Lâm Phi có thể kết luận, quả thật hắn không bằng Linh Tố thiện sư, thậm chí là còn kém xa, bất kể là về mặt cảnh giới hay là tu vi, Linh Tố thiền sư có thể đã được tôn là cấp bậc “Vương giả” rồi.
Linh Tố thiền sư ít nhất đã đạt tới cảnh giới Quy Nguyên, thậm chí có thể đã đạt tới cảnh giới này từ vài chục năm trước rồi, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
Cho nên, dù mình có thể dùng nguyên khí, thì vẫn không thể sánh bằng.
Nhưng, mình cũng có chỗ dựa.
Cỗ năng lượng trong huyết mạch mình vừa rồi hiển nhiên là thắng thế hơn, chỉ cần mình có thể không ngừng tăng cao, đồng thời dần dần nắm bắt được cỗ năng lượng này, sẽ không đến mức bị thua trận, thậm chí thắng được Linh Tố thiền sư cũng chưa biết chừng.
Về phần năng lượng cắn nuốt trong huyết mạch, Lâm Phi không thấy nó sẽ phát huy bao nhiêu tác dụng với người mạnh hơn mình, bởi vì năng lượng cắn nuốt đó rốt cuộc vẫn chỉ là thứ mình cướp được, nếu đối thủ quá mạnh, muốn ăn sống là không thể.
Giống như một con cá mật, ỷ vào hàm răng sắc bén, ăn một số cá con thậm chí là động vật biển lớn hơn mình, không có gì khó khăn lắm, nhưng muốn một hơi ăn tươi con cá khổng lồ, thì đó là chuyện viển vông hoang đường.
- Hừ, khẩu khí thật lớn, dũng khí không tồi. Nhưng kết cục của ngươi đã được định rõ ràng rồi, cậy mạnh cũng không làm nên chuyện gì cả. Muốn trách thì trách ngươi quá đắc ý mà quên bản thân mình, ngay đến Linh Tố thiền sư lánh đời cũng không coi ra gì.
Lôi Lê Giác châm chọc khiêu khích.
Vương Nam Trạch gật đầu:
- Bất kể thế nào, chúng ta đã chuyển lời đến rồi, cũng đã nói cho ngươi biết ý chí của thiền sư, trong vòng ba tháng, nếu ngươi không đến Thiếu Lâm, kết quả cuối cùng không đến lượt ngươi định đoạt.
Nói xong, Vương Trạch Nam cất giấu kỹ lưỡng quyển trục thiếp vàng Kim Cương Pháp Luân, chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng Lâm Phi lại thò tay ra ngăn cản tám người này:
- Từ từ đã.
- Sao, ngươi muốn động thủ à? Cho rằng chúng ta sợ ngươi?
- Lâm Phi, nể mặt ông già này, đừng động thủ tại Phương gia.
Phương Thư Hải nói khách khí.
- Hiểu lầm rồi, tôi không muốn giết người.
Lâm Phi cười như không, chỉ tay vào cái hộp đựng quyển trục:
- Tôi muốn quyển trục Pháp Luân này, các người để lại nó rồi có thể đi.
Nhóm người Vương Trạch Nam mặt biến sắc, còn người của Phương gia lại hai mắt nhìn nhau.
- Đây là tín vật Linh Tố thiền sư đưa, dựa vào cái gì mà chúng ta phải đưa cho ngươi.
- Các người giữ lại cũng vô dụng, đưa cho tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lâm Phi nhún vai nói.
- Càn rỡ! Ngươi nói đưa cho ngươi là chúng ta phải đưa cho ngươi sao? Coi Nga Mi Võ Đang của chúng ta không ra gì?
Lôi Lê Giác phẫn nộ nói.
Lâm Phi thở dài, lắc đầu nói:
- Như này đi, tôi cược với các người, nếu tôi đánh cược thắng, các người đưa thứ đó cho tôi, các người dám không?
- Lôi sư muội, hà tất phải chơi trò trẻ con này với hắn, đây là…
- Vương sư huynh, nghe một chút có sao?
Lâm Phi cười cười:
- Như này, trong thời gian một nén nhang, tất cả các người có thể nhằm vào tôi tiến công, tôi chỉ hoạt động trong đình viện Phương gia. Thời gian này, tôi tuyệt đối không hoàn thủ, không phản công!
- Nếu các người có thể làm tôi bị thương trong thời gian đó…tôi sẽ nhận thua, hôm nay sẽ theo các người đến Thiếu Lâm. Nếu tôi thắng, các người phải để lại đồ cho tôi.
Lời vừa nói ra, tám cao thủ Tiên Thiên đều tức giận đến đỏ mặt. Lâm Phi này cũng quá xem thường bọn họ rồi, dù cho từng người bọn họ không đấu lại được hắn, nhưng chẳng lẽ tám người cũng không động đến được đến hắn hay sao?
Giờ mà không đánh cược, bọn họ đâu còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ!
Vương Trạch Nam vốn không muốn cược, nhưng điều kiện này quá hấp dẫn, nếu có thể trực tiếp đem Lâm Phi về Thiếu Lâm, vậy thì có thể nói danh tiếng của bọn họ sẽ vang xa khắp chốn, hơn nữa cảm thấy vụ đánh cược này Lâm Phi không có bao nhiêu phần thắng.
- Tốt! Tiểu tử, đây là ngươi tự chuốc lấy!
Hoàn toàn không cần thương lượng, Lôi Lê Giác đã dẫn đầu đoàn rút kiếm xông đến.
Thân ảnh của Lâm Phi bay phất phơ, cùng với chiêu kiếm đánh úp, thân ảnh của hắn cũng phiêu nhiên rơi xuống cửa trước trong đại viện.
Túc Đạp Phi Yến, Cước Hạ Sinh Yên, bộ pháp của Lâm Phi như mộng như ảo, mỗi bước đều vừa vặn tránh được kiếm thuật của Lôi Lê Giác.
- Nga Mi Kiếm Pháp Vũ Đả Ba Tiêu, điểm rơi như sấm vũ, liên tục không dứt, nhưng tiếc là tốc độ của ngươi vẫn quá chậm.
Lâm Phi vừa né tránh, vừa cười đưa lời bình.
Lúc này Vương Trạch Nam đã mang theo ba trưởng lão Võ Đang xông ra, lớn tiếng nói:
- Lôi sư muội! Bọn ta dùng Tứ Tướng Kiếm Trận vây lấy hắn, mấy vị Nga Mi các muội dùng Thiên Ti Triền Kiếm Thuật công kích hắn! Kín không kẽ hở, xem hắn né tránh đường nào!
- Sư huynh, mưu kế hay tuyệt! Tiểu tử, xem ngươi làm thế nào để thoát khỏi Thiên la địa võng!
Trong lúc này, bốn người Võ Đang nhảy vào, thế trận đại biến.
Bốn cao thủ Võ Đang xuất kiếm ra đạn đạo thái cực bát quái, ở phương vị tứ tượng, không ngừng tiến hành thay đổi chỗ đứng theo sự thay đổi của Lâm Phi.
Mặc dù tốc độ của Lâm Phi nhanh hơn nhưng bọn họ đứng cách một khoảng, nên cũng có thời gian phản ứng.
Mấy vị trưởng lão Nga Mi Lôi Lê Giác lại dùng Nga Mi Thiên Ti Triền Kiếm Thuật, xuất ra đạn đạo kiếm khí mềm dẻo, tỉ mỉ, tinh tế như tơ tằm, hình thành lên vô số tia kiếm màu trắng bao vây bốn phía. Những tia kiếm này chưa chắc đã làm Lâm Phi bị thương, nhưng sẽ tạo nên tác dụng trì hoãn nhất định, ngày càng thu hẹp vòng vây lại.
Cao thủ so chiêu, không đo độ mạnh yếu dựa vào chiêu số, càng là thượng thừa võ giả, càng thông thiên địa, nắm chắc được cục diện và phong thủy của bốn phía.
Mỗi một vị trí đứng đều căn cứ vào ngũ hành tương sanh tương khắc, sự biến đổi của hai cực âm dương, để tiến hành điều chỉnh, biến hóa chiêu số.
Người ngoài nhìn vào thấy mọi người chia chia hợp hợp, căn bản không ra kết cấu gì, nhưng kỳ thực lại cực kỳ nguy hiểm, ẩn giấu huyền cơ.
Lâm Phi thầm gật đầu, không hổ là trưởng lão hai phái lớn…những kiếm trận bày ra này, có hiệu quả không tầm thường.
Chỉ tiếc, hắn còn chưa nghiêm túc đấu chọi.
- Kiếm chiêu, mặc dù tinh diệu nhưng các người vẫn quá chậm!
Lâm Phi vừa nói xong, dưới chân lại lần nữa hất bụi, thân ảnh như tia chớp, thoát ra khỏi ba trường kiếm bát quái, chớp mắt một cái, đã đứng ở vị trí trên cao mà nhìn xuống.
Khí tràng lập tức xoay chuyển, chân khí trong cơ thể tám cao thủ Tiên Thiên suýt nữa ngược dòng công tâm, may mà kịp thời điều chỉnh, không bị nội thương.
Mặc dù Lâm Phi không phản công, nhưng vị trí đứng của hắn đã khiến chiêu kiếm của tám người này phải khó chịu, làm rối loạn tiết tấu vận hành chân khí, đương nhiên là uy lực sẽ giảm nhiều.
Tám người không cam lòng tiếp tục vây công Lâm Phi, nhưng đáng tiếc Lâm Phi lại nhàn nhã như tản bộ, mỗi lần tưởng như đã bị dồn đến chỗ chết, lại có thể nắm chắc được một khe hở, cực tốc chạy ra.
Thời gian một nén nhang chớp mắt đã qua đi, tám người đều cảm thấy thời gian trôi qua quá gian nan, rất nhiều lần suýt chút nữa thì chân khí ngược dòng mà thổ huyết.
- Đã đến giờ, đồ vật đâu lấy ra đây.
Lâm Phi khẽ vươn tay.
Vương Trạch Nam sắc mặt tái xanh, mặt không cam lòng, nhưng chỉ có thể đưa đồ ra, tay run rẩy đưa cho Lâm Phi. Lâm Phi chỉ cầm quyển trục, còn vứt hộp lại cho họ. Hắn không có hứng thú với chiếc hộp đáng tiền này.
Lâm Phi không động thủ phản kích, đơn thuần dựa vào bước đi phong thủy, để họ thiếu chút nữa thì bị thương, điều này thật khiến người ta sợ hãi.
Đủ để thấy, người trẻ tuổi này không chỉ là thân thủ cực cao, mà hắn cũng rất tinh thông võ học của hai phái Nga Mi, Võ Đang, nắm vững các loại phong thủy từ trường.
Sau khi biết không đấu nổi, Lôi Lê Giác cũng mất nhuệ khí, không lên tiếng, ủ rũ như gà chọi bị thua trận.
Chẳng trách Linh Tố thiền sư lại tình nguyện đích thân động thủ, người có thể giao đấu với Lâm Phi, tuyệt đối không phải là đẳng cấp như bọn họ.
Trận thắng của Lâm Phi cũng khiến mọi người trong Phương gia và một số hộ vệ của Phương gia lộ vẻ thán phục, sau khi tiễn tám nhân sĩ Võ Lâm về, Phương Thư Hải mời Lâm Phi đến nội đường.
Lưu Oánh Oánh và Phương Nhã Nhu ở phía sau cũng trộm lén nhìn trận thi đấu. Lưu Oánh Oánh có vẻ như cũng đánh giá cao Lâm Phi hơn, mắt lộ ra vài phần hài lòng.
- Không tệ, không tệ, đàn ông trong nhà chúng ta làm nghiên cứu khoa học nhiều rồi, Nhã Nhu có thể tìm được một người đàn ông võ công cao cường cũng không tồi.
Lưu Oánh Oánh vui vẻ nói.
Con em trong đại gia tộc, thường chọn một con đường như chính trị, kinh doanh, võ thuật để đi, rất ít người có thể tinh thông mọi thứ, bởi vì tinh lực của con người là có hạn, hơn nữa hứng thú và thiên phú cũng khác nhau.
Phương Nhã Nhu nghe mẹ mình nói vậy, càng thấy ngượng ngùng. Thật ra cô không biết võ công của Lâm Phi lại mạnh tới mức này, trong lòng muốn tìm hiểu nhiều hơn về người đàn ông này, chỉ sợ hắn không chịu nói với mình.
- Lâm Phi, cậu muốn lấy quyển trục này làm gì vậy?
Phương Thư Hải rất tò mò, không lẽ là Lâm Phi sùng bái Linh Tố thiền sư, muốn giữ làm kỷ niệm?
- Với tư cách là bạn trai Nhã Nhu lần đầu tiên đến thăm nhà, không có lễ vật gì thích hợn, đây Mật Tông Kim Cương Pháp Luân mà Linh Tố thiền sư vẽ, pháp luân thường chỉ có thể trừ tà tránh hung.