Bên bàn mổ, Hàn Thiệu Phong và Trang Diệc Huy nhìn nhau một cái, hai bên tràn đầy quyết tâm, vô cùng tụ tin.
- Bây giờ bắt đầu tiến hành phẫu thuật cắt bỏ dây thần kinh phụ đoạn có khối u …
Hàn Thiệu Phong ra lệnh một tiếng, một y tá đứng bên cạnh liền đưa dao mổ, giống như một cuộc chiến sinh mạng đã được bắt đầu.
Những y tá ở đây đều đã được lựa chọn rất kỹ, tất cả đều là những y tá giàu kinh nghiệm, mọi việc đầu rất thông thạo vào nhanh nhẹn.
Nhũng trợ lý đều là những bác sĩ số một, những vị bác sĩ này vốn cũng có thể là bác sĩ mổ chính nhưng vì tính hệ trọng của ca mổ này, nên tự hạ thấp mình, làm trợ lý.
- Ống truyền máu… dao mổ …
Hàn Thiệu Phong lần lượt thay đổi dụng cụ, mở tim ra để tìm vị tri.
Trợ lý thứ nhất thì bắt đầu dùng ga rô quấn lấy mạch máu chặn không cho máu chảy, một trợ lý khác thì loại bỏ bọt khí.
Sau đó khi ởộng máy tim phổi nhân tạo, truyền máu, dẫn chất vào tim.
Sau một loạt thao tác, trái tim của Lưu Oánh Oánh nhanh chóng ngừng đập.
Ở bên ngoài, mọi người đều nín thở tập trung theo dõi, bọn họ cũng không hiểu những bước này, chỉ thấy là dường như Hàn Thiệu Phong và Trang Diệc Huy đều vô cùng bình thản, mọi bước đều tiến hành vô cùng thuận lợi.
- Tốc độ rất nhanh, không hổ danh đứng đầu khoa ngoại và tổ hợp gây tê của cả nước!
Viện trưởng bệnh viện Quân khu, lúc nàu không kiềm được lên tiếng tán thưởng.
Giáo sư Nolan liền lắc đầu, ngoái cổ lại nhìn y:
- Ông có thật là Viện trưởng không đấy? Chả lẽ ông không nhìn raa, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi sao? Còn chứ biết mức độ của khối u đến đâu, nếu như bên ngoài không xử lý tốt, nếu như bên trong đều đã có, vậy… mới thật sự là vấn đề.
Dương Trí Băng xấu hổ cúi đầu cười cười:
- Giáo sư Nolan nói phải, đây mới chỉ là bắt đầu, là tôi ngạc nhiên quá thôi … Có điều, Phương phu nhân cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện gì đâu!
Lúc này, Hàn Thiệu Phong bên trong cũng đang bắt đầu xác nhận tình trạng ăn mòn của khối u.
- Trợ lý số một, lấy tay, kéo trái tim ra!
- Vâng!
Người trợ lý nhanh chóng lấy tay cẩn thận kéo tâm nhĩ ra.
Sau khi đã thấy rõ tình trạng bên trong lại phát hiện một mớ hỗn độn.
- Hỏng rồi …. Thật sự là như vậy sao?
Lúc này Lâm Phi đứng một bên không nhịn được nhíu mày.
Khung cảnh này không khác so với dự đoán của hắn là mấy nhưng đây hoàn toàn là tin xấu.
Nolan giáo sư cười đầy ẩn ý:
- Ca mổ này rất có ý nghĩa, đã đến mức này … khối u đã di căn đến tâm nhĩ và tĩnh mạch phổi, hai người nay có thể cứu chữa được không thì chính là thể hiện năng lực của họ.
Nghe xong những lời này, người nhà họ Phương tự nhiên đều rất sốt ruột, Phương Nhã Nhu với tư cách là bác sĩ, nhìn thấy rõ ràng những hình ảnh trên, hai chân cô không khỏi mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Lâm Phi phải dùng một tay đỡ thì cô mới không bị khuỵu xuống.
- Không đâu … Sao có thể như vậy ….
Nước mắt Phương Nhã Nhu lập tức rơi lã chã, tuy cô không biết làm phẫu thuật liểu này nhưng cô cũng biết tình hình trước mắt nghĩa là gì.
Trong phòng mổ, Hàn Thiệu Phong và Trang Diệc Huy sững sờ, đôi tay của Hàn Thiệu Phong dừng lại giữa không trung như là hồn vía đã bay mất.
- Bác sĩ Hàn ! Ông đang làm cái gì thế !? Đừng phí thời gian nữa !
Trang Dũ bên ngoài vội hét vào micro.
Hàn Thiệu Phong và Trang Diệc Huy cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn bnj họ, trong mắt họ đều lộ ra sự do dự và bất lực.
- Rốt cuốc đã xảy ra chuyện gì? Trang gia chủ, sao bọn họ lại không tiếp tục làm phẫu thuật? - Phó Hồng Tuyết mặt đỏ bừng lên.
Không đợi Tần Đãng giải thích thì bên trong Trang Diệc Huy tháo khẩu trang xuống lắc đầu hở dài:
- Ca mổ này không thể thực hiện được, mức độ ăn mòn của khối u quá lớn! Tâm nhĩ cũng đã bị ăn mòn rồi, nếu như cát bỏ khối u thì sẽ mất luôn tâm nhĩ! Chỉ có thể ghép tim mới mới có thể cứu được!
-Tuy nhiên thời gian ca mổ này quá ngắn, vốn không có thời gian làm phẫu thuật ghép tim … chuyện này … chuyện này … không thể thay đổi được ý trời rồi, không phải do kỹ thuật của chúng ta mà là … ca mổ này là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành!
- Không thể? Làm được một nửa rồi các ngươi mới nói là không thể nào hoàn thành sao?
Phó Hồng Tuyết gầm lên, hung hăng đấm một đấm vào tấm kính.
Bên trong, Hàn Thiệu Phong và Trang Diệc Huy sắc mặt trắng bệch.
- Phương tướng quân, nếu làm tiếp chỉ là khiếncái chết nhanh đến hơn thôi, căn bản không có tác dụng … - Hàn Thiệu Phong nuốt nước miêng snois.
Mặc kệ ông có quát tháo thế nào, Hàn Thiệu Phong và Trang Diệc Huy cũng không có ý định làm tiếp, bởi vì với họ làm tiếp không khác gì giết người !
- Phương tướng quân, hay là lúc này hãy cùng vợ ngài đi nốt đoạn đường cuối này đi, ca mổ này … không thể làm tiếp … - Trang Dũ khuyện nhủ.
Mọi người trong gia tộc ở đau, không ít thì nhiều ai nấy sắc mặt đều thể hiện sự mặc niệm, đa phần mọi người đều hiểu rõ, với tình trạng này của Lưu Oánh Oánh, thì 8, 9 phần là sẽ nhanh chóng từ biệt cõi đời này.
Cuối cùng, Phương Nhã Nhu khuỵu xuống đất, hai mắt thất thần nhìn mẹ nằm trên bàn mổ, đau khổ tột cùng, nghẹn ngào đến không thể được.
Tạ Doanh Doanh đến bên cô, cúi người vỗ nhè nhẹ lên vai cô, lộ vẻ thương tiếc, để cô boét đau lòng.
Viện trưởng Dương vừa mới nói Lưu Oánh Oánh cát nhân thiên tướng, xanh mặt, không biết chui và đâu.
Phương Thư Hải đứng ở đằng kia, vẻ mặt im lặng, không nói gì, sóng đang dâng tràn trong mắt, trong lòng cũng đang dậy sóng.
Không khí đau thương khiến cho cả trong và ngoài phòng phẫu thuật như được bao phủ bởi một lớp sương mù.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật bị người ta mở ra, một người đàn ông mặc đồ phẫu thuật nhanh chóng bước vào.
- Lâm Phi?
Tuy đã đội mũ và đeo khẩu trang nhưng mọi người vẫn nhận ra người đàn ông này là ai.
- Sao hắn lại có thể vào được?!
Trang Diệc Phàm đang định nhân cơ hội đi an ủi Phương Nhã Nhu, không khỏi hô lên.
Giáo sư Nolan hai mắt sáng lên, liền chạy ra ngoài mà không nói gì.
- Anh là ai? Vào đây làm gì?
Trang Diệc Huy đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Phi hỏi.
Lâm Phi túm lấy cổ áo gã, đẩy một cái, gã ngã sóng soài trên mặt đất
- Biến, vướng chân vướng tay, lang băm …
Lâm Phi hạ giọng chửi mấy câu, rồi đi đến trước mặt Hàn Thiệu Phong, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Bệnh nhân đã tín nhiệm giao phó tính mạng mình cho bác sĩ, cho nên, bác sĩ không được phép bỏ cuộc. Hoặc là không bắt đầu, nếu đã bắt đầu thì không được bỏ. Ngươi đúng là thứ cặn bã!
- Mày.. mày là cái thá gì? Dựa vào đâu mà nói thế với tao?
Lâm Phi chẳng rỗi hơi giải thích với gã, lấy tay đẩy gã ra, thân thể Hàn Thiệu Phong không đỡ được, lảo đảo lui về phía sau rồi ngã ngửa ra.
Lâm Phi đảo mắt môt vòng quanh phòng mổ, nói vỡi những người bên ngoài:
- Bây giờ tôi sẽ bắt đầu đầu làm phẫu thuật, nếu như trong quá trình mổ có kẻ nào không phối hợp với ông, ông đây sẽ giết kẻ đó … không tin có thể thử!
- Mày là ai? Mày có biết mày đang làm gì không đó!?
Trang Dũ ở bên ngoài thấy như thế liền quát lên.
Phương Nhã Nhu không biết lấy sực lực ở đâu, nhào tới, lấy tay đẩy Trang Dũ ra, giống như một con sư tử cái điên cuồng, hai mắt trợn trừng nhìn Trang Dũ quát lên:
- Các người không cứu được mẹ tôi! Để cho Lâm Phi làm! Tôi tin anh ấy!
- Nhã Nhu … cô …
Trang Dũ và Trang Diệc Phàm mặt đỏ bừng bừng, vô cùng tức giận.
Người nhà họ Phương và nhưng gia tộc khác có mặt đều nhìn Lâm Phi với ánh mắt phức tạp, không nói năng gì.
Tuy nhiên trong lòng họ đang băn khoăn, tên này có thể nói là tên giết người lợi hại nhất thế giới, hắn ta thật sự biết dùng con dao nhỏ kia để cứu ngươi sao?
- Mày muốn làm? Được! Mày làm đi! Mày nói xem. Mày làm thế nào thế nào để cứu được tính mạng của bệnh nhân? Mày tưởng tao không muốn sao?!
Trang Diệc Huy bò dậy khỏi mặ đất, hung dữ hỏi.
Lâm Phi nhìn vào khối u trong tim Lưu Oánh Oánh một lát rồi nói:
- Còn phải hỏi sao, tất nhiên là đem cắt bỏ hết khối u!
- Cho dù có cắt bỏ hết khối u thì cũng không có cách nào khôi phục lại chức năng của tâm nhĩ, bệnh nhân cuối cũng vẫn sẽ chết trên bàn mổ. Mày rõ ràng không biết gì vậy mà còn dám nói nhảm ở đây!
Không đợi họ nói xong, từ bên ngoài phòng phẫu thuật lại có thêm 1 người đi vào, tất nhiên đó chính là giáo sư Nolan, ông đã thay đồ phẫu thuật.
- Các anh đi ra ngoài đi, phẫu thuật tiếp theo sẽ do chúng tôi cùng nhau hoàn thành!
Nói xong, Nolan ngồi xuống vị trí gây tê, bắt đầu đọc các số liệu.
- Giáo sư Nolan?! Sao ngài cũng….
Nolan đã nhúng tay vào, mọi người ở đây đều không thể nói được gì
Lâm Phi nhìn thẳng vào mắt y, hai người thấy được suy nghĩ của nhau, mỉm cười một cái như có ký kết ngầm.