Lâm Phi đương nhiên sẽ không để cho cô nhảy xuống, cả người giống như giống như lò xo bắn về phía cửa sổ, chặn trước người cô, một tay chặn ngang người cô trên mặt đất, mạnh mẽ nắm lấy hai tay tay cô. - Cô điên rồi sao? Tại sao lại đột nhiên đi tìm cái chết! Lâm Phi nổi giận quát lên, đanh định mắng người phụ nữ này mấy câu, nhưng lại phát hiện ra Bạch Hân Nghiên mặt đã dẫm lệ ánh mắt đầy tuyệt vọng. Lâm Phi tự nhiên giật mình, nhất thời không biết nói sao, ngây người nhìn cô, như bị nhiễm cảm xúc bi thương của cô, cổ họng nghẹn lại. Một hồi sau, Lâm Phi ôm lấy người phụ nữ đem cô bế lên giường, còn mình thì ngồi ở mép giường, lau mặt một cái. - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Lâm Phi hạ giọng hỏi. - Muốn chết cũng dễ thôi, nhưng cô phải cho tôi một lý do, đừng quên, bây giờ cô đã thuộc về tôi! Bạch Hân Nghiên buồn bã nhìn hắn lắc đầu: - Tôi không còn lý do gì để sống sót nữa! Chết đi đối với tôi mà nói là một giải thoát. - Hôm nay cô làm sao vậy? Đây đâu phải những lời mà cảnh sát Bạch tôi quen biết sẽ nói. Lâm Phi có chút chán nản, hắn không chịu được cảnh phụ nữ khóc sướt mướt trước mặt hắn, huống chi lại là Bạch Hân Nghiên tác phong luôn mạnh mẽ. Thấy Bạch Hân Nghiên cắn chặt môi không chịu mở miệng Lâm Phi sác mặt khó coi nhìn lên nói: - Cô không nói thì tưởng tôi không tự mình điều tra được sao? Cô không chịu nói, tôi sẽ tính sổ với cô, nhưng tuyệt đối không cho cô chết đơn giản như vậy! Bạch Hân Nghiên nhìn người đàn ông, đôi mắt lóng lánh đẫm lệ, cô biết rõ nếu tiếp tục, có thể sẽ khiến cho Lâm Phi vô cùng tức giận, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát nổi nữa. - Tôi đã biết ai hại cha tôi rồi! – Bạch Hân Nghiên lạnh lùng mở miệng. Lâm Phi sững người, ánh mắt để lộ là hắn đã hiểu, thấp giọng thở dài: - Thì ra là chuyện này… Bạch Hân Nghiên đột nhiên kinh ngạc, giật mình nhìn Lâm Phi: - Anh … anh nói “ thì ra”? Anh … anh đã sớm biết rồi?! Lâm Phi cười khổ, điều tra phía Eva lâu như vậy, làm sao hắn không có manh mối, chỉ là lúc trước, nói chuyện cùng Vva, hắn đã biết được chân tướng nhưng không nói cho Bạch Hân Nghiên biết thôi. Cũng không phải là không muốn nói, mà là, hắn không biết nói thế nào để cho phụ nữ dễ dàng tiếp nhận. - Mẹ của cô là Hạ Lâm Mỹ, là cô Ba của hội Hắc Long, cha của cô là do người của Hắc Long hội giết hại, nói cách khác chính là người nhà của mẹ cô đã giết cha cô… Lâm Phi không tiếp tục che giấu nữa mà nói hết mọi chuyện cho Bạch Hân Nghiên biết. Khuôn mặt của Bạch Hân Nghiên buồn rầu, ánh mắt có vài phần tự giễu, cười nói: - Vì sao… đã biết từ sớm, tại sao không cho tôi biết, sợ tôi không chịu nổi ư? Lâm Phi cũng không phủ nhận: - Tôi không phải nói làm sao để có thể có thể khiến cô chấp nhận được sự thật này, việc này dù nói thế nào thì cũng rất khó để tiếp nhận! - Rất khó?- Bạch Hân Nghiên cười buồn. - Căn bản là không thể nào tiếp nhận!! Người phụ nữ ngã xuống giường, cứ thế khóc, khóc đến tim tê liệt. - Người thân nhất của tôi lại bị những người trong họ giết hại… Tôi đã thề, thề sẽ giết chết kẻ đó, nhưng người đó là là người nhà của mẹ tôi!? Vì chuyện này tôi đã đánh cược cả tuổi thanh xuân, cả trinh tiết của mình… nhưng kết quả là… đã biết được kẻ thù nhưng không có cách nào báo thù! - Cuộc sống của tôi căn bản không còn ý nghĩ nữa! Tôi cố gắng phấn đấu hết mình, cũng chẳng qua chỉ là kẻ để người đời chê cười! Bạch Hân Nghiên đau khổ, cô thấy hơi choáng vàng, trên thực tế, mấy ngày nay, cô vốn không thể nào ngủ được, hoàn toàn không biết mỗi ngày trôi qua như thế nào. Bên trong thế giới của cô hết thảy đều là nỗi u ám, không có chút hi vọng nào. - Cuộc sống của cô làm sao lại không có ý nghĩa, mẹ cô vì muốn bảo vệ cô, nên mới một mực cất giấu bí mật này, bà rất yêu cô! Cho dù là vì bà, thì cô cũng phải tỉnh lại! Lâm Phi nghiêm mặt nói. Bạch Hân Nghiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nói: - Đúng vậy… vì mẹ của tôi, tôi không thể tiếp tục sai. Cho nên, anh hãy để cho tôi chết đi….! - Cô chết thì liên quan gì đến mẹ cô?! – Lâm Phi bực mình. Bạch Hân Nghiên không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía bộ hạ của mình, tuy nhiên, Lâm Phi đã phát hiện được điều này. Lâm Phi phân tán tâm trí, lục lọi trên người cô, lông mày lập tức nhíu lại: - Sao ở chỗ đó của cô lại có trùng độc?! Cô vừa rồi … định hạ độc tôi sao? Lâm Phi tuy không am hiểu về thuật cổ độc, nhưng cũng có nghe nói đại khái một chút, thật sự là có loại cổ trùng, khi nam nữ đang hoan ái sẽ hạ độc vào lúc đang thỏa mãn, không phòng bị. Nghĩ một chút, cũng không đúng, vừa rồi rõ ràng Bạch Hân Nghiên đã sắp thành công, nhưng lại đẩy hắn ra, nói không chừng con cổ trùng kia đã chui vào người hắn rồi! - Rốt cuộc là ai muốn cô làm chuyện này. Bạch Hân Nghiên không đáp. - Cô không nói, thì tôi không đoán được sao? Hắc Long hội nhà họ Hạ là hậu duệ của Bồng Lai môn. Lâm Phi đã rất nhanh chóng nghĩ ra đáp án Bạch Hân Nghiên nghẹnng ào nói: - Mẹ tôi bị bọn họ hạ độc… trừ phi tôi giúp bọn họ khống chế anh, nếu không thì mẹ của tôi sẽ chết…. - Chẳng lẽ cô cho rằng cô chết rồi mọi chuyện sẽ xong hết? Bọn họ sẽ tha cho mẹ cô?! - Không thì sao? – Bạch Hân Nghiên gào lên. - Tôi không thể để cổ trùng chui và người anh, tôi lại càng không thể nhìn mẹ tôi phải chết vì tôi… Tôi nợ bà ấy quá nhiều, trước kia tôi luôn không hiểu dụng tâm lương khổ của bà, bà vẫn chưa qua 50 tuổi, tôi làm sao có thể trở mắt nhìn bà bị độc chết … - Chỉ cần tôi chết đi, mẹ tôi sẽ không còn giá trị lợi dụng với bọn họ nữa, dù sao cũng là cùng chung một dòng máu, có lẽ họ sẽ tha cho bà một con đường sống… - Không, cô vẫn có lựa chọn cơ mà. – Lâm Phi cười gian xảo. - Tại sao cô lại không hạ độc tôi? Cô đã sắp thành công rồi mà , tuy cái thứ cổ trùng kia chưa chắc đã làm gì được tôi, nhưng ít ra như vậy, cô và mẹ cô có thể sống sót. Bạch Hân Nghiên yên lặng lại bắt đầu không lên tiếng, cúi đầu, hai tay ôm chặt bộ vị đầy đặn, không ngừng khóc. Trong lòng Lâm Phi xuất hiện một cảm xúc khác thường, không thoát ra khỏi cái ý nghĩ trong đầu, hạ giọng hỏi: - Cô .. chẳng lẽ cô yêu tôi? Không nỡ để tôi chết? Sau khi hỏi xong, Lâm Phi lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường, người đàn bà này không chừng nửa đêm trong giấc mộng lại mơ thấy hắn như một ác ma, luôn coi thường cô, ỷ mình có sức mạnh, liền xem cô như nô bộc, gọi thì đến, đuổi thì đi. Tuy nhiên, mặt của Bạch Hân Nghiên lại đỏ lên. Lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi ngược lại: - Như vậy… không được sao…? Lâm Phi ngạc nhiên, thật sự không biết làm sao đối mặt với chuyện này, câu trả lời này với hắn thật sự là quá đột ngột Người phụ nữ này thật sự yêu mình sao? - Cô thà tự mình chết cũng không muốn hạ độc tôi? Lâm Phi khó tin hỏi, giọng có chút run run, quyết định này đơn giản mà nói thì cũng rất nghiêm trọng. Giống như có một ngọn núi đè nặng trong lòng Lâm Phi, khiến cho nhịp tim của hắn trở nên nặng hơn. Bạch Hân Nghiên thấy hắn không tin, ai oán nói: - Có phải anh cảm thấy là tôi bán mình làm nữ nô cho anh, tại sao lại nảy sinh tình cảm với anh, dựa vào đâu lại đi thích anh? - Không … tôi chỉ là … Lâm Phi cũng không biết giải thích cảm giác này thế nào, đành nhíu mày không nói gì. Bạch Hân Nghiên tỏ vẻ mặt đã hiểu, cười nói mộc cách châm chọc: - Đúng… anh là truyền kỳ của thế giới ngầm, là Vô Miện Vhi Vương. Anh muốn có đàn bà, có rất nhiều nỹ nữ sẽ bằng lòng yêu thương nhung nhớ anh, anh muốn có tiền tài, rõ ràng là sẽ không ai dám dành với anh, anh muốn địa vị các nước cao tầng sẽ mời chào anh! - Tôi chỉ là một nữ cảnh sát lớn lên trong một gia đình bình thường, luyện tập qua một chút công phu, thật không đáng nhắc đén trước mặt anh. Hưởng lương nhà nước, ngày nghĩ lễ cũng không thể khống chế được, liều mạng làm việc, cha tôi bị người ta hại chết, nhưng tôi lại không dám động đến một sợi lông của kẻ thù… - Một nhân vật lớn như anh, có thể để ý đến tôi, nhận tôi làm nữ nô, tôi nên cảm kích anh, cám ơn anh đã để ý đến tôi… anh là nghĩ vậy sao? Lâm Phi tâm tư phiền muộn, đầu óc rối laonj, nhưng hắn vẫn rất qảu quyết lắc đầu: - Không phải, cô hiểu lầm ý tôi rồi … - Làm sao tôi lại hiểu lầm được ?! Bạch Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt sáng lên lạnh lẽo, cương quyết nói, không quan tâm gì: - Lâm Phi, Bạch Hân Nghiên tôi nói cho anh. Anh có thể coi thân thể tôi như là nữ nô của anh, tùy ý ức hiếp, tùy ý chiếm đoạt, tôi sẽ không phản kháng… - Tuy nhiên! Ít nhất thì trái tim của tôi cũng như bất cứ người nào, cũng như bất kỳ những người phụ nữ khác, cũng có quyền được yêu thích một người! - Chẳng lẽ anh đã xem thường con người tôi, còn muốn chà đạp lên cả tình cảm của tôi, nếu có thể lựa chọn tôi sẽ chọn yêu một người đàn ông đầy quyền lực để rồi phải tranh giành hay sao? Tiếng người phụ nữ thét lên như sấm bên tai, lại khiến cho hắn sững sờ, ngồi im ở đằng kia nhìn côc chằm chằm cả buổi không nói gì. Nếu như hắn nghi ngờ tình cảm của Bạch Hân Nghiên, vậy chính là dối mình dối người rồi. Tuy không biết tại sao người phụ nữ này lại có thể yêu mình như thế, nhưng yêu một người đâu cần nhiều lý như vậy! Bạch Hân Nghiên nói xong, lau nước mắt, nìn Lâm Phi ngơ ngác ngồi đó, không nói lời nào, tim không khỏi như tàn tro. - Tôi đã nói xong rồi, nếu như anh cảm thấy tôi phản bội anh, anh có thể giết tôi. Nếu như không giết tôi … tôi sẽ lặng lẽ rởi khỏi … tôi đã sớm xác định kết quả rồi. Nói xong Bạch Hân Nghiên trượt xuống khỏi giường, chuẩn bị đi thay quần áo. Thì ngay chính lúc này, Lâm Phi từ đằng sau chạy tới, dùng sức ôm lấy cô, lưng cô dính sát vào ngực hắn.