- Là hội trưởng! Hội trưởng ra tay rồi! Một đám người Hắc Long hội trở nên hưng phấn. Lúc nãy, họ còn bị Lâm Phi dọa sợ, ai nấy lo lắng không thôi, thế mà giờ đây mọi người đều hò hét lấy uy. Nhưng đúng vào lúc này, vì xăng chảy ra ngoài nên động cơ xe bị hỏng. Bình xăng phát nổ “ầm ầm” giữa không trung. Ánh lửa tỏa ra bốn phía, bình xăng nổ tung giữa bầu trời như một quả cầu lửa, các mảnh vỡ cháy rụi thành mảng lớn, mảng nhỏ, rơi xuống đất như muôn vàn vì sao nhỏ bé. Mười thành viên Hắc Long hội không kịp tránh bị những mảnh vỡ ấy đập trúng. Những mảnh cháy thiêu đốt, ăn mòn cơ thể con người. Sau khi tóc tai, quần áo bị cháy xém, mấy người này kêu gào thất thanh ngã vật xuống đất. Vị trí của ba người Lâm Phi cũng có một tấm thép nóng cháy rơi xuống. Lâm Phi dùng tay không bắt được nó, ngọn lửa kia không thể làm bỏng nổi lớp da của Lâm Phi, chỉ có thể đốt cháy được tay áo của hắn. Lâm Phi quăng thẳng tấm thép về phía đám người Hắc Long hội như thể một chiếc đĩa bay. Tốc độ tấm thép bay nhanh đến mức trực tiếp đập trúng đầu của hai thành viên Hắc Long hội. Thịt người và đầu lâu người nướng bay vun vút giữa không trương. Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, khiến người ta thấy buồn nôn. - Lâm tiên sinh, đây không phải là lần chào hỏi thứ nhất… Một giọng nói khàn khàn vang lên từ xa truyền vào tai mỗi người. Ẩn chứa trong đó là chân khí hậu thân mới có thể truyền âm thanh vào tai mỗi người được như vậy. Bạch Hân Nghiên và Vương Đại Vĩ nghe thấy giọng nói nay, thậm chí họ còn có thể cảm thấy được sự phẫn nộ trong giọng nói ấy, sự phẫn nộ khiến họ run sợ. Lâm Phi bất động, nhìn lên phòng ngủ ở tầng hai, cười nói: - Tao tới đây để giết mày, dĩ nhiên tao không thể tỏ ra hữu hảo được. - Ha ha ha! Rất thẳng thắn! Một thân ảnh cuồng tiếu chui từ trong ra như một con đại bàng giương cánh, lượn lờ trong màn sương mù dày đặc, trượt nhanh trên không trung, vững vàng đáp trước mặt đám người Hắc Long hội. - Hội trưởng! Dưới sự dẫn đầu của Hạ Dương, một đám người cung kính cúi đầu, hô lớn. Con ngươi sắc bén như lưỡi kiếm của Hạ Chấn Đình nhìn chăm chằm vào Bạch Hân Nghiên ở bên cạnh Lâm Phi, cười quỷ dị nói: - Ồ… Lâm tiên sinh dẫn theo một cô gái xinh đẹp như vậy tới giết người sao? Đúng là có nhã hứng quá nhỉ! Thấy bộ dạng của Hạ Chấn Đình, dường như y không định nói ra quan hệ giữa mình và Bạch Hân Nghiên. Bạch Hân Nghiên thấy bộ dạng của Hạ Chấn Đình mới phát hiện ra, ngũ quan của hắn có nhiều nét giống Hạ Lâm Mỹ. Những đặc điểm giống nhau giữa anh em ruột thể hiện không thiếu thứ nào, nhưng điều này lại càng khiến Bạch Hân Nghiên thêm đau khổ và phẫn hận. - Giả vờ giả vịt, nếu đã dám làm những việc kia thì đừng tỏ ra vô tội nữa. Bạch Hân Nghiên nghiến răng cười lạnh. Hai đầu lông mày Hạ Chấn Đình toát ra ý nghi ngờ: - Có ý gì? Bạch Hân Nghiên thấy vô cùng hoang đường, cô giận quá nên chỉ có thể cười mà nói: - Hóa ra hội trưởng Hắc Long lại là kẻ nhát gan, không dám thừa nhận chuyện mình đã làm sao? Nếu hôm nay đã tới đây, ông còn muốn chống chế sao? - Cái gọi là huynh trưởng như cha, vì sao người của nhà họ Hạ lại tàn nhẫn như vậy với người thân của mình? Mẹ tôi đã bị phế võ công, lại chưa từng liên quan đến các người, vì sao còn không chịu buông tha cho mẹ con tôi? Hạ Chấn Đình sửng sốt, mắt híp lại rồi nói: - Cô… đã biết biết thân thế của mình? - Ha ha… ông rất biết diễn kịch đấy, giống như cái gì ông cũng không biết vậy. Bạch Hân Nghiên cười khẩy: - Cũng đúng. Sát hại chồng của em mình, đầu độc em gái mình, lợi dụng cháu gái để đối phó với người đàn ông khác. Những chuyện như vậy làm sao ông dám nhận. Hạ Chấn Đình làm như không hiểu gì, chau mày nói: - Rốt cuộc cô đang nói cái gì đấy hả? Tôi đầu độc mẹ cô? Hoang đường! Hội trưởng như tôi đối phó mẹ con các người mà cần phải hạ độc sao? Tôi bảo cô đối phó với Lâm tiên sinh khi nào? - Đúng là tôi đã từng bất kính với Lâm tiên sinh, nhưng đó là trước khi tôi biết rõ thân phận của Lâm tiên sinh. Từ mấy ngày trước cho đến nay, từ khi Tư Khải Nhĩ Phổ tái xuất giang hồ, tôi cũng biết rồi. - Đối với lý lịch truyền kỳ của Lâm tiên sinh, lại là một người trong thế giới ngầm, thậm chí là một con người bình thường, Hạ Chấn Đình tôi cũng phải bội phục, nào dám làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ như vậy? - Tuy tôi không phải là kẻ nhát gan, sợ chết, nhưng cũng không đến nỗi thành kẻ thích đi khiêu khích người khác không lý do. Nếu không phải như vậy, vì sao tôi phải nhường lại lợi lộc của địa bàn Lâm An chứ? Thấy Hạ Chấn Đình tỏ vẻ như thể mình chưa làm gì, dĩ nhiên Bạch Hân Nghiên không hề tin, mà cô chỉ thêm khinh bỉ y. Tuy nhiên Lâm Phi đã có nhiều kinh nghiệm, nhiều khi khả năng phán đoán tốt hơn Bạch Hân Nghiên rất nhiều. Hơn nữa, hắn cũng là người có đầu óc khoa học, chuyên gia trên phương diện tinh thần, vì thế hắn có thể dễ dàng phán đoán người trước mặt có đang nói dối hay không. Nhưng điều khiến Lâm Phi cảm thấy kỳ quái chính là, phán đoán theo góc độ khoa học, biểu hiện của Hạ Chấn Đình chứng tỏ y đang nói thật? Trừ phi Hạ Chấn Đình là một kẻ nghiên cứu thâm sâu về nhân loại học, tinh thần học, hơn nữa, y đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt. Nói một cách khác, không có khả năng là y đang nói dối. - Em gái của mày - Hạ Vô Ngưng đã cho Hạ Lâm Mỹ ăn trường đan tâm đoạn, bức Bạch Hân Nghiên dùng cổ độc để đối phó tao. Những việc này, đừng nói mày cũng không biết. Lâm Phi tự hỏi. - Cái gì? Hạ Chấn Đình thấy buồn cười, cao giọng nói: - Không thể như vậy! Đầu tiên, tuy tôi đã luyện một thân vạn quỷ độc tôn, nhưng tôi chưa từng điều chế ra trường đan tâm đoạn, Vô Ngưng lấy đâu ra loại độc này? Hơn nữa, tôi cũng chưa từng cho người đi tìm Thất Tâm cổ, càng không thể bảo Vô Ngưng làm những chuyện đó! Tôi cũng không ngây thơ đến độ sẽ cho rằng, Scarpe sẽ bị Thất Tâm cổ khống chế. Bạch Hân Nghiên cười nhạo nói: - Đương nhiên bây giờ ông sẽ không chịu thừa nhân, nhưng cổ độc trong cơ thể tôi và độc dược mẹ tôi ăn phải là có thật! Người nhìn thấy cũng là có thật, chẳng lẽ mẹ tôi lại nhận nhầm em gái của mình sao? - Lẽ nào lại như vậy! Quả thật, từ trước đến nay, bổn tọa coi trọng binh bất yếm trá, nhưng tôi cũng khinh thường những kẻ hạ lựu gạt người. Hạ Chấn Đình quay đầu hỏi Hạ Dương: - Quản gia, Vô Ngưng đâu rồi? Mau đưa nó tới đây đối chất! - Bẩm báo hội trưởng, Tứ tiểu thư đang ở trong phòng luyện công, chắc cũng đã nghe thấy động tĩnh. Tiểu thư sẽ tới đây ngay ạ! Hạ Dương nói. Vừa dứt lời, một bóng người chuyển động từ xa, tiến vào trong sân như ảo ảnh. Người đó chính là Hạ Vô Ngưng. Hạ Vô Ngưng thấy Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên, lại thấy tàn tích trong sân, liền cau mày hỏi: - Đại ca, có chuyện gì vậy? Hạ Chấn Đình đem chuyện Lâm Phi vừa nói kể lại một lần rồi nghiêm túc hỏi: - Vô Ngưng, em đi tìm mẹ con em ba sao? - Em? Em làm thế khi nào? Hạ Vô Ngưng cũng cảm thấy khó hiểu, mắt trợn trừng quay đầu nói với Bạch Hân Nghiên: - Cháu gái, cháu đừng có quy chụp tội lỗi lên đầu dì như thế! - Đúng vậy, 1 tháng trước, chúng tôi còn có ý định đánh mẹ con cháu, nhưng 1 tháng nay, chúng tôi đã bỏ qua rồi. Dì cũng không hề tới chỗ hai người ở. Mắt thấy người phụ nữ mới mấy ngày trước còn tới nhà mình, bây giờ lại có thể thề thốt phủ nhân, Bạch Hân Nghiên giận run người. - Sao cô có thể nói những lời bịa đặt như thế hả? Tôi cũng hết cách rồi, đêm hôm đó tôi bị cô đánh nội thương. Đến hôm qua tôi mới hồi phục. Xem ra… mọi chuyện đều do tôi nằm mơ sao? Bạch Hân Nghiên cười khẩy nói. Hạ Chấn Đình nghiêm mặt nói: - Vô Ngưng sẽ không lừa tôi, nó nói chưa từng làm chắc chắn là nó không làm. Nếu các người không tin cũng đành chịu. Tùy các người! - Đại ca! Tiện nhân này đang muốn báo thù cho người cha đã chết của nó, ý vào việc đi theo người lợi hại mà tới Hạ gia chúng ta giương oai! Chúng ta cứ chịu nhục thế sao? - Một là không làm, đã làm thì phải làm cho chót. Để các huynh đệ cầm vũ khí hỏa tiễn cho bọn chúng thành tro bụi luôn. Hạ Vô Ngưng căm tức vô cùng. - Các người đã trực tiếp thừa nhận chuyện giết cha của tôi rồi. Mắt Bạch Hân Nghiên đầy oán hận. - Là chúng tôi làm, chúng tôi sẽ không phủ nhận. Hạ gia chúng tôi tuy thuộc giới hắc đạo, nhưng cũng hiểu quy tắc trong giang hồ. Không phải chúng tôi làm, chúng tôi sẽ không để người khác vu oan. Hạ Chấn Đình nhìn Lâm Phi: - Dùng những thứ súng đạn kia để đối đầu với Lâm tiên sinh cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nếu Lâm tiên sinh nhất định muốn ra tay tàn nhẫn với Hạ gia, chúng tôi cũng đành liều chết một phen mà thôi. Trong lòng Lâm Phi đầy nghi hoặc, bộ dạng của Hạ Vô Ngưng không giống như đang nói dối. Nhưng chuyện Bạch Hân Nghiên gặp phải lại là sự thật. Hắn ngửi thấy một âm mưu nào đó ở đấy. Thứ này khiến hắn cảm thấy bất an vô cùng, thật thật giả giả, rất khó phân biệt. Lúc hắn đang do dự, bỗng nhiên, trên ngọn núi phía sau Hạ gia lóe lên ba điểm sáng chói mắt. - Tên lửa? Ngay lúc đầu Lâm Phi đã đoán được ra đó là gì, một tay hắn ôm lấy Bạch Hân Nghiên ở bên cạnh, nhanh như cắt chạy khỏi chỗ ban đầu. Nhưng Vương Đại Vĩ bị hắn bắt lấy, trực tiếp ném ra xa, lăn thẳng xuống chỗ bãi cỏ. - Ầm ầm ầm… Ba mũi tên lửa RPG lần lượt đâm về phía đám người Lâm Phi, nổ tung đất đá và thảm cỏ phía sau, lưu lại ba cái hố lớn. - Mẹ nó… ai làm? Ai ra lệnh? Sau khi hết khói thuốc súng, Hạ Chấn Đình giận tím mặt. Y vừa nói không thể dùng tên lửa để đối phó với Lâm Phi, ngay sau đó lại có ba quả thả xuống từ sau núi. Thế chẳng phải y đã thành kẻ nói dối rồi sao? Cả hòn đảo này đều là địa bàn của Hạ gia, người ngoài không thể sử dụng kho vũ khí dự trữ của họ để tấn công. Chắc chắn là do người trong nhà bố trí hộ vệ ở chân núi làm. Bạch Hân Nghiên hoảng hốt. Sau khi rơi xuống mặt đất, cô vẫn còn nghe thấy Hạ Chấn Đình không chịu thừa nhân, khuôn mặt đầy sát khí: - Ông còn nói dối sao? Nếu chúng tôi không chết, chuyện gì cũng không phải ông làm, đúng không? - Cẩn thận! Lúc Bạch Hân Nghiên nói những lời này, tay Lâm Phi hướng về phía sau gáy của cô. - Ầm! Một quả đạn xuyên thấu bị ép thành một đống kim loại trong tay Lâm Phi, rơi lả tả xuống đất.