Lâm Phi không để ý đến mấy tên kia nữa, để một phụ tá phụ trách tách màng tim của bệnh nhân một người khác thì kéo động mạch chủ và động mạch phổi về phía trước, giúp mở rộng.
- Tiến hành cắt bỏ!
Lâm Phi lấy dụng cụ từ tay y tá rồi bắt đầu làm việc.
Những y tá và phụ tá này không dám làm trái ý giáo sư Nolan, chỉ biết tận tậm phụ trợ.
- Điên rồi sao! Cứ vậy mà cắt đi, khối u không còn nhưng trái tim cũng mất hơn một nửa! Người không có tim sao có thể sống được!
Trang Diệc Huy trở ra bên ngoài trợn trừng mắt nói.
Lúc này, không ai dám nói là Lâm Phi không đúng, bởi vì hắn còn có Nolan, Nolan đã nói cùng làm với hắn, sao không chắc chắn là thành công được! Bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy khả năng thành công là rất mong manh.
Ca mổ dưới sự chỉ đạo của Lâm Phi được tiến hành từng bước một, sau khi tách màng tim, Lâm Phi lại để cho phụ tá kéo tĩnh mạch ở phổi.
Nhìn thấy được, tĩnh mạch ở phổi bị Lâm Phi cắt, rồi co lại.
Mọi người bên ngoài thấy rất khó chịu, dù là hiểu được một chút lý thuyết cơ bản về khoa tim, nhưng lại xem không hiểu Lâm Phi đang làm gì...
Hàn Thiệu Phong dù đã quen với phẫu thuật, chợt hiểu ra, vỗ tay nói:
- Chẳng lẽ... hắn định theo kế hoạch trước đó, phục hồi lại trái tim, thay thế tĩnh mạch phổi, dùng chính màng tim để làm mạch máu? Chả trách, lại để cho phụ tá tách lớp tự thể màng tim ra...
- Giáo sư Hàn, ông nói cái gì vậy, nói cho rõ ràng một chút!
Mấy người Trang Dũ nhíu mày, thấy bộ dạng của Hàn Thiệu Phong như vậy, đoán chắc Lâm Phi không làm bừa.
- Là như vậy, lão gia!
Hàn Thiệu Phong hơi do dự nói.
- Đầu tiên là xử lý phần bên cạnh khối u trong trái tim, tách riêng tâm nhĩ và vách tĩnh mạch phổi, cắt bỏ khối u sau đó lấy màng tim nhân tạo để làm mạch máu rồi khâu lại. Sở dĩ hắn cắt đứt tĩnh mạch phổi là vì để trái tim thành hình tự nhiên hơn...! Tên... Tên này... quả là...
Hàn Thiệu Phong chợt nghĩ ra điều gì đó, thể hiện như vậy là xem đã đủ rồi, cứ cho là mình nằm mơ đi, không khỏi sờ lên trán.
- Hơ, ông còn chưa nói xong mà! Rốt cuộc hắn ta định làm gì?
Không chỉ có mấy người Trang Dũ nôn nóng, Phương Nhã Nhu cũng đang đợi giải thích.
Hàn Thiệu Phong nuốt nước miếng một cái, cười khổ nói:
- Nếu đoán không sai thì hắn... hắn là định tạo lại trái tim!
- Làm sao có thể?
Trang Dũ nói, vẻ không tin được.
- Nếu như trong đầu không có hình vẽ lập thể trái tim và tư duy cấu tạo của trái tim, tạo lại trái tim căn bản là điều vô căn cứ.
Đầu của Lâm Phi hắn là cái máy vi tính sao? Việc này cần phải có máy vi tính mới có thể làm được, hắn cho mình là thần tiên hay sao?
- Cậu hai, tôi cũng biết là không có khả năng nhưng... sao hắn lại đang làm như vậy...
Hàn Thiệu Phong không còn biết nói gì.
Tất cả mọi người đều đang nín thở, kinh ngạc nhìn Lâm Phi đang bận rộn đằng kia, không ai dám thở mạnh. Đây là lần đầu tiên mọi người cảm nhận được một ca mổ lại có sức hấp dẫn đến vậy, thậm chí, nó còn khiến cho họ tạm quên nỗi đau thương.
- Lớp màng tim đã xong... Được, vá tĩnh mạch trên phổi lại, tuyến số 5.
Lâm Phi cũng không để ý đến người khác nghĩ thế nào, hắn chỉ cho rằng, trình tự chính xác thì ca mổ này quả thật là rất khó khăn, nhưng kỹ thuật và đại não của hắn có thể đảm nhiệm.
- Chà chà...
Nolan híp mắt tán thưởng.
- Mấy năm không gặp kỹ thuật đã tăng lên chứ không hề giảm đi...
Không chỉ y mà cả đám bác sĩ cũng đang tròn mắt nhìn, trước đó còn tưởng Lâm Phi là một tên thô kệch nhưng nhìn kỹ thuật của hắn, mới thấy tất cả đều rất chuẩn chỉ, có thể coi là đúng như sách vậy.
- Có lẽ thật sự có cơ hội...
Giáo sư Hàn Thiệu Phong đã quên mất Lâm Phi thô lỗ vừa rồi, không kiềm được lên tiếng tán thưởng.
Trong tình huống này, trong lòng mọi người lạo dấy lên tia hi vọng.
Nolan thông qua quan sát trạng thái của của Lưu Oánh Oánh, phát hiện điều không ổn vội nói:
- Không ổn! nhiệt độ trực tràng không thể hạ xuống 39,2 độ huyết áp 143, cao quá rồi!
Lâm Phi nhướng mày, tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù là hắn thì cũng không tránh khỏi nhưng nguy cơ xảy ra trong lúc phẫu thuật.
Trang Diệc Huy ở bên ngoài phân tích:
- Chẳng lẽ là động đến khối u, bài tiết hormone quan hệ...
- Không... không phải hormone.
Hàn Thiệu Phong lắc đầu.
- Bác sĩ, bệnh nhân có huyết niệu chảy ra, phân áp CO2 tình hình ngộ độc acid chuyển biến xấu, nhiệt độ trực tràng 40.
Một y tá lớn tiếng báo cáo.
Ánh mắt Lâm Phi lộ ra sự lo lắng:
- Chết tiệt... là sốt cao ác tính!
- Cái gì?! Sốt cao ác tính?
Nolan cũng vô cùng kinh ngạc.
Bên ngoài, mọi người thấy tình chuyển xấu, liền vội hỏi Hàn Thiệu Phong xem chuyện gì đang xảy ra.
Hàn Thiệu Phong lộ vẻ thương tiếc, thở dài:
- Đây là tình trạng xảy ra do toàn thân bị gây mê, tiếp tục như vậy, cứ cách 5 phút, nhiệt độ cơ thể lại tăng một lần, hơn nữa cơ thịt sẽ bị hỏng, thậm chí bị hoại tử, cách giải quyết duy nhất là phải ngừng ca mổ...
- Thật đáng tiếc, một chút nữa thôi là có thể tạo ra kỳ tích...
Viện trưởng Dương Trí Băng lắc đầu.
Hai tay Phương Nhã Nhu để trước ngực, cô lặng lẽ quan sát Lâm Phi ở bên trong, chẳng nói chẳng rằng.
Bên bàn mổ, Lâm Phi nhắm mắt trầm ngâm một chút rồi đột nhiên trợn mắt nói:
- DIC, còn một tiếng trước khi phát sinh chứng ngưng trong mạch máu. Trong vòng một giờ, phải kết thúc ca mổ, sau đó phải cầm máu hết sức cẩn thận, như vậy là được rồi.
- Sao, một giờ?!
Các phụ tá và y tá ở đây đều bủn rủn chân tay, tốc độ này thì chỉ có 3 đầu 6 tay mới kịp!
Tuy nhiên, ánh mắt Nolan lại tràn đầy ham mê, thần thái hưng phấn, lẩm bẩm:
- Thú vị rồi đây... Bắt đầu đi!
Lâm Phi gật đầu, chỉ đạo:
- Y tá, năm lọ huốc làm nhão cơ bắp, ME, đếm ngược theo thời gian, hạ huyết dịch tuần hoàn xuống 30 độ...
Bọn họ đã không còn đường lui, nghe Lâm Phi nói vậy, cũng chỉ đành biết cắm đầu vào làm.
- Tình trạng này còn nặng hơn cả tạo lại trái tim, quả thực trong lịch sử y học mới nghe lần đầu!
Hàn Thiệu Phong thở dài lắc đầu, cau mày.
- Xử lý chất điện phân và huyết áp khá khó, cần một lượng lớn trong quá trình thủy phân, sai một bước có thể phổi tích nước hoặc suy tim, mỏ chính và gây tê phải phối hợp ăn ý. Mặc dù Nolan đã đích thân ra trận nhưng tên kia có được không...
Lâm Phi hiển nhiên sẽ không trả lời mấy loại câu hỏi như vậy, trong đầu hắn, sẽ không có từ “ không được”.
- Duy trì nhiệt độ cơ thể, men kích thích cơ 8000, bắt đầu tăng, thêm vào thuốc làm nhão cơ.
Nolan cũng đã vào cuộc rồi, bắt đầu ở bên cạnh phối hợp chỉ đạo.
- Kéo.
Lâm Phi cắt một cái.
- Tĩnh mạch bên phổi trái đã vá xong.
Một phụ tá hưng phấn nói:
- Màng tim phía trên bên phải tĩnh mạch phổi đã hình thành!
Cùng lúc đó, một phụ tá khác đang dùng kính xem xét trung khu, hai tay Lâm Phi hoạt động nhanh thoăn thoắt ở vị trí khối u hiến cho người ta hoa mắt...
- Thẩm tách về mạch an toàn trên tim phổi nhân tạo.
- Còn không đến 40 phút, thời gian không đủ!
Một phụ tá khô miệng nói:
- Tĩnh mạch trên cùng bên trái đã được tái tạo, nhưng tĩnh mạch bên phải thì không kịp khâu rồi!
Bên ngoài, Hàn Thiệu Phong gật đầu nói:
- Chuyện tới nước này chỉ có cách hai người cùng lúc vá lại bên cạnh trung khu cuối, nếu phạm vi mổ không kịp thì dù có dùng kháng chất làm đông máu cũng khó kéo dài thời gian... hắn muốn làm gì...
Lâm Phi rất nhanh chóng đưa ra câu trả lời:
- Không dùng màng tim tái tạo mạch máu nữa, trực tiếp vá tĩnh mạch bên phải lại.
Nói xong, Lâm Phi kéo tĩnh mạch bên phải phổi ra, trực tiếp khâu lại...
Mỗi một động tác lại khiến cho đám bác sĩ bên ngoài như muốn điên lên, Hàn Thiệu Phong đập mạnh tay một cái, thán phục nói:
- Phải rồi! Vậy mà hoàn toàn không nghĩ đến! Chính xác, dùng màng tim tái tạo để khâu mạch máu... phải khâu lại vùng rìa trung khu.
- Nhưng nếu như trực tiếp khâu lại tĩnh mạch phổi có thể chỉ cần khâu lại rìa trung khu, mức độ tĩnh mạch phổi bên phải bị khối u ăn mòn ít, cho nên có thể giữ lại chiều dài. Tên Lâm Phi này... rốt cuộc là nhân vật như thế nào, ngay đến chuyện này cũng đã tính sẵn rồi?! Ca mổ này, mọi biến hóa giống như đang ở bên trong kế hoạch của hắn vậy, đầu óc tên này giống như là một cái máy tính toán phẫu thuật vậy... Đây mới gọi là phẫu thuật chứ! Hoàn mỹ, không chê vào đâu được!
Không chỉ gã, hai anh em Trang Diệc Huy và Trang Diệc Phàm cũng đang nhìn đăm chiêu, mấy tên bác sĩ khác thì không nói làm gì, trước kia chỉ biết có giáo sư Noland, lúc này bọn họ mới phát hiện Lâm Phi còn hơn Noland rất nhiều.
Phương Nhã Nhu vui mừng cười, nụ cười như hoa nở rộ mùa xuân, trong mắt tràn đầy tự hào, cô không tin nhầm người, người đàn ông này chưa bao giờ làm cô thất vọng!
Trang Diệc Phàm bên cạnh vẻ mặt không cam tâm và bất lực, gã cảm thấy mọi thành tựu y học đều không đáng nhắc đến trước mặt Lâm Phi, mình tại sao lại tranh giành Phương Nhã Nhu với hắn, Phương Thư Hải và Phương Hải Triều vô cùng kinh ngạc, trong lòng họ vô cùng cảm kích Lâm Phi, tự thấy hối hận vì sự ngu xuẩn trước đó.
Thật sự là hồ đồ rồi, chuyện mà Vô Miện Chi Vương nói có thể làm, lại phải nghi ngờ sao! Hắn chính là người tạo ra kỳ tích! Bản thân hắn cũng là một truyền kỳ!
- Không hổ là Vô Miện Chi Vương... dao phẫu thuật hóa ra không chỉ là để phẫu thuật mà còn có thể cứu người thật là một cái tên rất hay...
Tạ Doanh Doanh nhìn Lâm Phi đang tiếp tục phẫu thuật với ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm.
Phẫu thuật sau đó đã thông suốt, ngón tay Lâm Phi nhảy múa, khi chỉ còn lại một phút, thì ca mổ thuận lợi hoàn thành, phẫu thuật kết thúc!