Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 344: Thiên Diện



Trên đường hàng hải từ Thái Bình Dương trở về Hạ Quốc, Lâm Phi đã thay một du thuyền xa hoa khác, là Eva cố ý tới tiễn Lâm Phi trở về nước.
Lâm Phi cùng Eva nằm trên ghế trên bãi cát tắm nắng, hai nữ người hầu mặc bikini hầu hạ ở phía sau.
Đối với quý tộc Anh mà nói, thời gian trà chiều là ắt không thể thiếu, nhưng Lâm Phi lại không có hứng thú với mấy cái đó…hắn chỉ thích đeo kính râm, uống Champagne Dom-perignon trên tay.
- Chủ nhân, phải chúc mừng ngài đã trừ được mối họa Victor, những bằng hữu đã chết kia cũng có thể an nghỉ rồi.
Eva cười nói rồi nâng ly cocktail lên cụng với Lâm Phi.
Lâm Phi tặc lưỡi, quay đầu lại, ánh mắt có chút mê huyễn, lộ ra một nụ cười tà:
- Eva, cô nghĩ quá đơn giản rồi…cô thật sự cho rằng, người tôi giết là Victor sao?
Eva sững sờ, kinh ngạc nói:
- Chủ nhân, ngài đã tự tay giết một người bình thường sao, lẽ nào Victor chưa chết sao?
- Tôi không biết Victor và Andariel mà tôi giết là ai, nhưng bọn chúng đều không phải là thật, chỉ là hình nhân thế mạng mà thôi…
- Thật ra tôi đã hoài nghi từ sớm rồi, mặc dù Victor không tinh thông sinh vật học biển, nhưng gã cũng không nhàm chán đến mức không biết sử dụng nước lọc để làm băng đá, mà phải dùng nước vớt từ biển lên, cho tôi cơ hội điều tra ra tọa độ của bọn chúng.
- Gã ưa thích ra câu đối, nhưng không ra câu đố khiến cho bản thân gã bị thương. Ở Hạ Quốc, thời cổ có một chiêu diệu kế gọi là “Ve sầu thoát xác”, gã vận dụng rất tốt.
Lâm Phi lắc lắc rượu trong ly, nói.
- Sao có thể như vậy được, tên Victor kia cơ bản là không nhìn ra chút khác thường nào.
Eva không hiểu:
- Không phải còn vận dụng ma pháp tinh thần đối chiến với ngài hay sao?
Lâm Phi khẽ cười, nói:
- Victor sẽ đến điều tra tôi, và tôi cũng sẽ điều tra gã. Sau khi biết được gã là kẻ địch của mình, tôi đã tra không ít điển tích về ma pháp tinh thần. Tôi biết một loại ma pháp tinh thần có thể thông qua lực tinh thần truyền từ vị trí xa, để giết người vô hình ngoài ngàn dặm.
- Sở dĩ Victor dùng thủy tinh ma pháp đối chiến với tôi là để phóng đại tinh thần lực của gã, để tôi không thể phán đoán ra hàng giả mạo kia rốt cuộc có phải là người thật hay không.
- Chủ nhân, sao ngài biết gã là giả?
Eva càng không hiểu.
Lâm Phi híp mắt:
- Nếu là lúc trước, có lẽ tôi đã bị diệu kế này của gã lừa gạt, nhưng bây giờ thì không….trên thuyền tôi có ý đồ cắn nuốt toàn bộ tinh thần lực của gã, nhưng tôi phát hiện ra rằng, trong não tên Victor giả mạo kia cơ bản không có tinh thần lực gì cả, hoàn toàn là dựa vào tinh thần lực bên ngoài tiến vào trong cơ thể gã.
- Lúc đó tôi giả bộ không biết gì cả, là để Victor tưởng rằng tôi đã bị gã lừa, hơn nữa để tránh đêm dài lắm mộng, tôi đã nhanh chóng giết chết cả Andariel, như vậy, bọn chúng sẽ tưởng rằng mọi chuyện đã thành, không bị lộ ra sơ hở gì.
Eva hai mắt phát sáng, cười khanh khách nói:
- Chủ nhân làm như vậy là muốn Victor trở nên bất cẩn, đến lúc đó sẽ cho gã tự chui đầu vô lưới? Nhưng, như vậy, Victor đang mưu đồ một âm mưu lớn hơn, thế cho nên gã giả chết một lần để thuận tiện cho hành động của gã.
- Kệ gã đi, chúng ta có chuẩn bị, coi chừng đề phòng sẽ không trúng kế của gã…nói thật, tìm gã như mò kim đáy biển, quá khó, để gã tự nhảy vào, cơ hội sẽ lớn hơn.
- Nhìn Victor và Andariel giả mạo kia, là có thể phán đoán rằng, người đứng đầu bảng Huyết Toàn- người thần bí nhất đang giúp Victor, nếu không, sẽ không ai làm ra được thẩm mỹ hoàn mỹ như vậy.
Trong mắt Lâm Phi lộ ra tia âm lãnh, nghĩ đến người con gái tên Liễu Cảnh Lam kia.
- Đứng đầu bảng Huyết Toàn…”Thiên Diện”? Chủ nhân, ngài nói là “Thiên Diện” đang giúp Victor? Sao có thể như vậy được, từ trước đến giờ gã không thuộc về bất kỳ thế lực nào cả, đều là độc lai độc vãng, sao Victor lại có năng lực khống chế gã? Đến chủ nhân năm đó cũng không thể tóm được gã.
Eva kinh ngạc nói.
Lâm Phi lắc đầu, hắn cũng không thể giải thích vì sao. Với bản lĩnh xuất quỷ nhập thần của Thiên Diện, trong thiên hạ này, ai có thể khống chế gã?
Chính bởi vậy, lần về Lâm An này, hắn bắt buộc phải nói chuyện cho rõ với Liễu Cảnh Lam.
Người phụ nữ này, nếu quả thật là Thiên Diện, vậy thì thú vị rồi. Bởi trước đó Lâm Phi đã dùng thần thức để điều tra, không hề phát hiện ra cô ta có chút chân khí nào của võ giả, cũng không có năng lực đặc biệt nào, lẽ nào Thiên Diện lại bình thường như vậy? Hay là gã có kỹ xảo đặc biệt nào có thể che giấu tất cả?
Đang lúc Lâm Phi suy nghĩ xem làm thế nào để tìm Liễu Cảnh Lam dò la thì một nữ người hầu phía sau Eva đã nhận được một cuộc điện thoại.
- Tiểu thư, công tước Charlton muốn mời cô tham gia buổi vũ hội ở Wales vào ngày mai.
Nữ bộc cung kính nói.
Eva chau mày, lạnh lùng từ chối:
- Nói với gã, ta không có thời gian.
Đến nhận điện thoại Eva cũng không có hứng thú.
Lâm Phi vừa nhìn, cười giỡn nói:
- Sao vậy, lại là con dòng cháu giống quý tộc theo đuổi Eva? Xem ra, Eva của ta vẫn quyến rũ và có nhiều người theo đuổi như vậy.
Điểm này Lâm Phi cảm thấy rất thần kỳ, có vẻ như Eva trời sinh đã có một loại mị lực đặc biệt hấp dẫn đàn ông, đây là mị lực trong xương tủy, những người phụ nữ khác, dù vẻ ngoài không thua kém gì Eva nhưng cũng không có được sức hấp dẫn như vậy.
Đặc biệt là sau khi bắt đầu tu luyện nội công, khí chất của Eva lại càng nổi bật, một cái nhăn mày cũng khiến người ta động lòng.
- Chủ nhân…ngài biết rõ trong mắt Eva chỉ có một mình ngài…
Cô ngồi dậy, vung tay lên để đám nữ bộc đi xuống boong tàu.
Đợi trên tầng cao nhất của du thuyền chỉ còn lại hai người, Eva không chút kiêng dè mà nhào vào lòng Lâm Phi, miệng đầy hương rượu, áp lên mặt, cổ, ngực Lâm Phi.
Giống như mỹ nhân xà chán sống, vuốt ve trên người Lâm Phi, mỗi tấc da tấc thịt đều vô cùng mềm mại và đàn hồi.
- Chủ nhân, mỗi ngày Eva đều nhớ ngài…rất nhớ
Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Lâm Phi cũng cảm thấy nóng lên, giọng nói mang theo mị lực của người phụ nữ quanh quẩn bên tại hắn, khiến hô hấp của hắn có phần khó nhọc.
Lâm Phi cũng chẳng quan tâm, ôm lấy cô ta….

Trở về Lâm An là buổi chiều ngày hôm sau.
Lâm Phi điện thoại cho Tô Ánh Tuyết, hỏi thăm tình hình của cô, biết cô đã đi làm, đã thoát khỏi đau thương nên hắn cũng yên tâm hơn.
Tính cách mạnh mẽ của Tô Ánh Tuyết cũng phát huy tác dụng không nhỏ, cô biết, bi thương là chuyện vô bổ, điều cô có thể làm là quản lý tốt sản nghiệp mà cha cô để lại.
Sau đó, Lâm Phi lái xe thẳng đến Đại học Lâm An.
Nếu Liễu Cảnh Lam đúng thật là Thiên Diện, vậy hắn phải tìm cô càng nhanh càng tốt. Chẳng may thời gian gã diễn vai Liễu Cảnh Lam đã hết, vậy thì có lẽ sau này sẽ không tìm được “Liễu Cảnh Lam” nữa.
Nhưng, vừa đến khoa khảo cổ Đại học Lâm An hỏi, hắn lại biết được bởi vào kỳ nghỉ hè nên Liễu Cảnh Lam không có mặt ở trường.
Lâm Phi nghĩ một hồi, nếu mình đột ngột đến nhà lão Liễu tìm cô ta, có vẻ quá đường đột, dễ khiến người ta cảnh giác, vậy nên Lâm Phi đã quay đầu xe, đến công ty mới thành lập của Tô Ánh Tuyết.
Công ty sản nghiệp văn háo Xào Xạc, chỉ mấy từ đơn giản như vậy đã khiến không ít người đi ngang qua phải nhìn vào.
Mà tên của công ty cũng thật hiếm thấy, chính là công ty mà hiện tại Hứa VI đang đảm nhận chức tổng giám đốc.
Mặc dù tên công ty có chút quái lại, nhưng công ty chiếm ba tầng văn phòng này không phải là quy mô mà các công ty nhỏ vùng Lâm An này có thể làm được.
Tô Ánh Tuyết rất có lòng tin với nhãn hiệu độc đáo ra mình sáng tạo ra, đầu tư cũng xa xỉ vô cùng.
Lâm Phi khá là “tán thành” với phong cách tiêu tiền như nước của người phụ nữ này.
Đi vào cao cốc, quả nhiên là thấy Liễu Hồng Bân đã bắt đầu làm việc ở đây, ông ta đang ngồi trong đại sảnh.
- Lão Liễu, công việc thế nào?
Lâm Phi tiến đến cười, hỏi chuyện Liễu Hoành Bân.
Liễu Hoành Bân vẻ mặt cảm kích, vui vẻ hỏi hắn sao giờ này lại tới đây, Lâm Phi hiển nhiên sẽ không nói mình đến chủ yếu là vì tìm con gái lão, nên chỉ nói là đến thăm Hứa Vi.
Lão Liễu quả nhiên rất nhiệt tình, mở miệng hỏi:
- Lâm Phi, cậu giúp tôi như vậy, tôi phải nghĩ cách cảm ơn cậu mới được.
Lâm Phi cười nói:
- Không bằng mời tôi ăn cơm? Lâu rồi không đến nhà ông rồi.
- Được!
Lão Liễu không nghi ngờ gì, cười lớn:
- Lát nữa tôi sẽ bảo bà vợ tôi làm mấy món cậu thích, nhưng mà hôm nay không được, vợ tôi đưa Cảnh Lam đến nhà ngoại, ngày mai thế nào?
Lâm Phi cầu còn không được là, Liễu Cảnh Lam không có nhà, hắn đi cũng chẳng đạt được mục đích.
Sau khi hẹn thời gian xong, Lâm Phi cũng không quên lên lầu thăm Hứa Vi, hắn cũng muốn xem xem Hứa Vi làm việc thế nào.…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.