Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 318: Người xa lạ quen thuộc




- Mục phu nhân, lời này của bà tôi không muốn nghe, trước kia chúng ta cũng rất xứng đôi nha.
Lâm Phi không ngượng mà nói.
Lời này khiến cho Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh trợn trừng mắt, cô không thèm để ý đến hắn mà hiếu kỳ hỏi:
- Mục phu nhân, bà mới vừa nói, công ty của bà chuẩn bị đầu tư một hạng mục khai thác pin ô tô năng lượng mặt trời. Tôi thấy rất hay, có thể nói rõ hơn được không?
Mục phu nhân vui vẻ đáp:
- Tô tiểu thư muốn nghe sao? Quá tốt rồi, thật ra, mấy năm nay, công ty làm ăn ngày càng lớn. Nhiều lúc, tôi muốn mà chưa làm được, đây cũng là lý do vì sao tôi chỉ có thể từ bỏ ý tưởng ban đầu mình xây dựng, chạy tới Mỹ để quản lý công ty này.
- Tô tiểu thư, việc kinh doanh của cô tốt hơn tôi rất nhiều. Nếu cô có thể giúp tôi thực hiện kế hoạch này, tôi có thể an tâm hơn nhiều rồi.
- Mục phu nhân quá khen rồi. Bà không quan tâm đến việc tôi tham gia vào việc kinh doanh cơ mật của công ty bà là tốt rồi. Chỉ là, tôi rất có hứng thú với mấy thứ này.
Tô Ánh Tuyết ngượng ngùng nói.
- Ha ha, cái đó thì có gì mà cơ mật với không cơ mật chứ. Hiện nay chỉ là mấy công ty đều đang tranh đấu vì hạng mục này. Giá cả cạnh tranh của hạng mục này đã khiến chúng tôi cảm thấy không an tâm. Chúng tôi đang suy nghĩ đến việc tăng thêm vốn hay cứ thế mà từ bỏ.
- Chắc Tô tiểu thư cũng biết, xăng dầu đã dùng không biết bao nhiêu năm rồi, vì thế sự phổ cập của ô tô chạy bằng điện là điều đương nhiên. Nhưng việc xây dựng trạm phát điện không thể đạt đến quy mô trong thời gian ngăn. Pin ô tô năng lượng mặt trời chính là cốt lỗi của tương lai…
- Chúng tôi chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội nay, đợi sau khi công ty kia khai phá thành công, lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
- Thật ra, tôi là một bà già, tiền cũng đủ dùng, nhưng dù sao công ty còn có mấy trăm công nhân và gia đình họ, vì thế tôi phải cân nhắc thận trọng vì họ…
Khi Mục phu nhân giải thích kỹ càng hạng mục này cho Tô Ánh Tuyết, đồ ăn cũng dần dần được bày lên.
Lâm Phi cũng không có hứng thú với những chuyện làm ăn này, vì thế hắn chỉ ngồi ăn như hổ đói.
Tô Ánh Tuyết và Mục phu nhân, mỗi người dùng một bò bít tết. Hai người chậm rãi ăn uống, lực chú ý đều tập trung vào việc làm ăn.
Hơn nửa giờ sau, cuối cùng Mục phu nhân cũng nói xong hạng mục đầu tư này tổng thể là như thế nào. Tô Ánh Tuyết không hỏi gì mà chỉ chú ý lắng nghe.
Thỉnh thoảng, trong mắt cô lại lóe lên nét suy tư, dĩ nhiên đã cô đã hấp thu được một số kiến thức mà mình muốn.
Một lát sau, Mục phu nhân nhấp một ngụm nước chanh, cười khổ nói:
- Đại khái là như vậy. Hạng mục này, thật ra chỉ là hạng mục lớn của pin năng lượng mặt trời, nhưng còn có 14 hạng mục con khác cũng phức tạp như vậy. Chỉ cần có một hạng mục con không hoàn thành thì sẽ không thể hoàn thành việc chế tạo pin.
- Người trong công ty cho rằng, đây là một hạng mục mạo hiểm. Vì xác xuấ thành công của công ty đó vẫn là xác xuất cao nhất của lĩnh vực phát triển ô tô toàn mỹ. Đối với mấy thứ mang tính học thuật này, tôi cũng không rõ cho lắm, cũng không biết rốt cục tỷ lệ thành công là bao nhiêu. Tôi cũng đang đau đầu vì chuyện này đây.
Tô Ánh Tuyết gật đầu như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, cô nói:
- Thật ra… Mục phu nhân à, tôi thấy không cần quan tâm nhiều đến trình độ nghiên cứu của công ty đó đâu. Nếu hạng mục đầu tư này đã yêu cầu chính xác đến vậy, có thể dùng cách khác để dự đoán khả năng thành công mà.
- Hả?
Hai mắt Mục phu nhân sáng bừng:
- Tô tiểu thư có ý gì cứ nói. Tôi sắp điên đầu đây.
Tô Ánh Tuyết cười cười, đột nhiên, cô gọi người bồi bàn tới, lấy ra một tờ 20 đô la Mỹ boa cho người đó rồi nói:
- Vui lòng lấy giúp tôi một cây bút và một tờ giấy.
Người bồi bàn kia rất đắc ý, không lâu sau liền đem tới một tờ giấy và một cây bút.
Mục phu nhân buồn bã nói:
- Tô tiểu thư, cô muốn ghi gì vậy?
- Mục phu nhân, tỷ lệ thành công của hạng mục đó là bao nhiêu?
Mục phu nhân sững sờ, suy nghĩ cẩn thận rồi đáp:
- Là 70%. Trong ngành sản xuất này có thể xem như rất cao.
Tô Ánh Tuyết gật đầu, sau đó đẩy đồ ăn sang một bên, bắt đầu viết cái gì đó trên giấy, dường như có vẻ rất chắc chắn. Tất cả đều là các con số, chính xác đến 1/1000, 1/10000, thậm chí còn không cần dùng máy tính.
Lâm Phi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc. Không hổ là người làm ăn, trước kia khi đi học, chắc chắn thành tích môn Toán của cô ấy rất tốt. Khả năng tính toán như thế này, chỉ sợ một số máy tính cũng không nhanh bằng. Cô ấy đúng là không phải người bình thường…
Cũng không phải những người tính toán giỏi là có thể buôn bán được. Chỉ là, Tô Ánh Tuyết rất mẫn cảm với những vấn đề này.
Hơn nữa, bình thường Tô Ánh Tuyết cũng không thể hiện ra ngoài. Nếu không phải hôm nay cô tính toán nhanh như vậy trước mặt hắn, có khi Lâm Phi cũng không biết, dưới dung nhan xinh đẹp của cô lại ẩn chứa một đầu óc tính toán siêu phàm như vậy.
Qua hơn hai phút, Tô Ánh Tuyết cuối cùng cũng tính xong. Sau khi kiểm tra lại một lần, cô nhìn đống số và công thức chằng chịt rồi bỏ bút xuống.
- Tô tiểu thư, cô… đang tính cái gì vậy?
Mục phu nhân tò mò hỏi.
Lâm Phi nhìn thoáng qua, đại khái đã hiểu ý đồ của cô. Hắn âm thầm gật đầu.
- Mục phu nhân, tôi đang tính toán xác suất thành công của hạng mục này. Tôi thấy, bà căn bản không cần cân nhắc việc có đầu tư hay không, vì theo xác suất khoa học, đây là một hạng mục không thể thành công.
Tô Ánh Tuyết nói.
- Hả? Vì sao?
Mục phu nhân khó hiểu:
- Xác suất thành công của họ lên đến 70% mà.
Tô Ánh Tuyết cười đáp:
- Có lẽ, bà chưa từng học qua môn thống kê. Trong môn thống kê, thường phải dựa vào 5 tiêu chuẩn để tính toán xác suất có cao hay không?
- Ví dụ như một đồng tiền xu. Ném 10 lần, xác suất rơi vào mặt chính diện 8 lần là 5,46; 9 lần mặt chính diện là 1,07. Theo lý thuyết trong môn thống kê, tuy tỷ lệ 8 lần rơi vào mặt chính diện không lớn, nhưng cũng đủ để đánh cược. Nhưng 9 lần, dường như là chuyện không thể xảy ra, lại là xác suất có vấn đề.
- Hạng mục bà lựa chọn, tỷ lệ nghiên cứu thành công của công ty đó là 70%, nhưng vì hạng mục đó lại phân ra làm 14 hạng mục con, thật ra hơi nhiều. Tham gia vào 14 hạng mục, ít nhất phải đạt được 13 mục tiêu mới có thể nghiên cứu thành công. Khi đó, xác suất thành công chỉ còn là 4,8; vừa đúng thấp hơn 5.
Tóm lại, theo thống kê, hạng mục này đã được liệt vào danh sách “không có khả năng thành công”…
Khi Tô Ánh Tuyết nói xong những lời này, Mục phu nhân đã há hốc miệng, thần sắc trì trệ. Ánh mắt nhìn cô rất kỳ quái.
Tô Ánh Tuyết lén thè lưỡi, hình như cô đã quá hưng phấn rồi. Vì thế, cô ngại ngùng nói nhỏ:
- Mục phu nhân… vừa rồi chỉ là ý kiến của tôi mà thôi. Cách tính toán này cũng chỉ là những phép tính thô sơ mà thôi, bà không cần quá để tâm. Dù sao đó cũng là quyết sách của công ty bà, do công ty bà quyết định.
Mục phu nhân thở dài, dường như nghĩ ra cái gì đó thấy thú vị, bà ta cúi đấu cười.
- Tô tiểu thư, cô khiến tôi được mở rộng tầm mắt rồi đó. Đúng như lời cô nói, có lẽ cách tính này không khó, nhưng công ty chúng tôi nhiều người như vậy mà không có ai nghĩ tới dùng cách này để phán đoán lần đầu tư này. Chúng tôi chỉ quan tâm tới những tiểu tiết của hạng mục này mà không thông qua xác suất vĩ mô và thống kê để hoàn thành quyết sách.
Mục phu nhân nói.
- Có lẽ người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo hơn.
Tô Ánh Tuyết cười nhẹ.
Mục phu nhân lắc đầu:
- Không phải, cô thật sự rất có khả năng trong việc buôn bán. Giác quan nhạy cảm của cô có thể tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề. Về điểm này, cô khác hẳn người thường. Huống hồ cô còn trẻ như vậy, đúng là hậu sinh khả úy.
Tô Ánh Tuyết được khen như vậy thì thấy rất ngại. Cô cầm cốc nước lên uống, che dấu sự ngượng ngùng trên khuôn mặt.
- Đúng rồi, Tô tiểu thư đã biết, mẹ mình và gia tộc của mẹ mình rồi đúng không.
Đột nhiên, Mục phu nhân nói.
Tô Ánh Tuyết sững sờ, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân:
- Sao bà biết…
Mục phu nhân bỗng cười thần bí, dí dỏm trừng mắt nhìn cô:
- Cô là bạn gái của Scarpe chúng tôi tôn kính, dĩ nhiên, chúng tôi phải âm thầm để ý đến cô rồi.
Lời vừa nói ra, không chỉ Tô Ánh Tuyết giật mình mà ngay cả Lâm Phi cũng suýt phun sợi mỳ trong mồm ra ngoài.
Sau khi nuốt xuống, Lâm Phi mở to mắt nhìn lão phu nhân đang cười thần bí. Lúc này, bà ta bỗng trở nên quen thuộc mà lạ lẫm.
- Chẳng lẽ bà là…
Lâm Phi nhanh chóng nuốt đồ ăn xuống:
- Tham nghị viên?
Mục phu nhân mỉm cười, dùng ngón trỏ và ngón cái của hai tay làm thành hình tam giác rồi đưa tay chỉ mắt mình.
Nhìn biểu tượng này, Lâm Phi dở khóc dở cười. Chết tiệt, vậy mà lão bà này cũng là tham nghị viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.