây, nếu không phải có Lâm Phi đánh bại năm tên người thép kia thì bọn họ đã chết từ lâu rồi. Nhưng đến nay Lâm Phi không còn nữa, bọn họ sao có thể đối mặt với cường địch như vậy? - Thiết Quân! Thiết Quân!! Trong hạm tổng chỉ huy, Lục Trường Minh cố gắng liên lạc với Lục Thiết Quân. - Cha! Hiện tại tình hình thế nào rồi? - Cha lệnh cho con, lập tức đem cao thủ tất cả các môn phái, rời khỏi bằng con thuyền còn lại, tạm thời dừng kế hoạch! Nhóm người Lục Trường Minh nhìn thấy hình ảnh quân hạm không ngừng bị nổ tung, biết lúc này rút về bao nhiên nhân lực thì hay bấy nhiêu, nếu tiếp tục ở trên đảo đối phó với nhóm người Truyền Kỳ Thế Đại kia, kết quả một quả đạn đạo rơi xuống, toàn bộ sẽ chết tất, vậy tổn thất của Hạ Quốc càng lớn. - Nhưng hiện tại…cha? Cha! Alo!! Lục Thiết Quân còn muốn nói gì đó thì phát hiện tín hiệu đã không thể sử dụng, hiển nhiên những địch nhân tàng hình kia đã phong tỏa tín hiệu ở khu vực này. - Chết tiệt!... Lục Thiết Quân nghiến răng nghiến lợi, cao giọng nói: - Tất cả cao thủ các môn phái, theo tôi đi đến khách hạm phía tây, bên đó có hai du thuyền có thể đưa chúng ta rời khỏi đây! - Đợi đã! Công tước Tanstella Huyết tộc âm trầm nói: - Các ngươi chạy rồi chúng ta phải làm sao? Bắt buộc phải giúp chúng ta tóm người của Truyền Kỳ Thế Đại quay về châu Âu!! - Công tước Tanstella, bây giờ là lúc đối phó với bọn họ sao? Chẳng may đạn đạo bay tới, toàn bộ chúng ta đều phải chết! Hai chiếc du thuyền kia có thể mang các người rời khỏi! - Không được! Phải bắt nhóm người kia cùng đi! Chúng ta thấy chết không sờn! Tanstella hung hăng nói. - Ngươi…ngươi điên rồi sao? Bây giờ còn thời gian tiếp tục đánh ư? Mắt thấy Lục Thiết Quân và Tanstell tranh cãi, nhóm người Natasha lạnh cười. - Các người vội vã đi như vậy làm gì, ở lại, chôn cùng chúng ta. Natasha bụm lấy vai trái bị thương, khóe miệng còn dính máu, quần áo trên người không ít chỗ bị đâm phá, lưu lại rất nhiều vết thương. Đến cô cũng bị thương không nhẹ thì những người khác lại càng chật vật, vốn tưởng rằng kết tiếp chỉ có thể khoanh tay chịu chết, thật không ngờ tập kích trên không đột ngột khiến cho Hạ Quốc và Huyết tộc đến bản thân cũng khó bảo toàn. Mọi người trong Truyền Kỳ Thế Đại nhìn nhau, mọi người đã ngầm hiểu, coi như hôm nay bọn họ không có cách nào sống để rời khỏi, cũng phải kéo đám người kia chết cùng trên đảo! - Công tước Tanstella, tôi sẽ không lấy tính mệnh của cao thủ Hạ Quốc chúng tôi cùng các người chơi đùa! Lục Thiết Quân chém đinh chặt sắt hô một câu, rồi định quay người dẫn mọi người rời khỏi. Nhưng vào lúc này, một quả đạn đạo bỗng nhiên từ phía Đông bắn xuống. OÀ..ÀNH! Đạn đạo mini bằng cánh tay người nổ xuống vị trí cách nhóm người Lục Thiết Quân hơn một trăm met, trực tiếp nổ mấy căn phòng trên đảo thành đống phế liệu, một cái hố sâu sáu bảy thước, nước biển bên cạnh rót vào trong! Có thể tưởng tượng, chỉ cần chục quả đạn đạo thế này rơi xuống, e là nơi đây sẽ trở thành dĩ vãng. - Lục tướng quân cẩn thận! Diệp Vô Nhai vận khởi chân khí, hình thành một đạo hộ thuẫn, làm giảm bớt sóng xung kích của quả đạn đạo này nhưng Lục Thiết Quân đã sợ tới mức bổ nhào xuống đất. Quả đạn đạo oanh tạc trước mặt, nửa đời này của gã chưa từng trải nghiệm, sắc mặt không khỏi tái xanh. Mọi người nhìn về bầu trời phía đông, đột nhiên nhìn thấy sáu đạo ảnh từ trên trời giáng xuống, chỉ trong thời gian vài giây, liền từ trong tầm mây xuống. Vài tiếng vang hạ đất liên tiếp vang lên, bụi đất tung bay, mọi người giờ mới nhìn rõ bộ dạng sáu người trước mặt. Quả nhiên là người thép! Chỉ là, ngoài bốn tên chiến sĩ giáp đen ra thì hai tên chiến sĩ người thép dẫn đầu đều rất đặc biệt. Chiến giáp trên người hai tên người thép này hiển nhiên là được chế tạo đặc thù, một người là chiến giáp màu xanh lá, hai tay có thiết kế vũ khí hình cung, nhưng “mũi tên” lộ ra ngoài không phải là mũi tên bình thường, mà là đầu đạn dạng mũi tên thon dài. Một chiến sĩ áo giáp màu vàng kim, mũ bảo hiểm là hình tượng sư tử, cánh tay cùng lòng bàn chân đều có lượng lớn đao nhọn sắc bén, như móng vuốt của sư tử. Trước ngực hai tên này có khắc đầu lâu ác ma màu đỏ, còn có mấy chữ màu đỏ, thể hiện thân phận của bọn chúng. - Marbas….Barbatos…. Sau khi Natasha đọc hai tên này liền nhíu mày: - Hình như…ở đâu đó nghe qua hai cái tên này rồi…. Công tước Tanstella ngừng tấn công, khinh thường nhếch miệng: - Là Tử vong xạ thủ Marbas, cùng sư tử ác ma Barboto, tên của mười người đại diện cho Đại Ma Thần, trong hai mươi bảy Ma Thần của Solomon, - Ha ha….đúng thật là biết cách làm ra vẻ huyền bí…người chế tạo chiến giáp, chẳng lẽ là người khôi phục ngai vàng của Vương triều Do thái cuồng nhiệt sao? Tuổi thọ của Huyết tộc kéo dài, bọn chúng rất dễ dàng thông kim bác cổ, lập tức nói ra lai lịch của hai tên này. - Chẳng trách lại quen tại đến vậy. Không ít thành viên Truyền Kỳ Thế Đại đều giật mình nghĩ tới lịch sử Do Thái mình từng lướt qua. Hiển nhiên là, người trong giới võ cổ Hạ Quốc không có khái niệm gì, truyền thuyết về Solomon, chỉ là một câu chuyện thần thoại xưa. - Xem ra, chúng ta đến đúng lúc rồi. Người mở miệng là Marbas, chiến giáp xanh lá: - Các người muốn rời khỏi sao? Đáng tiếc….đã muộn rồi. - Các người là ai? Lục Thiết Quân gắng đứng dậy, chất vấn: - Lần trước tập kích căn cứ tỉnh Tây cũng là các người? Barbato cười nhạo nói: - Không nên so sánh chúng ta với mấy tiểu lâu la kia, chúng ta đến từ địa ngục quân đoàn, chính là địa ngục ma tướng Barbato, gã là Marbas. - Nói cho các ngươi biết điều này là bởi vì các ngươi không ai có cơ hội nói những lời này ra ngoài…chúng ta phải cảm ơn các người đã tập trung được đám người khó dây này vào một chỗ trên đảo, còn đánh nhau thảm như vậy…Để biểu đạt lòng biết ơn của chúng ta, chúng ta sẽ đích thân….xé các ngươi thành mảnh vụn…