Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 367: Có lời trong lời



Phương Thư Hải cùng hai con trai đều vô cùng kinh ngạc, không dám tin tưởng nhìn người nước ngoài bị điên điên kia, là gã? Ban giám khảo giải thưởng Nobel y học!?

Phương Nhã Nhu tiếp tục nói:

- Nếu như không phải giáo sư cự tuyệt nhận những giải thưởng này, ít nhất ông ấy có được thành tựu y học vượt qua năm nay, có thể giành lấy giải thưởng Nobel, càng không cần nhắc tới giải thưởng y học Lasker!

Chính vì giáo sư … ừ… không quan tâm những hư danh này, rất ít ra mặt công khai, cho nên ông ấy cũng là nhân vật ngôi sao y học thần bí nhất trong giới y học chúng ta.

Lúc Phương Nhã Nhu nói chuyện mắt không hề nháy nhìn Nolan, bộ dạng hiển nhiên là một fans hâm mộ cuồng nhiệt.

Cuối cùng đám người Phương Thư Hải hiểu được, dĩ nhiên là cao nhân y học sao? Lĩnh vực của họ khác nhau, cũng không quá rõ ràng.

Chẳng qua Phương Nhã Nhu nói Nolan không quan tâm hư danh, nhưng xem chừng là người này tính tình cổ quái, trao giải thưởng cho gã, gã cũng không cần.

- Ha ha, Nhã Nhu vẫn hiểu rất rõ.

Trang Dũ ngồi xuống, chậm rãi nói:

- Lần này giáo sự Nolan tự mình tới Hạ Quốc, là vì bắt đầu từ năm nay, Trang gia chúng tôi là lực lượng y học chủ yếu của nước Hạ, tiến hành trao đổi hợp tác cùng nước Mỹ chữa bệnh hải ngoại cho hơn trăm bệnh viện.

-Giáo sư Nolan tự mình tới khảo sát bệnh viện của chúng tôi, hơn nữa tiến hành nói chuyện với một số bác sĩ giỏi của chúng ta, chúng ta được lợi không nhỏ.

Lời vừa nói ra, đám người Phương Thư Hải hơi giật mình.

- Hẳn là, kết quả cuối cùng của phương án thay đổi y học đã xảy ra rồi? Trang gia đã nhận được quyền trao đổi hợp tác?

Phương Thư Hải hỏi.

- Đúng thế, cũng nhờ có mấy vị thủ trưởng và các đại biểu đại hội cất nhắc, Tran gia chúng tôi tất nhiên không làm nhục sứ mạng, tương lai sẽ cố gắng đưa y học cả nước tiến tới thế giới hóa.

Trang Dũ ngạo nghễ.

- Thực là như vậy, thì phải chúc mừng Trang hiền chất rồi, Trang lão đệ trên trời có linh thiêng, cũng có thể cười nhắm mắt rồi.

Phương Thư Hải cười ha ha nói.

Phương Hải Triều và PHương Hải Thiên cười không nổi, chuyện thay đổi y học này họ cũng có nghe qua, quốc gia đẩy mạnh bồi dưỡng cải cách chữa bệnh, đầu tư tài chính lớn, để cho kỹ thuật chữa bệnh của nước Hạ tiếp cận với thế giới.

Trang gia đã nhận được tấm bài này, vậy sau này có thể nói là tài nguyên cuồn cuộn, hơn nữa địa vị trong nước cao cả, bởi vì dù cho nhân vật có lợi hại hơn nữa, cũng có sinh lão bệnh tử, mà bác sĩ vĩnh viên là nhân vật không thể tùy tiện trêu chọc.

Từ nay về sau Trang gia chắc chắn sẽ thăng tới nửa đoạn trước trong các gia tộc Địa Tự Hào, chênh lệch với Phương gia cũng kéo gần lại, thậm chí lực ảnh hưởng ngoài sáng còn rộng lớn hơn Phương gia rất nhiều.

- Nhận Phương thúc chúc lành.

Trang Dũ cười nói:

- Mặc dù là có việc mừng, nhưng mẹ của Nhã Nhu mắc u dây thần kinh tim khiến cho tâm tình chúng tôi khó có thể vui vẻ, không nại đưa báo cáo và giấy tờ ra, chúng tôi ở hiện trường cùng nghiên cứu một chút, bàn chuyện giải phẫu?

Phương Hải Triều lập tức mang đồ ra, cho mấy người xem.

Đột nhiên, Nola vẫn luôn dùng đầu lưỡi nhấm nháp lá trà nhào tới như gió, gạt Trang Diệc Phàm ra, xem phim X quang trước gã.

Rất nhanh, ông ta bô bô nói tiếng Anh với khẩu âm nông thôn nước Mỹ:

- Ồ ồ… không sai không sai, đúng là u dây thần kinh tim hiếm thấy, loại bệnh này không thấy nhiều,… bác sĩ các ông cũng không tồi, có thể nhận ra loại u này.

- Ha ha, giáo sư Nolan nghe nói xuất hiện ca bệnh hiếm thấy này, rất muốn tới xem.

Trang Dũ ở bên giải thích.

Mấy người Phương gia nhìn nhau. Thực tế u biếu này không phải các bác sĩ chẩn đoán ra, là Lâm Phi nói ra, hiện giờ xem ra Lâm Phi quả thực không nói sai.

- Trang hiền chất, các cháu là chuyên nghiệp, phân tích một chút, giải phẫu cắt bỏ khối u này, phần thắng thế nào?

Phương Thư Hải hỏi.

Trang Dũ gật đầu, nhìn hai con trai, mà Nolan sau khi nhìn mấy lần, liền không còn hứng thú, mà hăng hái chờ người Trang gia đưa ra đáp án phân tích.

Trang Diệc Huy thấy Nolan không nói chuyện, khách khí hỏi:

- Giáo sư Nolan, ngài có ý kiến gì hay không?

- Bác sĩ Trang, ngài hỏi giám khảo giải thưởng y học Lasker tôi, ngài có tư cách hay không, tôi có thể nói cho ngài biết, nếu như có thẻ giải phẫu hoàn thành thuận lợi ca bệnh này, ngài tuyệt đối có tư cách tham dự bình chọn, trở thành người được chọn đầu tiên của nước Hạ từ khi giải thưởng y học Lasker được thành lập.

Trang Diệc Huy nghe xong, lập tức phấn khởi, Trang Dũ và Trang Diệc Phàm ở bên cũng cảm thấy kích động.

- Giáo sư Nolan đã nói như vậy, ca phẫu thuật này tính kỹ thuật rất cao.

Trang Dũ gật đầu nói với con trai:

- Diệc Huy, con phải ứng phó cẩn thận.

- Vâng, thưa cha.

Trang Diệc Huy suy nghĩ một hồi, nói:

- Tôi cho rằng, quá trình giải phẫu cũng không phức tạp, đơn giản mà nói, chỉ là chọn dùng kỹ thuật phân lưu tim phổi, dùng máy tim phổi nhân công tuần hoàn, khiến cho trái tim dừng lại mấy tiếng, để loại bỏ khối u, cần cắt bỏ sau khi buộc garo dinh dưỡng mạch máu, có thể loại bỏ hoàn toàn hay không còn phải xem mức độ ăn mòn.

Chỗ khó trong đó là không biết mức độ ăn mòn, hơn nữa yêu cầu nghiêm khắc đối với tốc độ và thủ pháp của bác sĩ mổ chính. Cò phương diện gây tê, tôi cho rằng tôi có thể đảm nhiệm. Mà mổ chính, đương nhiên là đệ nhất đao của chúng tôi, giáo sư Hàn Thiệu Phong.

Mấy người Phương gia nghe xong, đều lộ vẻ vui mừng, quả nhiên Trang gia họ có nắm chắc.

- Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, hiền chất, cháu mau chóng sắp xếp thời gian, phẫu thuật cho con dâu ta được chứ?

Phương Thư Hải cười hỏi.

Trang Dũ ho khan một tiếng nói:

- Phương thúc, chúng tôi đương nhiên sẽ làm nhanh, nhưng giải phẫu này vẫn có nguy hiểm, cần ký một vài văn bản, không thể thiếu được, ít nhất có ba bản, thư đồng ý giải phẫu, thư đồng ý truyền máu, cùng với thư đồng ý gây mê, chú xem…

Sắc mặt bốn người Phương gia cứng đờ, Trang Dũ này có ý trong lời nói.

Mặc dù nói ba phần thư đông ý theo lý thuyết bình thường đều phải ký tên, nhưng ký tên là có nghĩa họ thất bại cũng không liên quan tới chuyện của họ.

Nhưng Phương gia nào có thể chấp nhận thất bại? Phải làm cho Trang gia dốc toàn lực mới được!

Hơn nữa địa vị Trang gia nước lên thì thuyền lên, muốn mạnh mẽ bắt buộc họ đã trở thành không có khả năng rồi.

- Trang hiền chất, quan hệ giữa chúng ta, ta thấy không cần phải ký vào ba lá đơn đồng ý này, dù sao sớm muộn gì cũng là người một nhà, cháu thấy sao?

Sau khi thở ra, Phương Thư Hải liếc nhìn Phương Nhã Nhu, cuối cùng nói ra.

Trang Dũ lộ vẻ bừng tỉnh, mà hai anh em Trang Diệc Huy và Trang Diệc Phàm đều lộ nụ cười quái dị.

- Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên, Nhã Nhu sắp gả cho Diệc Phàm nhà tôi rồi, đến lúc đó hai nhà chúng ta đúng là thân gia, là người trong nhà, đơn đồng ý gì đó đương nhiên chỉ là cho người nhà mình xem, không cần thiết, là lý do này sao? Chú Phương?

Trang Dũ mỉm cười cố ý hỏi.

Phương Hải Thiên ở bên thiếu chút nữa bóp nát chén trà, nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn không phát.

Cha con Phương Thư Hải và Phương Hải Triều thì yên lặng cười gật đầu.

- Đã như vậy, tôi còn có một đề nghị.

Trang Dũ cười nói:

- Chờ sau khi giải phẫu thành công thuận lợi, trong một tháng lập tức cử hành hôn lễ cho hai đứa trẻ, cũng coi như là trong nhà xung hỉ, để chị dâu chóng khôi phục, chú Phương, anh Phương cảm thấy thế nào?

Hai cha con Phương Thư Hải đều nhìn Phương Nhã Nhu, hỏi ý cô.

Phương Nhã Nhu hai tay siết chặt váy, tươi cười dịu dàng:

- Cháu cảm thấy cũng được, như vậy có lẽ tâm tình của mẹ sẽ tốt, có thể nhanh khỏe.

- Ha ha! Xem ra Nhã Nhu cũng không chờ được muốn gả cho Diệc Phàm nhà chúng tôi, như thế rất tốt, hôm nay chúng tôi trở về lập tức để lão Hàn chuẩn bị một chút, trongba ngày này tuyệt đối có thể bắt đầu phẫu thuật!

Trang Dũ đắc ý.

- Làm phiền rồi.

Mấy người Phương gia đều đứng dậy, tuy không cam lòng nhưng chỉ có thể khẩn thiết xin nhờ.

Trang Diệc Phàm đi tới bên người Phương Nhã Nhu, nhỏ giọng nói bên tai cô gái:

- Nhã Nhu… cuối cùng em vẫn là của anh, em đừng vùng vẫy vô vị… anh sẽ đối xử với em thật tốt…

Nói xong, Trang Diệc Phàm tươi cười vui vẻ, liền đi theo cha và anh trai.

Từ đầu tới đuôi giáo sư Nolan cũng không lên tiếng, lúc sắp đi lại đưa mắt nhìn bản báo cáo, cười cổ quái, mới ra cửa.

Chờ mọi người đi rồi, Phương Hải Triều vẻ mặt đắng chát nhìn con gái, thở dài nói:

- Con à, việc này khổ con rồi, là cha không chăm sóc tốt cho mẹ của con, mới đến nông nỗi này.

Phương Nhã Nhu cười lắc đầu:

- Không có chuyện gì đâu, con cũng nghĩ thông suốt rồi, có thể đây chính là ý trời, học trưởng theo đuổi con nhiều năm như vậy, ông trời cũng thấy được, con không nên cự tuyệt anh ấy. Huống hồ kết hôn không phải là quan hệ cuộc sống giữa hai người sao, con có thể chậm rãi quen thuộc…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.