Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 399: Nói lời kinh hoàng



Phương Nhã Nhu không hiểu, trước kia mình không ngu ngốc, nếu không sẽ không thể tốt nghiệp học viện y học với thành tích xuất sắc, trở thành bác sỹ như vậy được.

Nhưng không hiểu vì sao, sau khi quen biết Lâm Phi, IQ của cô ngày một không đủ dùng, có vẻ như đã biến thành một cái đầu ngỗng, đến bản thân cô cũng ảo não vô cùng.

Điều đáng an ủi duy nhất là, mẹ Lưu Oánh Oánh của cô nói với cô rằng, phụ nữ không cần quá thông minh.

Sau khi Lâm Phi đưa Phương Nhã Nhu trở về sơn trang Thiên lan, mọi người đều vội vàng hỏi tình hình thế nào. Lâm Phi tỏ vẻ qua một thời gian ngắn nữa rồi nói, mọi người đều đã mệt nhọc một ngày, buổi tối ngày hôm nay nên ăn một bữa thật no say.

Mặc dù hiểu lầm của Tô Ánh Tuyết khiến bữa ăn này đã mất đi không khí vốn có, nhưng có còn hơn không.

Sau bữa cơm tối, Lâm Phi lấy số hiệu máy tính của Phương Nhã Nhu ra, Phương Nhã Nhu cũng không quấy rầy mà lái xe về nhà.

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Phi không ngủ không nghỉ, nói với người nhà rằng hắn cần “bế quan”, đừng ai đến quấy rầy hắn. Hắn nhốt mình trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu số hiệu mà Ảnh Tử để lại.

Cuối cùng thì bốn năm ngày đã trôi qua, Lâm Phi chính thức hoàn thành virus, sau vài lần kiểm tra, cuối cùng, hắn mang theo tâm tình thấp thỏm, đưa viruc khuếch tán ra ngoài thông qua mạng lưới internet.

Sau khi virus tiến vào mạng lưới internet, chỉ trong vài giây đã khuếch tán đi toàn thế giới, chỉ cần LOOK đang kết nối với mạng, sẽ bị truyền nhiễm.

Mãi đến khi hoàn thành tất cả mọi thứ, Lâm Phi mới nói tin tức này cho Eva, để cô đưa tin đến các bằng hữu đang lo lắng của hắn.

Nhóm người Eva hiển nhiên vui mừng khôn xiết, bọn họ không ngờ Ảnh Tử lại tạo ra phương thức che dấu mật mã mang tính nghệ thuật như vậy. E là trên thế giới chỉ có vài người nghĩ ra phương pháp chuyển hóa âm phù thành mật mã thế này.

Nhưng bọn họ cũng hiểu dụng ý của Lâm Phi, trước khi virus thành công cắm vào mạng lưới internet, công tác bảo mật là vô cùng cần thiết, sự thần thông quảng đại của LOOK, bọn họ đều được chứng kiến.

Đương nhiên, hiệu quả của virus, cũng cần thăm dò, phương pháp đơn giản nhất, chính là khởi động kho dữ liệu khổng lồ do LOOK quản lý, xóa bỏ một số tài liệu quan trọng bên trong đi.

Nếu LOOK vẫn còn, sẽ không cho phép tài liệu quan trọng của nó bị xóa bỏ hết. Những tài liệu này là tài sản quý giá mà nó tìm tòi được. Nếu nó vận hành nghiêm chỉnh, cơ bản không cần để Lâm Phi tiến vào kho bảo vật của nó.

Nhưng sau khi Lâm Phi thử một lần, dù xóa bỏ hay chuyển rời toàn bộ thông tin, tài liệu mà LOOK điều tra ra những năm gần đây, LOOK đều không phản ứng.

Cuối cùng, Lâm Phi đã vững tin, virus đã phát huy hiệu quả, đòn sát thủ mà Ảnh Tử để lại, LOOK không thể tránh được. Chắc hẳn là nó đã hoàn toàn dừng vận hành lại ở một góc xó không tên nào đó.

Diệt trừ được mối họa lớn này, Lâm Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể bắt đầu cân nhắc đến chuyện của bản thân hắn.

Xem thời gian, vẫn còn hai ngày nữa, kỳ hạn một tuần mà Tô Ánh Tuyết nói đã sắp đến, Lâm Phi xoa cái bụng rỗng của mình rồi đi xuống lầu, nhớ đến mấy ngày này không nhét thứ gì vào bụng, mặc dù giờ bản thân hắn không cần dựa vào đồ ăn để duy trì tính mạng, nhưng hắn vẫn thèm ăn.

Lúc đi xuống lầu, đúng là thời điểm bữa sáng, Hứa Vân thấy Lâm Phi xuống lầu, liền phủi tạp dề:

- Ôi, cuối cùng cháu cũng xuống lầu rồi, mấy ngày này cháu không ăn, tôi rảnh rang hơn rất nhiều, cháu chờ chút, tôi đi nấu nhiều hơn chút.

Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao đều ở bàn ăn, thấy Lâm Phi xuống, Lâm Đại Nguyên không khỏi nói vài câu trách móc, rằng đã khiến bọn họ lo lắng.

Lâm Phi tỏ vẻ bản thân không sao, tùy tiện cầm một cái bánh bao gặm, bỗng cảm thấy có điểm gì là lạ.

Trước kia, vào mỗi bữa sáng, Lâm Dao luôn là người nói nhiều nhất, nhưng mấy ngày này không gặp, sau khi chào hắn đơn giản, thì cô chỉ ngồi đó im lặng ăn cháo, như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Dao Dao, em làm sao vậy, sao lại ủ rũ thế kia?

Lâm Phi quan tâm hỏi.

Hỏi ba bốn lần, Lâm Dao mới định thần lại, cười gượng gạo:

- Không có gì, chỉ là cách ngày biểu diễn ngày càng gần, gần đây em hơi căng thẳng.

- Hừ, nếu sợ thì đừng đi, hát hò có gì tốt, dở dang học hành....những ca sĩ ngày nay càng ngày càng không có kiến thức, chỉ biết nhảy loạn lên thôi.

Lâm Đại Nguyên vẻ mặt xem thường nói.

Lâm Phi lại nhạy cảm phát hiện ra được sự việc không đơn giản như Lâm Dao nói. Trước kia mỗi khi Lâm Dao gặp phải vấn đề trong việc ca hát, dù có mệt mỏi, thì vẫn rất hăng hái, nhiệt tình, hơn nữa biết rõ cha mình không thích ngành nghề này, nên cô đều cố gắng không nói ra khó khăn trước mặt mọi người.

Lâm Dao cúi đầu không lên tiếng, nhanh chóng ăn cho xong, nói câu “con đến công ty” rồi chạy vội ra cửa.

Lâm Phi híp mắt, hỏi Lâm Đại nguyên:

- Bác, mấy ngày này Dao Dao đều như vậy ạ?

- Đúng vậy, nếu nó quá căng thẳng, thất bại cũng tốt, bác ước gì nó đừng “xuất đạo”.

Lâm Đại Nguyên nói.

Lâm Phi im lặng, sau khi ăn sáng xong, hắn liền ra ngoài, đi tìm Diệp Tử Huyên.

Diệp Tử Huyên đang có tiết dạy, nhưng vị giáo sư nữ dũng mãnh nhanh nhẹn này, đến các cán bộ trong nhà trường cũng không dám quản nhiền, thấy Lâm Phi đến tìm mình, cô lập tức dừng việc giảng dạy lại, để học sinh tự học.

- Đao Đao, cậu được đấy! Có thể tìm ra virus giết LOOK! Sao lại đến trường học tìm tôi vậy, có việc gọi cuộc điện thoại không phải là ổn rồi sao?

Diệp Tử Huyên tò mò hỏi, hai tay thọc vào túi áo, cùng Lâm Phi đi trên con đường nhỏ trong trường.

Lâm Phi cũng không vòng vèo:

- Em biết trong kho hàng của chị, ngoại trừ súng ống đạn dược ra thì còn thiết bị giám sát quân dụng, cho em một ít đi.

- Cậu muốn dùng thiết bị gián điệp quân dụng? Để làm gì vậy? Trong thành phố Lâm An này ai mà khiến cậu phải tự mình đi giám sát và điều khiển như vậy?

Diệp Tử Huyên kinh ngạc:

- Với tính khí của cậu, thấy ai chướng mắt, không phải chém luôn cho xong sao?

Nói đếm chém người, Lâm Phi lập tức muốn đi chém Vương Thiệu Hoa và Hoa Vô Lệ, nhưng tạm thời hắn phải xử lý xong chuyện của Lâm Dao đã, hai người kia cũng đừng hòng trốn thoát.

Lâm Phi cũng không giấu diếm, nói việc hắn lo lắng Lâm Dao bị khi dễ ở công ty cho Diệp Tử Huyên nghe, hắn định cài một số thiết bị giám sát và điều khiển trong công ty giải trí – nơi Lâm Dao đang làm việc.

Diệp Tử Huyên nghe xong, gật đầu, nói:

- Chút chuyện này, tôi thấy cậu không cần đích thân đi, chỉ là chuyện nhỏ, để tôi thay cậu xử lý nhé. Một công ty bình thường, cũng không có nhiều biện pháp an ninh, tôi lẻn vào lắp đặt là được rồi, sau khi xong việc tôi để lão Bao bọn họ điều khiển, có chuyện gì thì thông báo cho cậu.

Lâm Phi nghe Diệp Tử Huyên nói vậy, cảm thấy cũng ổn, nên đã đồng ý.

- Nếu LOOK không làm phản, thì đã dễ dàng hơn nhiều rồi, hiện tại chúng ta phải dựa vào bản thân để làm lính trinh sát rồi.

Diệp Tử Huyên bất đắc dĩ thở dài.

Lâm Phi cũng cảm thấy vậy, nhưng chuyện này cũng hết cách, may mà lúc đầu bọn họ không phải dựa vào trí tuệ siêu cấp nhân tạo mới có ngày hôm nay.

Sau khi tạm biệt Diệp Tử Huyên, Lâm Phi định quay về, bắt đầu lên mạng vận dụng kỹ thuật Hacker, tìm kiếm manh mối Hoa gia. Tập đoàn Thiên Trì là quái vật khổng lồ ở tỉnh Tô, đế quốc buôn bán thế này, chắc chắn là phải quả lý thông qua mạng internet, một số thông tin của Hoa gia đương nhiên cũng sẽ để lại dấu vết trên mạng.

Nhưng lúc lái xe ra khỏi cửa, hắn đột nhiên phát hiện thấy đối diện bên đường, có một người phụ nữ đang nhìn hắn, mặt không biểu cảm.

Cố Thanh?

Không đúng, Cố Thanh đã chết ba năm trước rồi, cô ta là Thiên Diện!

Hai đồng tử của Lâm Phi co rút lại. Ngày đó, mặc dù hắn không kịp đứng dậy, nhưng tình hình bên ngoài hắn rất rõ ràng. Sau đó hắn cũng không hiểu, kỹ năng trốn thoái của Thiên Diện ngày hôm đó là sao, nhưng Thiên Diện không xuất hiện, nên hắn cũng không có cách nào đi tìm cô.

Hắn không ngờ tới, người phụ nữ này dám chủ động xuất hiện trước mặt hắn.

Thiên Diện tựa hồ như không nhìn thấy sự phẫn nộ của Lâm Phi, cô chậm rãi đi tới, đứng cách Lâm Phi khoảng ba mét.

Trang phục người phụ nữ trung niên ưu nhã, bước chân nhẹ không hất bụi, vô cùng thong dong, bình tĩnh.

Lâm Phi tự tin, ở khoảng cách như vậy hắn vẫn có thể bóp bẹp đầu cô.

Nhưng, hắn không rõ ý đồ của Thiên Diện!

Chịu chết ư?

- Tôi muốn hợp tác với anh.

Không đợi Lâm Phi lên tiếng, Thiên Diện đã nói lời khiến người ta kinh ngạc.

- Hợp tác?

Lâm Phi cười lạnh:

- Hợp tác cái gì?

- Vitor và Hoa Vô Lệ lợi dụng em gái tôi, lừa gạt tôi. Tôi biết Vitor đã bị anh giết chết, nhưng Hoa Vô Lệ vẫn còn. Mặc dù tôi không e ngại Hoa gia nhưng muốn giết Hoa Vô Lệ thì rất khó...Vừa hay, anh thiếu người có thể tình báo giúp anh, còn tôi, lại thiếu người có lực chiến đấu như anh.

Thiên Diện nói rất rõ ràng, cô làm mắt của Lâm Phi, còn Lâm Phi làm nắm đấm của cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.