Thời gian ngọt ngào trôi qua rất nhanh, đến sáng sớm ngày kia, hai người như đã hẹn đến một nhà hàng vùng ngoại ô Chicago dùng bữa sáng. Bên ngoài nhà hàng là một con đường dành riêng cho người đi bộ, với những ngôi nhà mái bằng cổ xưa, có chút giống với thị trấn nhỏ Tây bộ. Trên vách tường của các căn nhà có dán không ít các áp phích tuyển cử, dãi gió dầm mưa bao ngày giờ đã phai màu, nhiều tờ còn bị vẽ nguệch ngoạc. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ bằng thủy tinh. Kiểu nhà hàng nhỏ không phải dạng dây chuyền này toát ra không khí gia đình của nước Mỹ, bên trong có không ít khách đến dùng bữa, mỗi bàn có vài người, khoảng gần hai ba mươi vị khách, đa số đều là người trung niên. Một người đầu bếp vạm vỡ râu ria xồm xàm, hai nữ phục vụ trung niên da trắng, đang bận rộn bên trong. Mục phu nhân đã đến từ sớm, kêu hai người ngồi xuống, gọi một vài món đồ ăn sáng như trứng gà, lạp xưởng…. Sau khi hàn huyên một hồi, ăn uống no say, người trong nhà hàng cũng đều rời đi cả. Tô Ánh Tuyết do dự hỏi: - Mục phu nhân, có phải mọi người phải họp không? Một mình tôi tìm quán cà phê ngồi là ổn rồi, không cần phải quan tâm đến tôi đâu. Mục phu nhân hé miệng cười: - Không cần vội. Nói xong, Mục phu nhân đứng dậy, thò đầu ra, quét một vòng nhà hàng, như đang đợi gì đó. Lúc này, một cặp vợ chồng trẻ tuổi sau khi thanh toán ở quầy thu ngân xong đã vội vàng rời khỏi nhà hàng, có vẻ như phải đi làm. Trong nhà hàng, một nữ phục vụ trung niên trên mũi có không ít tàn nhang vội vàng chạy tới cửa, trực tiếp đóng cửa rồi treo biển “Close” ở bên ngoài, sau đó khóa trái cửa lại. Một nhân viên phục vụ khác lại hạ rèm cửa đối diện với đường phố xuống, để bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong. Hơn mười người già trẻ vừa nói chuyện phiếm, uống cà phê cũng lộ ra biểu cảm không nhẫn nhịn được, từng người đứng dậy đi về phía Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết, tìm một ghế khác ngồi vây quanh ba người. Tô Ánh Tuyết không hiểu gì, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, tại sao đám người này đột nhiên dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái để nhìn cô? Không để cô nghĩ lâu, nữ phục vụ đóng cửa kia đã cởi bỏ tạp dề xuống, ném sang một bên rồi hùng hùng hổ hổ nói: - Chết tiệt, Frankie, lầu sau bà muốn tìm nhà hàng mở cuộc họp, đừng tìm loại buôn bán quá vào cầu này, tôi bưng đĩa đến sắp rã rời tay rồi! Người đầu bếp râu ria xồm xoàm kia cười ha hả, bỏ mũ đầu bếp xuống, nói: - Tôi cảm thấy ở đây không tồi, đáng tin cậy hơn tiệm cắt tóc lần trước, ít nhất tài nghệ nấu nướng của tôi cũng mạnh hơn tài nghệ cắt tóc của cô. - Đó là bởi vì kiểu tóc của vị khách kia quá cổ quái! Trời ạ, không ngờ nhà hàng này còn có gián? Winny nhìn con côn trùng trong góc nhà rồi lập tức thét lên. - Hết cách rồi, chủ tiệm vắng mặt một thời gian rồi. - Các người đừng ở đó nói linh tinh nữa, mọi người xem, Tô tiểu thư đang bị dọa sợ rồi. Mục phu nhân chỉ biết lắc đầu. - Chuyện này…chuyện này rốt cuộc là sao? Tô Ánh Tuyết nhìn về phía Lâm Phi. Lâm Phi không chút ngạc nhiên, hiển nhiên đã sớm biết nguyên do của mọi chuyện, nhún vai, ngượng ngùng nói: - Để Mục phu nhân giải thích đi. Mục phu nhân vẻ mặt đầy hứng khởi, đưa tay ra nắm lấy tay Tô Ánh Tuyết: - Tô tiểu thư, tôi đại diện cho tham nghị hội Đại Sảnh, chính thức hoan nghênh cô, trở thành một thành viên của chúng tôi! - Cái gì? Tô Ánh Tuyết không hiểu, nói năng có phần lộn xộn: - Tôi…không phỉa là…đây…tôi không phải là không được thông qua hay sao? Mục phu nhân nở nụ cười, những “vị khách” nhìn có vẻ bình thường không gì lạ kia cũng cười. Tô Ánh Tuyết nghĩ một hồi, giật mình hiểu ra: - Chẳng lẽ… Mục phu nhân áy náy nói: - Cô đã nghĩ ra rồi chứ…không sai, thật ra khảo hạch thật sự cho cô, không phải là hạng mục đầu tư kia, mà là hợp đồng chuyển nhượng. Nếu lúc đó cô lựa chọn vứt bỏ Khuynh Thành để tiếp nhận công ty này, vậy thì cô mới thật sự bị chúng tôi từ chối. - Nhưng rất may mắn là, lựa chọn của Tô tiểu thư lại không khác với những gì chúng tôi suy đoán…quả nhiên là cô không nỡ bỏ những người đã theo mình, không nói không giữ lời, càng không vì tiền bạc mà dao động. Phẩm chất của cô, khiến chúng tôi nguyện ý tin cậy. Tô Ánh Tuyết cảm thấy mình như từ trên trời rơi xuống đất. Lại từ dưới đất nhảy lên không trung, quả thật là chẳng khác gì ngồi cáp treo, thật kích thích! - Vậy…mọi người ở đây, đều là nghị viên của tham nghị hội? Tô Ánh Tuyết nhìn mọi người mỗi người mặc một bộ đồ khác nhau, có người mặc hàng hiệu, có người lại mặc hàng thường, nhưng đều rất bình thường, đi trên phố tuyệt đối không ai nhận ra họ có chút khác biệt nào, dù nhìn thế nào cũng không giống nghị viên thần bí của Đại Sảnh, càng không nói đến là nhân vật trong thế giới ngầm. Mục phu nhân giải thích nói: - Tô tiểu thư, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi, nghị viên tham nghị hội trong Đại Sảnh của chúng tôi không phải là người của thế giới ngầm, chúng tôi đều là người bình thường nhất trên thế giới. Ví dụ như tôi, nếu tôi không nói, cô sẽ cho rằng tôi là thành viên của tham nghị hội hay sao? Tô Ánh Tuyết lắc đầu, cô thật sự không ngờ rằng, mọi thứ đến quá đột ngột, chỉ sợ người không hiểu rõ chân tướng, đều tưởng rằng thành viên tham nghị hội của Đại Sảnh là do một nhóm cao thủ siêu cấp thế giới ngầm, có thực lực cực kỳ khủng bố tạo thành. Mục phu nhân ngay từ đầu đã giới thiệu thành viên của tham nghị hội, bắt đầu từ thành viên nguyên lão. “Đầu bếp” Frankie là thương nhân xuất bản sách báo tại Bắc Carolina, hai người “phục vụ” kia là Winny và Kyle, theo thứ tự là giáo sư khoa nghệ thuật của một trường đại học thuộc Maryland, và người phụ nữ của gia đình bình thường tại Ottawa Canada. Những người khác, mỗi người một nghề nghiệp khác nhau, có người là đại cổ đông của công ty lớn nổi tiếng, có người hoạt động xã hội, có người là nhà thiết kết thời trang. Bình thường hơn một chút thì là giáo viên tiếng anh tiểu học, có người làm vườn cho công viên, có nhân viên làm việc tại ngư trường, thậm chí có cả nhân viên thu ngân tại siêu thị Walmart! Tô Ánh Tuyết cảm thấy đầu óc mình đang rất hỗn loạn, Đại Sảnh bí ẩn mà cường đại nhất thế giới ngầm, thành viên Tham nghị hội thần bí nhất trong Đại Sảnh, không ngờ lại là dân chúng bình thường không có lực sát thương nào! - Còn cặn kẽ hơn nữa, sau này tôi sẽ nói rõ cho Tô tiểu thư hiểu, hôm nay mọi người làm quen với nhau một chút, tôi giao cái ngày cho cô, là tín vật của nghị viên tham nghị hội. Mục phu nhân đưa cho Tô Ánh Tuyết một vật trang sức có vẻ được chế tạo từ bạc hoặc hợp kim nào đó. Vật trang sức này là một hình tam giác, bên trong có một con mắt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra bên trên vật trang sức này có các hình vân phức tạp chằng chịt, giống như con mắt động đậy. Tô Ánh Tuyết có chút choáng váng, quay đầu lại nhìn Lâm Phi: - Anh đã sớm biết là em được thông qua rồi? Lâm Phi vẻ mặt vô tội xua xua tay: - Anh không được tham gia quá trình xét duyệt của tham nghị hội, cho nên, trước khi Mục phu nhân chưa chính thức công bố, anh không thể phát biểu bất cứ ý kiến nào, em cứ coi như một bất ngờ đi. - Thật đáng ghét! Tô Ánh Tuyết muốn cười, lại muốn khóc, chuyện này cũng thật quá bất ngờ, nhưng sau đó cô lại buồn bực: - Tham nghị hội sẽ họp ở nhà hàng này sao? - Trên thực tế, chúng tôi không có địa điểm họp cố định. Frankie lúc này cũng tỏ ra nghiêm chỉnh hơn: - Mỗi lần hội nghị, đều do thành viên nguyên lão thay phiên lựa chọn, có thể là nhà xưởng, có thể là trường học, nhà hàng, quán cà phê,… - Cũng không hẳn là phải bí mật, mà là quy tắc làm việc của tham nghị hội Đại sảnh, truyền thừa ngàn năm đều như vậy. - Được rồi, chuyện liên quan đến tham nghị hội, lát nữa tôi sẽ dẫn Tô tiểu thư đi tìm hiểu cặn kẽ. Lần này Scarpe các hạ muốn gặp chúng tôi, là thảo luận chuyện Cục trưởng Victor không làm tròn trách nhiệm, mọi người có ý kiến gì không. Mục phu nhân hỏi mọi người. Nghị viên có thân phận thật sự là giáo viên tiếng Anh tiểu học nói: - Lúc trước Scarpe các hạ không giao chức vụ tổng giám khảo cho Victor, hẳn là vì đề phòng ngày hôm nay. Nếu đến giờ gã đã cấu kết với quân đoàn luyện ngục thần bí, lợi dụng nguồn tài nguyên của Đại Sảnh chúng ta để phá hoại xã hội văn minh loài người, vậy đương nhiên không thích hợp đảm nhận chức Cục trưởng Đại Sảnh nữa. - Tôi thấy, việc ngày không có dị nghị gì, mấy vị nguyên lão trực tiếp bỏ phiếu biểu quyết đi. Một công nhân ngư trường nói. Mục phu nhân cùng một vài vị nguyên lão có tuổi không thấy ai phản đối, liền móc ra vật trang sức “mắt tam giác” của mỗi người, để trước mặt mọi người. Tất cả mọi người vẻ mặt thần thánh nhìn vào một chỗ, không cảm thấy đây là một nhà hàng nhỏ mà xấu hổ, mười hai vị nguyên lão, đọc lẩm bẩm văn tự, giống như là thơ văn cổ xưa.