Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 362: Tôi cũng là bác sỹ



- Cái gì?

Cha con Phương Thư Hải đứng phắt dậy, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Mặc dù trước đó Lâm Phi có nghe nói qua mẹ của Phương Nhã Nhu không được khỏe, nhưng không biết không khỏe ở đâu, sao tự nhiên lại ngất xỉu? Một mình hắn ngồi đây cũng không ổn cho lắm nên đã theo họ ra ngoài.

Lúc vào nhà bếp, Phương Nhã Nhu và Lục Vũ Phỉ cũng đã có mặt ở đó. Phương Nhã Nhu là bác sỹ, đương nhiên là “xung trận ngựa” lên trước, bảo người lấy hòm thuốc cấp cứu gia đình, đang kiểm tra tình hình cho Lưu Oánh Oánh.

Lưu Oánh Oánh mặt trắng bệch nằm trên đất, bộ dạng tiều tụy, đau đớn, hơi thở rất yếu,

- Vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Phương Hải Triều hỏi người hầu trong nhà bếp.

Một đầu bếp nơm nớp lo sợ trả lời:

- Tướng quân, chúng tôi cũng không biết, phu nhân vừa muốn làm chút chuyện thì đã ôm ngực ngất xỉu dưới đất rồi, chúng tôi cũng không hiểu tại sao?

- Ngực?

Phương Nhã Nhu lập tức cầm ống nghe đặt ở tim của mẹ mình, cẩn thận nghe xong, sắc mặt bỗng trở nên khó coi vô cùng.

- Nhã Nhu, mẹ con sao rồi?

Phương Hải Triều nhíu mày hỏi.

Phương Nhã Nhu ngẩng đầu lên, hỏi cha mình:

- Cha, đã bao lâu mẹ con không đến bệnh viện kiểm tra rồi?

Phương Hải Triều sững sờ, chần chừ lắc đầu:

- Cha cũng không biết, một năm nay cha hầu như đều ở ngoài, không ở phòng nghiên cứu thì là ở khu căn cứ...

- Rõ ràng cho biết trước đây sức khỏe mẹ con không được tốt, dù không về nhà thì chí ít cha cũng nên nhắc nhở mẹ đi bệnh viện kiểm tra! Không phải cha không biết mẹ ghét đến bệnh viện, cha không bắt mẹ đi, mẹ chắc chắn sẽ không chịu đi! Hiện tại tim mẹ con đập rất yếu, nhịp tim cũng không đều, con…con sợ…

- Rất nghiêm trọng sao?

Phương Hải Triều gương mặt chấy đầy áy náy cùng âu lo hỏi.

Phương Nhã Nhu lau nước mắt, đứng dậy nói:

- Mau đưa mẹ đến bệnh viện quân khu, làm kiểm tra toàn diện, tạm thời chắc không có việc gì, nhưng…vấn đề…sẽ không nhẹ.

Lời vừa nói ra, người có mặt sắc mặt đều ngưng trọng, Phương Thư Hải tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ về cháu gái, an ủi:

- Cháu đừng sốt ruột quá, cháu là bác sỹ, lúc này cháu càng phải bình tĩnh.

Phương Nhã Nhu rưng rưng gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn cha mình tràn đầy bất mãn.

Phương Hải Triều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ và hổ thẹn, mặc dù nói ông không quan tâm đến Lưu Oánh Oánh lắm, nhưng với tư cách là chồng bà, quả thật cũng có trách nhiệm.

Không bao lâu sau, xe cấp cứu đã đến đưa Lưu Oánh Oánh đến bệnh viện. Lâm Phi không ngờ lần đầu tiên đến Kinh thành đến cơm cũng không được ăn. Với tư cách là “bạn trai” của Phương Nhã Nhu, hắn cũng không thể không đưa Phương Nhã Nhu đến bệnh viện.

Lúc chạng vạng tối, trong bệnh viện quân khu Kinh Thành, Lưu Oánh Oánh đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn rất yếu, bà nằm trên giường bệnh, cảm thấy có chút áy náy với người nhà.

- Em nói thật đi, đã bao lâu rồi em không đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện?

Phương Hải Triều có vài phần đau lòng nói.

Lưu Oánh Oánh như đứa trẻ làm sai chuyện, thấp giọng nói:

- Cũng không lâu lắm…gần nửa năm…

- Hừ, còn gạt anh! Em cho rằng anh không nhìn thấy ghi chép kiểm tra sức khỏe của em sao? Anh thấy là già nửa năm thì có ấy!

Phương Hải Triều có chút tức giận:

- Là người lớn cả rồi, còn không hiểu tầm quan trọng của việc chăm sóc sức khỏe cho bản thân? Anh không ở bên cạnh em, em không thể để anh bớt lo được sao?

- Em sai rồi, ông xã, anh đừng tức giận…

Lưu Oánh Oánh cắn môi dưới nói.

Phương Thư Hải khuyên nhủ:

- Được rồi, Hải Triều, con cũng đừng trách con dâu nữa. Con dâu không muốn đến bệnh viện là có nguyên nhân, con làm chồng cũng phải có trách nhiệm. Hiện tại quan trọng là phải kiểm tra sức khỏe, xem vấn đề ở đâu để điều trị cho tốt!

Lâm Phi ở bên cạnh nghe gia đình này nói chuyện, không khỏi tò mò:

- Tại sao bác gái lại không muốn đến bệnh viện?

Phương Hải Triều và Lưu Oánh Oánh đều cúi đầu trầm mặc, sắc mặt ảm đạm.

- Haiz, nói ra thì rất dài dòng, mẹ của Nhã Nhu không phải không thích đến bệnh viện, thật ra là nhìn thấy bác sỹ, y tá sẽ không được thoải mái.

Phương Thư Hải lắc đầu cười khổ.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Phương Nhã Nhu đi vào, sắc mặt vẫn còn vệt nước mắt, ánh mắt nhìn mẹ mình cũng tràn ngập đau thương.

Thấy vẻ mặt Phương Nhã Nhu như vậy, mọi người đều bắt đầu lo lắng.

- Cháu gái, thế nào rồi, vấn đề rất nghiêm trọng sao?

Phương Thư Hải lo lắng hỏi.

Phương Nhã Nhu lắc đầu:

- Vẫn chưa chẩn đoán chính xác, một số chuyên gia ngoại khoa đang thảo luận, nhưng có một chuyện có thể xác định…là cần phải làm phẫu thuật.

- Phẫu thuật?

Lưu Oánh Oánh vừa nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên ưu sầu, thì thào hỏi:

- Sao có thể như vậy…

Tính nghiêm trọng của sự tình vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.

- Bọn họ ở phòng họp nào, để ông đính thân đến xem!

Phương Hải Triều vốn là chuyên gia phương diện sinh hóa, mặc dù không phải là bác sỹ, nhưng vẫn hiểu các bệnh lý cơ bản, ông vội vã đi ra ngoài.

- Cháu cũng muốn cùng mấy vị ấy nghiên cứu bệnh tình, tranh thủ chẩn đoán chính xác bệnh của mẹ cháu, mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.

Sau khi Phương Nhã Nhu nói xong, liền quay người rời đi.

Lâm Phi nheo mắt, cùng Phương Nhã Nhu ra khỏi phòng bệnh.

- Thực xin lỗi, không ngờ lần này để anh diễn vở kịch này cùng tôi lại gặp phải chuyện thế này. Nếu anh cảm thấy phiền phức thì có thể đi trước, dù sao tôi nghĩ….trong thời gian ngắn sẽ không bàn bạc chuyện hôn sự của tôi nữa.

Phương Nhã Nhu quay đầu, nói với Lâm Phi.

- Thì ra trong mắt cô, tôi lại là người không có nhân tình như vậy? Cho dù là bạn bè bình thường, lúc này cũng phải ra tay giúp đỡ. Lần này đến là sắm vai bạn trai cô, con người tôi nếu không làm thì thôi, đã làm phải là cho tốt, sao có thể bỏ chạy được…huống hồ, tôi cũng là bác sỹ.

Lâm Phi cười nói.

Phương Nhã Nhu cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, lộ ra ý cười:

- Anh không phải là bác sỹ khoa não, hệ thần kinh sao, đây là ngoại khoa tim…

- Tôi vô cùng am hiểu về phương diện não….nhưng không có nghĩa là tôi không am hiểu các phương diện khác.

So với đại não của con người, các cơ quan khác còn dễ dàng đối phó hơn nhiều.

Phương Nhã Nhu có chút do dự. Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Phi gây cho cô bất ngờ về trình độ am hiểu của hắn, có khi nào hắn hiểu về ngoại khoa tim thật? Cô không khỏi ôm chút hy vọng.

Vào thời điểm này, bất cứ tia hy vọng nào cũng là cây cỏ cứu mạng.

Đi vào phòng họp, đã có không ít lãnh đạo cấp cao và chuyên gia bệnh viện đã có mặt, bởi vì phu nhân của Phương gia mắc bệnh, không ít chuyên gia đều vội vàng chạy đến, tranh thủ cơ hội biểu hiện.

Phương Hải Triều cau mày ngồi xem CT tim vừa được chụp, nghe mấy vị chuyên gia giải thích.

Sau khi nhìn qua, ánh mắt Lâm Phi lóe lên một tia kinh ngạc, rồi thở dài.

- Làm sao vậy?

Phương Nhã Nhu nghe Lâm Phi thở dài, bất an hỏi:

- Anh nhìn ra điều gì rồi?

Lâm Phi chậm rãi nói:

- Tôi tôi đoán không sai, có lẽ là Catecholamine quá lượng, khả năng co bóp tâm thất trái không đến 35%.

Lời vừa nói ra, không chỉ có Phương Nhã Nhu giật mình mà bác sỹ trong phòng hội nghị đều kinh ngạc nhìn về phía Lâm Phi.

- Làm sao anh biết?

Phương Nhã Nhu xác định rằng cô chưa cho Lâm Phi xem qua báo cáo kiểm tra, lẽ nào người đàn ông này chỉ cần nhìn từ xa CT là có thể phán đoán ra những vấn đề này?

Lâm Phi quét mắt một lượt các chuyên gia có mặt trong phòng, nói:

- Mọi người đang thảo luận gì vậy, kết quả chẩn đoán không phải rất rõ ràng hay sao?

- Vị này, xin hỏi cậu là ai, đây là phòng họp chẩn đoán chữa bệnh của chuyên gia trong bệnh viện quân khu, chỉ có nhân viên chuyên nghiệp mới có thể vào…

Một người đàn ông hơn năm mươi, đeo kính gọng đen hỏi.

- Viện trưởng Dương, anh ấy là bạn trai tôi, tên là Lâm Phi, anh ấy cũng là bác sỹ.

Phương Nhã Nhu sợ gây hiểu lầm, giới thiệu:

- Lâm Phi, vị này là viện trưởng ở đây, viện sĩ bệnh viện y học, đồng thời cũng là ân sư của em trong bệnh viện, giáo sư Dương Trí Băng.

- Ồ? Là bạn trai của Nhã Nhu?

Viện trưởng Dương hỏi:

- Lẽ nào Lâm tiên sinh đây là bác sỹ ngoại khoa tim.

Lâm Phi lắc đầu:

- Không phải, nhưng tôi có thể nhìn ra được, đây là u cận hạch paraganglioma…

Toàn bộ phòng họp bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao, bao gồm cả Phương Nhã Nhu, sắc mặt đều ngỡ ngàng.

- Cậu đừng có ăn nói linh tinh! Cậu hẳn phải biết u cận hạch là gì? Loại bệnh đó, toàn thế giới chỉ có không đến hai trăm người mắc! Cậu tưởng rằng loại bệnh này dễ gặp như củ cải trắng trên đường sao?

Một vị chuyên gia nói.

Lâm Phi khoát tay:

- Anh nói không sai, quả thật là hiếm gặp, nhưng rõ ràng là vậy mà, chẳng nhẽ lại vì nó hiếm gặp mà đoán nó là loại bệnh khác sao? Anh có thể nói ra nó là bệnh gì khác không?

- Cậu…

Vị chuyên gia nghẹn họng.

Lâm Phi nói xong, đi đến trước phimchupjp, hai tay khoanh trước ngực, lẩm bẩm phân tích:

- U cận hạch ở chính giữa lồng ngực, mặt nghiêng của tim bị động mạch chủ và động mạch phổi bịt lấy.

- Bởi phóng xuất ra a-đrê-na-lin khiến huyết áp tăng cao, dẫn đến mạch máu ở tim bị tổn thương, nếu bỏ mặc không quan tâm, u trung tâm sẽ hoại tử, huyết áp không ngừng hạ thấp, nguy hiểm đến tính mạng người bệnh…

Phương Hải Triều vừa nghe thấy nguy hiểm đến tính mạng, lập tức túm lấy một bác sỹ chủ nhiệm, cũng không màng đến thể diện, chất vấn:

- Những điều Lâm Phi nói đều là thật? Tình hình nghiêm trọng như vậy sao?

Vị chủ nhiệm đó còn chưa phân tích xong, nghe Lâm Phi nói vậy, cũng cảm thấy lời hắn nói là đúng, nên chỉ có thể cười khổ gật đầu.

Phương Hải Triều tức giận trừng mắt với các bác sỹ:

- Tại sao các người lại im lặng như vậy! Các người không phải là chuyên gia ngoại khoa đứng đầu nước sao?

Viện trưởng Dương lên tiếng hòa giải:

- Phương tướng quân, nếu bạn trai của Nhã Nhu có thể chẩn đoán ra chứng bệnh, không bằng nghe xem cậu ấy có cao kiến gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.