Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 386: Bóng



Thiên Diện lộn nhào, tránh được sóng xung kích của Victor.

Cú lộn này, có độ cao bốn đến năm tầng lầu, từ dưới nhìn lên, giống như phi không vân yến.

-Thật đáng khen cho Thiên Diện tiểu thư! Lại có thể luyện khinh công đến mức độ này!

Hoa Vô Lệ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bay qua bay lại, nhưng chỉ có thể nhân lúc cô đẩy nhanh tốc độ đuổi theo, mong chờ cô rơi xuống.

Y tự nhận tập võ từ nhỏ, hơn nữa lại có thiên phú, nhờ sự chỉ điểm của lão tổ tông, mười tám kĩ nghệ tinh thông, khinh công dĩ nhiên cũng không tầm thường.

Nhưng trong đám người y quen, võ đang Thê Vân Tung, tam đoạn đạp không liên tục, đã là cực hạn. Thật không ngờ, cái cô Thiên Diện này lại có thể luyện Thê Vân Tung đến năm đoạn nhảy!

Loại khinh công này, không chỉ dựa vào kỹ xảo, mà tính cân đối giữa các cơ bắp cùng với sự khống chế chi tiết tỉ mỉ các loại khí lưu trong cơ thể phải đạt tới đỉnh điểm, mới có thể làm được.

Khó trách thuật tiềm hành của cô lại có thể lặng yên không phát ra âm thanh như vậy.

Hoa Vô Lệ thầm nghĩ.

Chỉ tiếc, một cô gái khiến người ta bội phục thế này hôm nay cũng phải chết.

-Cô trốn cũng vô ích!

Tay Hoa Vô Lệ như niêm hoa, toàn thân dâng lên chân khí màu tím đỏ, từ mỗi ngón tay của y, bắn ra từng tia sáng đỏ tím.

Những tia sáng này dù không có khả năng đánh trúng thân thể đang bay lượn của Thiên Diện, nhưng lại nổ tung ở giữa không trung, hóa thành vô số lớp hoa vũ chân khí tựa như cánh hoa đơn lẻ mỏng như giấy.

Nhưng đám hoa vũ này không có chút hương thơm nào, mà là mùi gay mũi.

Thiên Diện vừa ngửi thấy liền vội vã nín thở, không thể cứ ở mãi trên không trung. Bất đắc dĩ, cô phải lao xuống, ngã trên bờ cát, lộn mấy vòng, có phần chật vật.

-Hừ hừ, coi như cô phản ứng nhanh, hít lâu thêm ba giây nữa, thì lục phủ ngũ tạng của cô sẽ bị thối rữa ra mà chết.

Hoa Vô Lệ nói xong, từ trong túi quần áo lấy ra một viên tiểu dược hoàn màu đen, ném cho Victor.

-Victor tiên sinh, ăn giải dược này, độc hoa của tôi sẽ không có hiệu quả đối với ngài.

Trong mắt Victor cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Hoa Vô Lệ còn có chiêu này, xem ra công phu của Hoa gia cũng thực sự phức tạp.

Sau khi ăn giải dược, Victor tiếp tục cùng với Hoa Vô Lệ vây lấy Thiên Diện.

Thiên Diện căn bản không có cơ hội phản kích, cô không phải chỉ tránh xa những chân khí có độc, còn phải tránh né ma pháp kiềm chế tinh thần của Victor, nhất thời cực kỳ nguy hiểm.

-Thật là một con cá chạch khó bắt.

Hoa Vô Lệ liên tục thi triển nhiều lần độc trảo, vẫn không thể tóm được Thiên Diện, chỉ nhìn thấy tàn ảnh của cô bay bốn phía, không khỏi có chút căm tức.

-Vùng vẫy giẫy chết mà thôi, cô cho rằng, chân khí của cô là vô cùng vô tận sao? Cô bây giờ đang vận dụng hết chân khí để né tránh nhanh chóng, không kiên trì được bao lâu đâu!

Nhưng Thiên Diện không đáp lại, cô vẫn giữ nguyên nét mặt không biểu cảm, chỉ tận sức tìm kẽ hở chạy trốn.

Victor cau mày nói:

-Cứ như này quá tốn thời gian, Hoa thiếu gia, tôi dùng tinh thần lực để phong tỏa khu vực này, ngài trực tiếp dùng độc tố hạ độc chết cô ta đi.

-Tinh thần lực của ngài vừa mới khôi phục không bao lâu, có thể không?

Lần Victor giả chết, cần thời gian nửa tháng để khôi phục lực Tinh thần, Hoa Vô Lệ cũng hiểu điều này.

-Tôi chỉ biết là, tuyệt đối không để cho cô ta chạy thoát! Bằng không thì tôi và ngài đều nguy hiểm.

Victor ý chí kiên quyết, thái tinh trên ma trượng lóe ra ánh bạc chói lọi, một hàng rào tinh thần trong suốt được tạo ra, lấy Victor làm trung tâm khuếch tán, lập tức bao phủ quanh vị trí ba người.

Nhìn từ xa, giống như bán cầu màu xám bạc, bao phủ bãi cát và nước biển, dưới ánh mặt trời rạng rõ sáng rọi chiết xạ, rất đẹp mắt.

Ở trên Cao Bá, đám người Vương Thiệu Hoa - đang đợi kết quả chiến đấu, cũng đã cảm nhận được tình huống này, không ít người đều không dám tin vào hai mắt của mình, đây là loại vũ khí công nghệ cao gì thế?

Vương Thiệu Hoa híp híp mắt, thấp thỏm trong lòng. Thời gian qua lâu như vậy rồi, tại sao trận chiến vẫn chưa chấm dứt?

Đúng lúc này, Hạ Dương cùng Tả Thiểu Hàm, mang theo một đám thủ hạ rời khỏi trận chiến trước, lọt vào tầm mắt của mọi người.

-Thiếu Hàm, hành động của thiếu gia các người vẫn chưa hoàn thành sao?

Vương Thiệu Hoa gọi trợ thủ của Hoa Vô Lên đến hỏi.

Tả Thiếu Hàm thần sắc lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường Vương Thiệu Hoa, nói:

-Bí thư Vương, ông cứ đợi đi, người đã chết rồi, chỉ là xử lý con cá cuối cùng, giết xong thì xong chuyện thôi.

-Đã chết!?

Vương Thiệu Hoa sắc mặt vui vẻ, tảng đá đè trong lòng đã rơi xuống, ha ha vui vẻ nói:

-Nếu đã như vậy, ta cũng không cần thiết ở đây đợi nữa, ta vẫn còn vài cuộc họp, đi trước vậy, người tụ tập ở đây quá lâu, cũng sẽ gây ra một vài ảnh hưởng không tốt.

Biết được Lâm Phi đã chết, Vương Thiệu Hoa cũng không quan tâm đến những cái khác, chỉ huy người rời đi. Ông ta đang suy nghĩ, làm thế nào ăn nói với truyền thông chuyện giải thoát những ngư dân này ra ngoài.

Trên thực tế, những người ngư dân căn bản không bị bắt cóc, bởi vì Ngân Nguyệt kỵ sĩ không có ý đồ giết người, cho nên từ đầu đến cuối, những ngư dân kia chỉ là công cụ bị lợi dụng để đem lại thêm danh tiếng cho ông ta.

-Hừ, cản đường lão đại tỉnh Giang chẳng qua cũng chỉ có như vậy…

Nhìn Vương Thiệu hoa ngồi xe Benz màu đen chậm rãi lái đi, Hạ Dương khinh thường ngáp dài một cái.

Tả Thiếu Hàm cười lạnh:

-Thế này thật tốt, cái Hoa gia chúng ta cần chỉ là một con chó vừa biết nghe lời lại vừa biết giữ nhà. Chó, nếu như quá biết cắn người, vậy thì đề phòng nhiều một chút, con chó này, chỉ cần cho nó miếng xương, rất dễ dàng nuôi.

-Hi hi, Tả đại ca nói cũng phải.

Hạ Dương bề ngoài thì cười để lấy lòng nhưng trong lòng không vui, rất tự nhiên hỏi lại một câu:

-Giống như Tả đại ca, mới chính là tâm phúc thực sự của Hoa thiếu gia phải không?

-Ngươi rất tò mò về ta?

Tả Thiếu nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hạ Dương.

Hạ Dương vẻ ngoài cứng nhắc, quay đầu nhìn về chỗ vịnh, chuyển chủ đề nói:

-A…cái tên Thiên Diện cũng thật là, đến Lâm Phi cũng chết rồi, gã tưởng rằng bản thân có thể thoát sao mà còn vùng vẫy. Không biết Hoa đại thiếu gia bao giờ mới chặt đầu gã xuống.

Lúc này, kịch chiến trên bờ biển, nói đúng hơn là một cuộc đuổi giết, cũng tới gần khâu cuối cùng.

Bị tinh thần lực của Victor chặn lại tất cả đường lùi phía sau, khắp nơi đều tràn ngập chân khí kịch độc của Hoa Vô Lệ, một màu tím lẫn trong sương mù, Thiên Diện ở chính giữa, có vẻ đang muốn bỏ cuộc.

Cô dùng vòng chân khí để tránh lượng lớn độc tố, nhưng biện pháp này không thể duy trì lâu được.

-Thật đáng tiếc, nếu như hôm nay là một mình ta, có lẽ không thể đuổi kịp cô, nhưng…Thiên Diện tiểu thư, cô đã không còn đường có thể thoát nữa rồi.

Nét mặt Hoa Vô Lệ hiện ra nụ cười bỡn cợt, dùng tư thế của kẻ thắng, đi về phía Thiên Diện.

Thiên Diện lại cúi đầu, dường như lầm bầm lầu bầu:

-Hết cách rồi…

Dường như, cô đang quyết đoán cái gì đó.

Hoa Vô Lệ giơ thánh kiếm Aroundight trong tay lên, từ từ đâm vào luồng chân khí đang bao bọc lấy Thiên Diện, chỉ cần hơi dùng lực một chút, có thể đâm thủng tim của cô.

Bất kể cô ta biến thành ai, trái tim của cô ta, là của chính cô ta.

Đột nhiên!

Ngay trong nháy mắt, Hoa Vô Lệ cảm thấy trước mắt mình là một mảng mơ hồ!

Chính xác mà nói, là Thiên Diện ở trong mắt y, trở nên mơ hồ!

Cả người Thiên Diện hóa thành bóng của một con rối giống hình người màu đen, thân thể biến thành một loại năng lượng hư vô màu đen, giống một cỗ chất lỏng.

Hoa Vô Lệ theo bản năng dùng kiếm đâm mạnh vào vị trí trái tim Thiên Diện, lại phát hiện, thánh kiếm chỉ xuyên qua một mảnh vật chất màu đen, không phát huy tác dụng.

Thiên Diện hóa thành cái bóng người màu đen, như là tảng băng trong chốc lát chảy nước, biến thành một dòng nước, chui vào lòng đất cát.

Một cái bóng màu đen, trên mặt đất khó dùng mắt thường phán đoán được tốc độ, thời gian chớp mắt, liền xuyên qua tinh thần lực mà Victor bày ra, biến mất không thấy gì nữa!

Hoa Vô Lệ và Victor ngẩn người tại chỗ, không hiểu nổi bản thân đã nhìn thấy cái gì, chỉ biết là…

Cô ta, chạy thoát!?

-Chuyện này…Đây là cái gì vậy…

Hoa Vô Lệ cảm thấy lạnh phía sau lưng, nhíu mày hướng Victor mà hỏi:

-Vừa rồi chúng ta thấy…là ma pháp?

Victor cũng có vẻ mặt kinh sợ, bất đắc dĩ thu hồi tinh thần lực, nét mặt có chút khó coi:

-Không…không hề có ma pháp nào sinh ra phần tử di động, đó không phải là ma pháp, mà là…ở bản thân cô ta, có một loại năng lực mà chúng ta chưa biết…

Hoa Vô Lệ suy tư rồi thì thào:

-Hẳn là…là như lời ngài nói, huyết mạch đặc thù của gia tộc thần bí mới có năng lực ấy? Dù sao, trên đời này cũng không phải chỉ có loài người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.