Lâm Phi nói ra tên của mình và quan sát phản ứng của gã.
- Ngươi là… Vô Miện Chi Vương… Scarpe?
Lancelot giật mình :
- Thảo nào ta không thể dùng chiến ý áp chế ngươi. Ngài Scarpe, tại sao ngài lại nói ta muốn giết ngài?
- Chẳng nhẽ ngươi không hề nhận nhiệm vụ nào là muốn đối phó với ta.
Lâm Phi cau mày nói.
Lancelot nâng cây thánh kiếm Aroundight lên trời :
- Xin thề với danh nghĩa tổ tiên và tín ngưỡng tinh thần kỵ sĩ, Lancelot ta không hề nói dối.
- Huống chi, tuy ta và ngài chưa từng gặp nhau nhưng ngài không nghĩ ta ngu đần đến mức tự cho rằng ta có thể giết được ngài. Những nhiệm vụ như thế ta đâu thể hoàn thành. Mà không hoàn thành thì chắc chắn ta sẽ không nhận.
Lâm Phi chớp mắt. Hắn lại nghĩ ngược lại. Lí do này không hề khiến những người khác sẽ bỏ cơ hội giết hắn. Lòng người không đáy, có rất nhiều kẻ đều muốn đánh cược một lần.
Nhưng hắn cảm thấy Lancelot không hề giống nói dối. Dù sao gã cũng không phải nhân vật vô danh tiểu tốt, không cần thiết phải giết hắn để củng cố danh tiếng.
- Là ai sai ngươi đến bắt hai vợ chồng Tào Thần và Cố Thanh.
Lâm Phi hỏi.
Lancelot bậm môi lắc đầu. :
- Xin lỗi. Chuyện này ta không thể tiết lộ. Đây là đạo đức nghề nghiệp của lính đánh thuê, tuyệt đối không được tiết lộ lai lịch người thuê mình. Chuyện này chắc hẳn các hạ cũng rõ. Mong các hạ hãy giao hai người kia cho ta. Ta nghĩ chuyện này không hề liên quan gì đến các hạ.
Thực ra Lâm Phi cũng không hề quan tâm tới vợ chồng bọn họ đã đi đâu nhưng tình hình trước mắt như thể hắn đang bị vồ hụt, không hề bắt được gì mà còn vô cùng khó hiểu.
Đột nhiên sau lưng, Tào Thân lấy một cánh tay định vỗ lên bả vai Lâm Phi.
Lâm Phi vẫn luôn cảnh giác nên vội vàng né tránh :
- Ngươi muốn làm gì?
Tào Thần có chút run rẩy. Do ảnh hưởng của bệnh động kinh nên những động tác của y rất cứng ngắc, ngượng ngùng cười hỏi :
- Vị tiên sinh này, các vị vừa nói…chúng ta là vợ chồng?
- Bọn họ muốn bắt hai vợ chồng ngươi, có vấn đề gì không?
Lâm Phi đang bực tức nên ngữ khí có chút bực dọc.
Bộ dạng của Tào Thần như thể không hiểu, nhìn Cố Thanh đang đứng bên cạnh mình nói :
- Ở đây chỉ có mình ta, vợ ta đã chết cách đây ba năm trước rồi, lấy đâu ra vợ chồng?
- Ngươi bị bệnh động kinh, kí ức thất thường. Người đứng bên cạnh không phải vợ ngươi thì là ai?
Lâm Phi vừa thuận miệng nói thì trong đầu xảy ra những âm thanh dữ dội, hiện lên rất nhiều những ý niệm.
Ánh mắt bỗng chuyển sang phía Cố Thanh. Bà ta vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh không cảm xúc, không nói lời nào.
- Không đúng. Đầu óc ta hiện nay rất tỉnh táo.
Tào Thần vẫn đang tự lẩm bẩm một mình.
- Ba năm trước, vợ ta bị bệnh tâm huyết quản, không được cứu chữa kịp thời. Là ta tự tay rắc tro cốt của bà trên biển.
- Dù bệnh của ta có nặng đến đâu thì việc vợ ta chết hay không ta cũng nhầm sao?... Người phụ nữ này…là ai? Ta không quen biết bà ta.
Nếu lúc này Lâm Phi vẫn không nghĩ ra điểm mấu chốt thì chi bằng cắt luôn cái đầu đi cho rồi.
Vừa rồi bản thân hắn đã quên mất một chi tiết. Tào Thần mơ hồ không rõ hỏi Cố Thanh là ai nhưng người phụ nữ này lại khóc lóc nói Tào Thần phát bệnh không nhận ra bà ta.
Thực ra Tào Thần không hề quen biết bà ta nhưng vì gã bị mắc bệnh động kinh, bản thân Lâm Phi cũng là một bác sĩ nên việc không nhận người thân là triệu chứng rất bình thường nên không hề nghi ngờ.
- Thiên Diện!
Cùng với lúc Lâm Phi gọi tên bà ta thì “Cố Thanh” đã nhảy ra cách chỗ ban đầu khoảng ba bốn mươi mét.
Cố Thanh lúc này tự xưng là Thiên Diện, thong dong nhìn phía đồng hồ đeo tay của mình.
- Cũng sắp rồi.
Thiên Diện tự nói vài câu. Giọng nói của cô ta như một cỗ máy, không hề có chút tình cảm nào.
Lâm Phi vô cùng tức giận. Gã ta quả nhiên đang tiềm phục tại Hạ Quốc. Bản thân hắn sao lại không nghĩ ra một người phụ nữ đã chết.
Những nghi ngờ trước mắt ngày càng nhiều. Nếu ba năm trước Cố Thanh đã chết thì hắn đã sớm có được dữ liệu từ Look mới đúng. Bọn Vương Thiệu Hoa sao có thể giấu được hắn.
Chẳng lẽ lại do Victor giở trò. Nhưng năng lực của gã đâu thể lớn như vậy.
Lancelot cũng vô cùng kinh ngạc. Nhiệm vụ của bọn họ là bắt hai vợ chồng Tào Thần và Cố Thanh, nhưng gã không hề tìm thấy dữ liệu Cố Thanh đã chết. Lẽ nào do bọn họ nghe nhầm.
- Thiên Diện?
Lancelot ngạc nhiên hỏi Lâm Phi :
- Scarpe, ngài nói người này là đệ nhất Huyết Toàn Thiên Diện?
- Không sai, chính là đồ khốn này… Hiện nay gã làm thuộc hạ của Victor. Hôm nay ta vốn muốn giết kẻ phản đồ này.
- Lancelot, ta thấy…chúng ta đều trúng kế rồi. Có người cố ý dụ chúng ta tới đây để đối phó với chúng ta.
Lancelot khó hiểu :
- Vì cái gì? Ta đâu quen biết kẻ thuộc hạ của Victor… Hơn nữa sao lại là chúng ta?
- Sao ta biết được?
Lâm Phi trừng mắt, liếc hắn một cái, hét lên một tiếng :
- Không lo những cái khác nữa… Thiên Diện ta phải giết gã trước đã.
Thiên Diện yên lặng nhìn Lâm Phi như thể đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh chiến. Gã như thoát khỏi bản thân, không hề có cảm xúc, cũng không hề hỉ nộ ái ố.
Tuy nhiên, tốc độ của Thiên Diện có nhanh đến đâu thì Lâm Phi cũng không hề kém, chỉ cần xông tới sử dụng Thập Nã Cửu Ổn thì có thể túm được cái đầu của gã.
Nhưng Lâm Phi vừa phát lực thì chân tay tê dại, thân thể như bị khống chế rơi xuống dứoi.
- Scarpe!
Lancelot khẽ giật mình, nâng Lâm Phi dậy.
Lâm Phi sắc mặt tái xanh, hô hấp cũng bắt đầu trở lên khó khăn, thở hổn hển.
- Là…Là cái túi!
Lâm Phi buông nhẹ tay, vứt túi công văn xuống đất.
- Đúng vậy, chất độc không hề ở trên người Tào Thần mà ở trên chiếc túi.
Thiên Diện lạnh lùng nói :
- Vì chất độc gen xâm nhập vào cơ thể con người cần một khoảng thời gian nên để ngươi cầm cái túi. Ta cũng đã nhắc nhở cho ngươi, chiếc túi có “bí mật” nhưng ngươi lại quá tự tin.
Sắc mặt Lâm Phi ngày càng khó coi. Hắn có cảm giác các tế bào trong cơ thể đang tăng gia tốc tử vong, sự trao đổi chết cũng vô cùng chậm chạp, toàn thân hắn không hề có sức lực.
Nếu tiếp tục như vậy, chết độc sẽ lan tới khí quản, não bộ, và dẫn tới cái chết.
Tuy nhiên nếu sớm biết chết độc gen không giống những chất độc khác thì có thể hắn sẽ không bị thương. Nhưng hắn không ngờ chất độc lại lợi hại đến như vậy.
Về cơ bản chất độc sẽ phá hủy gen của mình, nếu thực sự thay đổi thì cũng giống như căn nhà trọc chời. dù có uy nguy thế nào mà sắt thép bị ăn mòn thì cũng đều sụp đổ.
- Càng vận động mạnh thì tốc độ xâm nhập càng nhanh. Ta khuyên ngươi không nên động đậy thì hơn.
Thiên Diện có chút hồ hởi.
- Scarpe truyền kì không ngờ cũng có kết cục như thế này.
- Tại sao… ta và ngươi… không hề có thù hận gì…tại sao ngươi lại giúp Victor hãm hại ta…
- Bởi vì nếu ngươi chết ta có thể đạt được mục đích của mình. Việc này không liên quan gì tới thù hận, chỉ cần ngươi chết là xong.
Thiên Diệp bình tĩnh nói.
- Chỉ đơn giản như vậy!
Lâm Phi bắt đầu có chút chậm chạp, không thể chuyển thông tin tới bán cầu não. Nhưng hắn có thể nhận ra rằng Thiên Diện đang bị mắc một căn bệnh đặc biệt.
Nhưng biết những việc này hiện cũng chẳng còn tác dụng gì, thảm cảnh của hắn bây giờ đã quá rõ ràng. Lẽ nào phải mạo hiểm dùng Nguyên Khí hồi phục sức khỏe khi Ngọa Long Quyết của Ẩn Nặc Khí Tức chưa luyện tới Đại Thành.
Bị chất độc hại chết hoặc sẽ bị sét đánh chết… bản thân hắn phải cá cược một phen.
Lúc này, trên trời có vài chiếc máy bay đang lòng vòng tìm chỗ đỗ. Bước ra khỏi máy bay là một nhóm người.
Dẫn đầu là Victor và Hoa Vô Lệ. Sau lưng Hoa Vô Lệ là Hạ Dương và Tả Thiếu Hàm. Hiển nhiên bọn họ là những người hợp tác thành công nhiệm vụ này.
- Hahaha! Đặc sắc! Đặc sắc! Không hổ danh là Thiên Diện. Mọi chuyện đều tính toán vừa kít hết thảy, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc.
Victor mặc một bộ vest trắng, tóc tai chỉnh tề, chưa đến nơi đã vỗ tay khen ngợi.
Lâm Phi lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Vô Lệ mặc một chiếc áo sơ mi hoa, hai tay đút vào trong túi quần, trên miệng nở nụ cười nhếch mép lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phi đang không thể cử động.
- Scarpe!Ngươi bất cẩn quá! Bảo ngươi đến cứu người là ngươi liền đến. Bọn ta còn tưởng rằng phải khuyên ngươi một hồi lâu ngươi mới bị sập bẫy.
Victor tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn không thể giấu được nét đắc ý của gã.
Lâm Phi cảm thấy đầu hắn ngày càng nặng, huyết quản sắp đứt gãy.
- Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Tại sao lại thông báo một nhiệm vụ giả tìm đến Ngân Nguyệt Kỵ sĩ bọn ta?
Lancelot vẫn chưa hiểu chuyện, không khỏi oán giận nói.