Hứa Vi đưa hai tay che mặt, cô vô cùng căng thẳng, trong tình cảnh này, nếu còn không hiểu chuyện gì xảy ra, thì hai người quá kém trí rồi. Rõ ràng vừa rồi Tô Ánh Tuyết cố ý gọi điện thoại thử dò xét Lâm Phi, thật ra cô đã đứng chờ bên ngoài từ lâu rồi. Thấy Tô Ánh Tuyết đang từ từ đến gần, Lâm Phi nuốt nước bọt, cười xấu hổ nói: - Ánh Tuyết, em cũng thật nghịch ngợm, thì ra là đã biết anh ở đây... - Anh muốn biết tại sao em biết anh ở đây không? Tô Ánh Tuyết đứng trên cỏ, vóc dáng cao gầy như một tinh linh bóng đêm trong thần thoại phương Tây. Quả thật Lâm Phi rất tò mò, chuyện này quá đúng lúc. Tô Ánh Tuyết thẳng thắn tự hỏi tự trả lời: - Em đã bố trí người ở chi nhánh công ty, chuyên theo dõi anh có đi tìm Hứa Vi hay không, nếu anh đến phòng làm việc của cô ấy, thì nói cho em biết...Em biết, hồi chiều anh đi tìm Hứa Vi, đến tối, em gọi điện thoại đến sơn trang Thiên Lan, xác định là anh không về nhà... Lâm Phi ngạc nhiên, Hứa Vi cũng giật mình, hiển nhiên không ngờ là Tô Ánh Tuyết lại phái người theo dõi mình. - Em không giấu diếm anh, chẳng qua là anh không hỏi em thôi. Chuyện này cũng không phải chuyện không thể cho ai biết, ít ra, em không giống như anh, lén lén lút lút, không dám nói ra. Ánh Tuyết nói tới đây, giọng nói càng lúc càng lạnh như băng. Lâm Phi cố tìm lời lẽ thích hợp, nhưng nhận ra mình đã không còn đường lui. - Vi Vi. Tô Ánh Tuyết bỗng nhìn Hứa Vi, rạng rỡ mỉm cười, trông như một đóa hoa xuân: - Đồ ngủ của cô thật đẹp, rất hợp với cô... Lúc này, nụ cười của Tô Ánh Tuyết làm cho Hứa Vi vô cùng bất an. - Tiểu Tuyết, cô nghe tôi giải thích, tôi với Lâm Phi chỉ đến bar uống chút rượu, vừa rồi chúng tôi chuyện gẫu một chút, lại uống nửa bình vang đỏ...Chúng tôi không làm bất cứ điều gì khác. Hứa Vi gấp gáp ra hiệu cho Lâm Phi, cố gắng giải thích rõ ràng, trong khi Lâm Phi đứng sững ra đó. Cô không muốn vì mình mà giữa Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết lại có chuyện ầm ĩ. Nhưng cô không nghĩ tới, mình nói như vậy chỉ càng làm câu chuyện thêm phần mập mờ. - Mặc đồ ngủ uống vang đỏ à? Ừ, rất lãng mạn! Tô Ánh Tuyết liếc nhìn Lâm Phi: - Anh không muốn giải thích sao? Khuôn mặt Lâm Phi đầy vẻ buồn bã, cười khổ nói: - Tiểu Tuyết, những lời Hứa Vi nói đều là sự thật, tụi anh không làm gì cả, là do anh sợ em suy nghĩ nhiều, cho nên mới nói tránh, không phải vừa nhận lời đi gặp em, anh lập tức đi liền sao? Tô Ánh Tuyết khẽ cười lạnh: - Em tìm anh, anh mới đi ra ngoài, nếu em không đến tìm...Hẳn là anh sẽ ở chỗ này qua đêm luôn rồi! - Anh không có ý đó... - Vậy anh có ý gì? Anh không làm chuyện gì sai, tại sao phải nói dối em? Hứa Vi là bạn thời đại học lâu năm của em, anh ở chung một chỗ với cô ấy uống rượu, thì có gì khó mở miệng nói cho em biết? Rốt cuộc cơn giận của Tô Ánh Tuyết đã bùng lên, trừng mắt chất vấn. Lâm Phi giơ tay đầu hàng: - Em hãy nghe anh nói...Anh thật sự không có ý gì khác, chẳng qua là không muốn làm cho em hiểu lầm. - Nếu anh không muốn em hiểu lầm, thì sau giờ làm việc đừng chạy đi tìm Hứa Vi, mới gặp mặt, lại hẹn gặp giữa đêm hôm khuya khoắt! Tô Ánh Tuyết cười mỉa mai. - Mới đầu không phải vì gặp Hứa Vi anh mới đến công ty, bạn cũ của anh là Liễu Hồng Bân, mà em cũng biết, từng giúp anh thuê tài xế, anh giới thiệu anh ấy đến công ty làm bảo vệ, anh đến gặp anh ấy một chút, nhân tiện gặp Hứa Vi. Lâm Phi nói. - Ô! Anh thật là thông minh, còn biết tìm người quen đưa vào công ty, để sau này tiện bề đến chi nhánh công ty của em, mượn cớ tìm bạn để tìm bạn gái? Tô Ánh Tuyết càng nghe càng khó chịu. Lâm Phi hơi giận, mặc dù tất cả lời nói của mình không hoàn toàn là sự thật, nhưng mình giới thiệu việc làm cho Liễu Hồng Bân, lại có mục đích dê tiện không chịu nổi như vậy sao? Chẳng lẽ trong mắt Tô Ánh Tuyết, ngoại trừ cái phần “con” đầy dục vọng, mình không biết đến thứ gì khác? - Tô Ánh Tuyết, em nói như vậy là quá đáng, chưa nói đến việc anh giới thiệu việc làm cho Liễu Hồng Bân chỉ vì ý tốt, nếu em tin Hứa Vi, luôn miệng nói hai người là bạn, vậy em bố trí người theo dõi cô ấy là thế nào? Lâm Phi cũng bất mãn hỏi vặn lại. Hứa Vi nghe vậy, vội lắc đầu, khuyên can: - Lâm Phi, anh đừng nói vậy! Tôi không để ý tới việc đó... - Tốt, rốt cuộc anh đã nói thật! Vừa nghe, mắt Tô Ánh Tuyết đã đầy lệ: - Anh muốn nói giúp cho Hứa Vi chứ gì? Sao nào? Vừa nghe nói em âm thầm phái người theo dõi Hứa Vi, anh đã đau lòng rồi? Ban đầu là anh nói muốn em bố trí cho cô ấy một công việc, cũng không nói em không thể phái người giám thị cô ấy! - Anh không có ý đó! Mà là muốn em hiểu, ai cũng có lúc phạm sai lầm, vừa rồi anh dối em là không đúng, nhưng nếu em đã lựa chọn tin tưởng Hứa Vi, thì cũng đừng âm thầm quản chế như vậy, đó là cách đối xử với bạn gái sao? Lâm Phi nói. - Em là sếp của cô ấy, lãnh đạo quản chế cấp dưới, hơn nữa là quản chế thời gian làm việc, là vấn đề nghiêm trọng sao? Tô Ánh Tuyết bướng bỉnh nói: ‘ - Nếu anh cảm thấy bất bình cho cô ấy, thì muốn làm gì cứ làm, công ty của em nhỏ bé, không nuôi nổi bạn gái mà anh coi trọng, anh đi tìm chỗ khác mà giúp cho cô ấy mau thăng quan tiến chức! - Anh...Em...! Lâm Phi hết sức đau đầu, nhìn dáng vẻ sắp khóc của Tô Ánh Tuyết, trong lòng rối loạn. Hứa Vi hết sức áy náy, bước tới cầm tay Tô Ánh Tuyết khuyên nhủ: - Tiểu Tuyết, cô đừng trách Lâm Phi, cũng là do tôi không tốt...Tôi gặp phải chuyện không vui, muốn tìm anh ấy để tâm sự, tôi không ngờ sẽ xảy ra nhiều hiểu lầm như thế này. Tôi thật sự không làm chuyện gì sai với anh ấy, anh ấy rất yêu cô, rất quan tâm đến cô... - Tránh ra! Tô Ánh Tuyết hất tay Hứa Vi ra, mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: - Tâm sự? Có con gái đi tìm bạn trai người khác để tâm sự sao? Nếu cô có khó khăn, sai sót gì trong công việc, tại sao không tìm tôi? Tôi tha thứ cho cô, nhưng trong đầu của cô không có ý định gần gũi với tôi...Lẽ ra tôi không nên tin tưởng cô, cô làm tôi quá thất vọng... Hứa Vi hoảng hốt nhìn Tô Ánh Tuyết, mắt đẫm lệ, lắc đầu thật mạnh, nhưng cô không biết phải giải thích như thế nào cho phải. - Tô Ánh Tuyết. Lâm Phi mệt mỏi nói: - Hôm nay em quá bất chấp lý lẽ...Vì chút chuyện này, mà lại làm ầm ĩ lên như vậy sao? - Em quá bất chấp lý lẽ? Em cho anh hai cơ hội, anh dối em hai lần, bây giờ còn nói là em bất chấp lý lẽ? Như nghe được chuyện cười vô cùng hoang đường, đang khóc, Tô Ánh Tuyết chợt chuyển thành cười: - Đúng, em đúng là một người bất chấp lý lẽ, tính tình vừa xấu xa, vừa ương ngạnh, tự cao tự đại, còn đầy âm mưu quỷ kế như vậy đó! - Em không giống như Hứa Vi dịu dàng như nước, nửa đêm mặc đồ ngủ uống vang đỏ một cách hết sức lãng mạn với anh! Em làm thêm đến mười giờ tối, cơm tối cũng không có thời gian ăn, không có thời gian đâu mà xem anh đang ở đâu! - Nếu anh cảm thấy không hứng thú với một cô gái như em, ghét em tính tình quá xấu xa, bất chấp lỹ lẽ, vậy thì cứ theo Hứa Vi đi! Tại sao phải giải thích nhiều như vậy? - Đủ rồi! Lâm Phi nổi giận gầm lên một tiếng, thật sự hắn tức đến nổ phổi, cô gái này bị cái gì vậy? Trước kia cho dù có nóng nảy, nhưng cô ta cũng không kích động quá mức như thế này, hôm nay dường như cô ta ăn phải thuốc súng! Tiếng gầm của Lâm Phi khiến Tô Ánh Tuyết im bặt, chỉ đứng đó khóc thút thít, vẻ mặt đầy oán hận và căm phẫn. - Lâm Phi, anh đừng hung dữ với Tiểu Tuyết...Cô ấy nói rất đúng, cũng do tôi không tốt... Hứa Vi không đành lòng, bèn gánh hết trách nhiệm về mình. Nhưng điều đó càng khiến Lâm Phi không thoải mái, cau mày nói: - Cô có làm gì sai? Cô một lòng suy nghĩ cho cô ấy, nhưng cô ấy lại tùy tiện nói xấu cô, tôi thấy thật bất công cho cô! Tô Ánh Tuyết nghe hắn nói như vậy, rốt cuộc nước mắt tuôn tràn như vỡ đê, nhìn Lâm Phi kêu lên: - Lâm Phi, anh là đồ khốn kiếp! Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa! Nói xong, Tô Ánh Tuyết hất đầu gạt lệ chạy về xe, nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng. - Không gặp thì thôi! Ngoài một câu nói dối cô hôm nay, tôi thật sự chưa làm bất cứ điều gì lừa dối cô! Cô có tin hay không thì tùy! Tôi không thẹn với lương tâm! Cơn giận của Lâm Phi cũng bùng lên, không chịu thua. Mình thật sự không làm điều gì có lỗi với cô ấy, tại sao cô ấy cứ làm mình và Hứa Vi khó xử? Mình không làm sai, còn phải quỳ xuống dập đầu cầu xin cô ấy tha thứ hay sao? - Lâm Phi, anh làm cái gì vậy? Sao lại nói giứp tôi làm gì? Anh không chạy theo dỗ dành Tiểu Tuyết đi? Tôi không sao cả! Hứa Vi gấp gáp đẩy Lâm Phi: - Mau chạy theo cô ấy dỗ cô ấy, đừng để cô ấy lái xe đi! Như vậy sẽ rất nguy hiểm! Lâm Phi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Tô Ánh Tuyết sau khi lên xe, đang mạnh mẽ quây đầu xe định chạy đi, thản nhiên nói: - Để cô ấy đi đi, cô ấy được nuông chiều quá mức.