Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 387: Kẻ mạnh và kẻ thắng



-Chỉ có thể lý giải như vậy.

Victor vẻ mặt tiếc nuối:

-Cuối cùng đã rõ, vì sao lúc đầu, thần thánh chi vương bị Thiên Diện quấn lấy, chỉ có thể đi giết chết chủ thuê mướn. Đánh bại Thiên Diện không khó, nhưng nếu như cô xuất ra loại năng lực như vừa nãy, sợ rằng thần thánh chi vương cũng không giết nổi cô ta…nên cũng chỉ có thể dứt khoát giết chết chủ thuê mướn thôi.

-Cô ta nhất định sẽ báo thù chúng ta, chúng ta lừa gạt, lợi dụng cô ta, đây quả thực là đối thủ nhức đầu.

Hoa Vô Lệ lắc đầu.

-Nhưng cũng dễ đối phó hơn Scarpe, ít nhất, chúng ta đánh lại được Thiên Diện, chỉ cần cẩn thận đề phòng người bên cạnh, đừng để cô ta thừa cơ lẻn vào là ổn rồi.

Victor thu pháp trượng lại, cất bước đi về phía thi thể Lâm Phi.

Hoa Vô Lệ cũng đi theo, nhìn cái đầu chúc xuống đất, không nhúc nhích của Lâm Phi, cười nói:

-Không ngờ rằng, cách chết truyền kỳ một đời, lại buồn cười thế này, đây là dập đầu lạy chúng ta sao?

-Bất kể có phải hay không, chặt đầu của hắn xuống, ta mới có thể yên tâm.

Victor rút ra thanh Aroundight từ tay của Hoa Vô Lệ, lộ ra thần sắc thâm sâu khó lường, cảm khái thở dài nói:

-Scarpe, cuối cùng sắp chia tay, nể tình nhiều năm quen biết, trước khi mày xuống địa ngục, tao nói cho mày biết một câu…

-Kẻ mạnh, chưa chắc là người thắng, kẻ thắng, tất nhiên mới là người mạnh! Vĩnh biệt!

Vừa nói xong, Victor giơ thánh kiếm lên đỉnh đầu, nhanh tay chém xuống!

-Keng!!

Một đòn như chém vàng phá ngọc, nhưng vẫn chưa chém đứt đầu Lâm Phi xuống!

Một tiếng rên rỉ trong tiếng kêu của kim loại, thánh kiếm Aroundight, lại bị một bàn tay không đột ngột tóm gọn!

Một bàn tay tựa như kìm thép, không chút ngần ngại bắt lấy thân kiếm, sự sắc bén của kiếm quang cũng không làm tổn thương hắn.

“Thi thể” của Lâm Phi giơ tay lên cao, đồng thời nắm chặt lấy kiếm, chậm rãi từ trong đất cát, nhấc cao đầu lâu của hắn.

Người đàn ông thoạt nhìn có chút chật vật, trên trán dính toàn cát, mặt vẫn còn bẩn thỉu, bởi vì mồ hôi dính bết không ít bụi đất.

Nhưng, hai con ngươi nổi sắc vàng rừng rực như lửa lại giống như tu la địa phủ, khiến người ta khiếp sợ!

-A…

Lâm Phi thở dài một hơi, nhếch miệng cười tà nói:

-Mày nói không sai…Nhưng điều này không thích hợp với tao và mày…Bởi vì, tao tất nhiên là kẻ mạnh, cũng tất nhiên là người thắng!

-Không…Không...Không thể nào! Mày trúng gien virus! Làm sao có thể…

Victor sợ hãi thất sắc, sắc mặt trắng bệch, căn bản là không cách nào tin tưởng tất cả những gì bản thân nhìn thấy.

Mà Hoa Vô lệ thấy tình hình không ổn, theo bản năng đã mạnh dạn mà lùi lại mấy chục thước, dàn trận đón địch.

Lâm Phi bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, tay cầm thanh kiếm, tóm lấy Victor như tóm một cây chày gỗ, ném Victor lên không trung, ngã xuống đau đớn.

Mặc dù Victor là chiến binh chiến đấu xuất sắc, là Ma đạo sư của hệ tinh thần, nhưng sức mạnh và tốc độ lúc này của Lâm Phi dường như lại tăng cao thêm bậc nữa. Victor không phản ứng kịp, thân thể bị ném ra ngoài chừng bảy, tám mét, thậm chí có cảm giác vỡ vụn nơi xương chậu!

-Ái da!

Nội tạng Victor quay cuồng một hồi, miệng phun ra một ngụm máu tươi!

Hai mắt gã nộ tĩnh, không cam lòng tiếp tục hô to:

-Không thể nào! Mày lừa tao!!! Mày sao lại có thể không chết chứ!!?

Lâm Phi phủi bay đám bụi đất trên người, tay nắm thật chặt, quả nhiên, thân thể của mình, so với trước kia sức mạnh càng lớn, tốc độ càng nhanh hơn.

Nghe thấy Victor cuồng nộ chất vấn, Lâm Phi vài phần đắc ý nói:

-Có cái gì là không thể? Tao cải biến gien của tao, virus kia, cũng không còn là virus rồi.

-Cái gì!?

Victor nghẹn họng nhìn trân trối, nằm trên mặt đất, quên cả chuyện đứng lên.

Nói thật, lúc mới đầu Lp cũng chỉ ôm hy vọng thử xem thế nào.

Lúc đối diện với cái chết, vào thời khắc cuối cùng, hắn mới sực nhớ đến chuyện cơ thể mới của hắn có thể cải tử hoàn sinh, ngoại trừ huyết mạch được giữ lại, thì tất cả đều được thay mới.

Lúc cơ thể mới hình thành, đột phá đến cảnh giới Quy Nguyên, tất cả những chiếc đinh được loại bỏ ra khỏi cơ thể, đã được triệu hoán tới đảo, hợp thành một thể với cơ thể mới.

Điều đó có nghĩa là, trong cơ thể mới của mình, thật ra ngoại trừ huyết mạch không đổi, thì những thành phần cấu thành trong cơ thể, đều có thể thay đổi.

So với việc nói là thay đổi, thì chính xác hơn mà nói, là một loại “tiến hóa”.

Lâm Phi nghĩ, nếu như mình lại đột phá lần nữa, tăng tu vị lên một cấp bậc nữa, liệu có thể loại bỏ đinh ra khỏi cơ thể lần hai, sau đó thử dùng sức mạnh của huyết mạch kia, nuốt chửng, dung hợp được hay không?

Mà thời gian gần đây, ngoài việc công lực tăng theo thời gian, thì cơ thể Lp còn tích lũy các loại chân khí Tiên thiên và năng lượng nuốt chửng trước đó. Hắn cũng không biết, bản thân có thể trùng kích tầng nữa hay không.

Nhưng vật lộn đọ sức, dù sao cũng tốt hơn sử dụng nguyên khí trực tiếp bị sét đánh chết.

Vì vậy, Lâm Phi dựa vào công pháp, ý định trùng kích tử huyệt thứ hai, huyệt Thiên Trung!

Vừa vặn, cơ duyên tình cờ, trước sau có Lancelot cùng Thiên Diện, và Victor với Hoa Vô Lệ đại chiến một thời gian dài, giúp cho Lâm Phi có thời gian tích góp nguyên khí dần dần trong cơ thể, trùng kích tử huyệt kia.

Dựa theo thuyết pháp của âm thanh thần bí, nguyên khí trong người không thoát ra ngoài, thì sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên việc này là an toàn.

Mà “Ngọa Long quyết” , với vai trò là pháp môn thuần túy, không chứa bất cứ uy lực nào, sở dĩ muốn Lâm Phi tu luyện, chỉ là vì sau này có thể sử dụng nguyên khí phóng ra ngoài.

Trải qua sự nỗ lực hết lần này đến lần khác, Lâm Phi đã đưa nguyên khí trong cơ thể ngưng tụ thành dòng trùng kích, bài xuất đinh vùi sâu trong huyệt Thiên Trung ra ngoài cơ thể!

Đinh vừa thoát ra khỏi cơ thể, Lâm Phi liền dùng sức mạnh cắn nuốt trong huyết mạch để nuốt tất cả.

Tất cả năng lượng ẩn chứa trong đinh, quả nhiên không phải là thứ mà chân khí Tiên thiên tầm thường có thể so sánh. Một khi tiến vào kinh mạch của bản thân, tứ chi bách bài, lực sinh mệnh tràn đầy, càng không ngừng làm cho tế bào của mình trở nên cường tráng.

Gien cũng là từ cấp độ vốn có, tăng lên một cấp bậc, chống cự lại virus đó!

Cũng giống như, trong một căn phòng, bởi vì có một người mắc căn bệnh truyền nhiễm trí mạng, những người khác cũng sắp bị lây bệnh truyền nhiễm tử vong. Nhưng trong lúc đó, tất cả những người có sức đề kháng đều được tăng cường đến một giai đoạn hoàn toàn mới, kết quả là, bệnh truyền nhiễm kia cũng biến thành bệnh cảm cúm nhỏ, không còn sức sát thương nữa!

Lâm Phi cảm nhận rõ ràng rằng thân thể hắn không ngừng gia tốc trao đổi chất, cơ thể ngày càng mạnh mẽ.

Mỗi một tế bào, mỗi một đầu chuỗi gien, đều đang trải qua quá trình “làm mới”, như vô số chồi non đâm mầm, vươn tán xum xuê, che trời.

Không thể tưởng tượng nổi, nếu bảy chiếc đinh còn lại trong cơ thể mình được bài xuất ra ngoài thì cơ thể sẽ cường đại đến mức nào.

Lâm Phi không thể không cám ơn Victor về gien virus lần này. Nếu không có sự việc lần này, có lẽ bản thân sẽ không thể phát hiện ra nhanh chóng như vậy. Việc lần này chính là con đường tắt giúp hắn nhận rõ khả năng của bản thân.

Trên thực tế, cùng với việc tu vi ngày một tăng, sức mạnh trong cơ thể sẽ ngày càng khó tăng thêm một bậc, bởi vì nguyên khí, thông qua tu luyện, cắn nuốt, tiến hành bổ sung, cơ thể sẽ không có cách nào được tăng cường sức mạnh.

Những quá trình cùng chi tiết này, Lâm Phi sẽ không giải thích cho Victor.

Việc hắn muốn làm bây giờ, đơn giản chỉ là - giết!

-Mày không nên xuất hiện, nếu không, tao cũng không chắc đã tìm ra mày, nhưng…tao phải cảm ơn mày, đã bằng lòng xuất hiện ở đây, để tao báo thù cho những anh em đã chết của tao…

Lâm Phi từng bước lại gần, còn Victor chỉ có thể ở trên mặt cát không ngừng lết về phía sau.

-Hoa thiếu gia! Mau giúp tại hạ!

Victor nghĩ đến còn có Hoa Vô Lệ ở đây, vì vậy quay đầu hét to.

Nhưng nét mặt Hoa Vô Lệ có vẻ do dự không quyết, y đang suy nghĩ xem có nên giao thủ với Lâm Phi hay không. Mặc dù trên người Lâm Phi không có chân khí, nhưng y cảm thấy, bản thân có vẻ căn bản không phải đối thủ của Lâm Phi.

Nhưng y lại không nỡ bỏ chạy như vậy, bởi vì cái thanh kiếm Aroundight kia, y vẫn chưa được cầm trong tay.

-Suy vong!

Trong lòng Victor giận dữ, nhưng lại không thể làm gì, đành phải dốc hết toàn lực, sử dụng chút tinh thần lực còn sót lại khai triển ma pháp suy vong.

Xoáy nước phù văn màu xám bạc từ hai con ngươi gã bắn ra, sóng xung kích tinh thần tiến thẳng vào vỏ đại não của Lâm Phi.

Nhưng Lâm Phi liền lập tức phát động cắn nuốt, những tinh thần lực này không những không sinh ra lực sát thương, ngược lại giúp Lâm Phi khôi phục không ít nguyên khí.

Victor hít một hơi thật sâu, đối mặt với một năng lực quái dị không có cách nào đối phó, mặt gã xám như tro.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.