Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 401: Thế giới đơn điệu



Trên đường trở về sơn trang Thiên Lan, Thiên Diện trong hình dáng Liễu Cảnh Lam lúc này đã yên lặng nhìn về phía trước, thắt dây an toàn như một tiểu thư khuê các hiền lành ngoan ngoãn, không ai có thể ngờ được rằng đây chính là một sát thủ kim cương số một trong thế giới ngầm mà chỉ cần nhắc tên thôi là ai cũng sợ mất mật.

Lâm Phi cảm thấy không khí như thế này có chút ngượng ngập, cô gái từ đầu đến cuối không nói câu gì, hắn cũng chẳng biết phải nói gì, mọi người đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới ngầm, mà điều quan trọng là Lâm Phi đã từng truy sát Thiên Diện, còn Thiên Diện cũng đã từng là kẻ thù của Lâm Phi, đột nhiên bây giờ lại trở thành bạn hợp tác làm ăn, tất nhiên là không được thoải mái cho lắm.

Nhưng có một điều khiến Lâm Phi rất ngạc nhiên là tuy bầu không khí có chút ngượng ngập xấu hổ như vậy nhưng hắn rất hiểu được cảm giác này của Thiên Diện, hắn và cô cũng giống nhau, thực ra cả hai đều là những kẻ “bất bình thường” cả thôi, và trong mắt rất nhiều người thì bọn họ đều là những kẻ ác.

Nói dễ nghe một chút thì là tinh tinh tương tích, còn khó nghe hơn thì đó chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Lâm Phi mở phần tình hình giao thông, tin tức nhưng không thấy hứng thú nên lại chuyển sang mục ca nhạc, nhưng một lúc phát hiện ra những bài hát đó đều là thể loại nhạc vàng, nhạc cách mạng èo uột của Tất Vân Dao nên lại đổi tiếp sang kênh kinh tế tài chính.

Cứ bật đi bật lại các kênh như thế khiến Thiên Diện quay sang nhìn Lâm Phi với ánh mắt nghi hoặc:

- Sao anh phải chuyển kênh?

- Không hay thì phải đổi chứ.

- Có sự khác nhau à?

Thiên Diện ngây thơ hỏi.

Lâm Phi nhíu mày:

- Tất nhiên là có khác nhau rồi, tình hình giao thông, tin tức, tài chính và kinh tế, âm nhạc, chả cái nào giống cái nào cả.

- Thật à… - Thiên Diện quay đầu đi, tự mình lẩm bầm: - Sao tai tôi nghe chúng đều giống nhau, đều là quảng cáo.

Lâm Phi ngây người, trong lòng không khỏi thổn thức, sợ rằng trong mắt cô gái này, sự đơn điệu của thế giới này rõ ràng hơn những người khác rất nhiều.

Hắn phát hiện ra mới ngày hôm trước thôi, hắn hận Thiên Diện đến xương tủy, nhưng lúc này đây, hắn thực sự không có cách nào khiến mình hận người con gái đó được.

Cho dù bọn họ mới chỉ tiếp xúc với nhau có mấy lần nhưng hắn thực sự rất hiểu được cảm giác cô độc và bi ai kia của Thiên Diện.

Một người vĩnh viễn phải sống dưới hình dáng của người khác, không thể làm con người thật của mình, như vậy còn gì cô đơn hơn, thế giới của cô sao lại nhạt nhòa đến vậy.

Lâm Phi có rất nhiều điều muốn hỏi Thiên Diện, kể cả lai lịch của cô, xuất thân của cô, rồi gia đình, khả năng của cô…

Nhưng hắn không nỡ hỏi nhiều như vậy, không phải vì hắn sợ Thiên Diện lừa, bởi với tính cách của Thiên Diên, nếu thấy không thể trả lời được sẽ trực tiếp từ chối, hắn chỉ sợ sẽ khiến cho cả hai trở nên khó xử.

Lúc quay lại sơn trang Thiên Lan, Lâm Đại Nguyên và Hữa Vân nhìn thấy Thiên Diện đều vô cùng ngạc nhiên, tại sao Lâm Phi chuyến này ra ngoài lại đưa về được một cô gái xinh đẹp như vậy.

Cô gái này rất xinh đẹp nhưng lại quá lạnh lùng, căn bản không có chút tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ gì cả.

- Cô ấy tên là Liễu Cảnh Lam, là con gái của một người bạn của cháu. Chuyện nhà họ Liễu chắc bác cũng biết rồi đấy. Cảnh Lam bây giờ cô đơn vất vả không nơi nương tựa, cháu muốn để cô ấy ở lại đây, đợi sau này tìm được công việc phù hợp rồi tính tiếp.

Lâm Phi đã nói trước với Thiên Diện lý do khi ngồi trên xe rồi.

Thiên Diện căn bản chẳng hề để ý mình là ai, dù sao thì cô cũng luôn đóng vai người khác thành quen rồi.

Biết cô là con của Liễu Hồng Bân, Lâm Đại Nguyên mới hiểu được tại sao nhìn cô bé này lại lạnh lùng đến vậy, mất cả cha lẫn mẹ quả là một sự đả kích nặng nề, nên nghe Lâm Phi nói xong, lão gật đầu lia lịa, khen Lâm Phi sắp xếp rất ổn thỏa.

Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo ( ý nói dù mình chỉ nhận những ân huệ nhỏ nhoi của người khác nhưng cũng nên đền đáp lại gấp nhiều lần), con trai của nhà họ Lâm phải làm như vậy mới phải, chứ mỗi bữa thêm đôi đũa cái bát cũng chẳng có gì quan trọng.

Khuôn mặt Thiên Diện vẫn giữ nguyên biểu cảm như vậy, nếu như Lâm Phi đã không yêu cầu cô đóng vai Liễu Cảnh Lam mà chỉ là vẻ ngoài cô giống cô ta thôi thì tất nhiên cô cũng chẳng cần phải để ý đến đám người Lâm Đại Nguyên.

Lâm Phi thấy tình hình như vậy đúng là dở khóc dở cười, cái cô nàng Thiên Diện này đúng là chả biết ứng phó gì cả, ít nhất trước mặt mọi người cũng phải ra vẻ cho giống một chút chứ, nhưng thôi, hắn cũng chẳng lo nhiều thế làm gì, dù sao mọi người cũng không để ý đâu.

Hứa Vân đã quen với các bố trí trong nhà, thậm chí còn rành hơn chủ nhà Lâm Phi nên đã nhanh chóng sắp xếp một căn phòng khách sang trọng cho Thiên Diện nhưng cũng hao tâm tổn trí để bố trí được một phòng cách xa phòng Lâm Phi một chút.

Thiên Diện chẳng để ý xem mình ngủ ở đâu , tuy tu vi của cô không cao bằng Lâm Phi nhưng cũng không đến nỗi vô dụng.

Sau khi mọi thứ được bố trí xong xuôi, Lâm Phi quay sang hỏi cô:

- Cô biết hack không?

Thiên Diện gật đầu, ý nói không vấn đề gì.

Lâm Phi cũng không lấy gì làm lạ, ở thời đại này, những sát thủ không phải là hacker rất ít, đặc biệt là những kiểu hành động đơn độc như Thiên Diện, không qua được cửa ải kỹ thuật thông tin thì không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được.

- Máy tính ở trong phòng thực nghiệm của tôi, cô vào xong không được động lung tung đâu đấy, chỉ cần vào lấy thông tin chi tiết về tin tức nhà họ Hoa thôi.

Thiên Diện không hiểu:

- Nếu mà tìm như thế thì lâu lắm, tôi đi tỉnh Tô một chuyến có phải nhanh hơn không? Tôi biết tổng bộ tập đoàn Thiên Trì ở đâu rồi.

- Cô đi xong rồi thế nào, bị lão Đông nhà họ Hoa truy sát à? Phải đợi tôi đi cùng đã, cô chỉ cần đi theo phụ giúp tôi thôi.

Thiên Diện không nói gì nữa, đi lên lầu bắt đầu làm việc.

Nói chuyện xong, bên ngoài có tiếng động cơ nổ máy, nghe âm thanh trầm thấp đều đều kia cũng biết là loại xe thượng đẳng sang trọng.

Lâm Phi đi xuống lầu, mở cửa, quả nhiên là nhìn thấy Bạch Hân Nghiên và Tất Vân Dao bước vào hiên nhà.

Chiếc xe Tất Vân Dao lái là một chiếc Lincoln kính chống đạn, lốp xe cũng chống đạn, như vậy cũng đủ thấy là lần trước cô bị đám bắt cóc dọa cho một trận nên lúc nào cũng mang đủ bốn vệ sĩ, không thiếu một ai.

Bà mặc một chiếc áo voan màu vàng nhạt rộng cùng chiếc quần ống côn đen, phong cách châu Âu này khiến bà nhìn trẻ trung hơn nhưng vẫn không hề đánh mất nét riêng của một minh tinh.

Bạch Hân Nghiên mặc đồng phục cảnh sát. Đã nhiều ngày cô không gặp Lâm Phi nhưng lúc này đang ở trước mặt người ngoài nên không dám tỏ ra quá thân thiết với Lâm Phi, chỉ nhìn hắn cười rất ngọt ngào, đôi mắt dễ thương trở nên long lanh, tình ý dạt dào.

- Lâm Phi tiên sinh, nơi này đúng là cảnh sắc hợp lòng người, nhưng mà người tài hoa như cậu ở đây lại càng giống như địa linh nhân kiệt.

Tất Vân Dao đã gia nhập xã hội thượng lưu, tất nhiên khi nói chuyện sẽ không thể thiếu được những câu xã giao lấy lòng.

Lâm Phi bước lên bắt tay bà, tuy không thích bà ta đến nhà nhưng vẫn phải có quy củ hẳn hoi, dù sao thì người ta cũng khách sáo như thế cơ mà.

- Tôi đã nói rồi, lần đó chỉ là tiện tay giúp thôi, bà không cần quá để tâm đâu.

- Cậu chỉ tiện tay giúp thôi nhưng mà đã cứu mạng tôi rồi, tôi tất nhiên phải tỏ lòng cảm kích, nếu không trong lòng cũng không thoải mái.

Tất Vân Dao phất tay ý bảo một vệ sĩ đem phần lễ vật vào, đơn giản chỉ là một ít thuốc bổ và phong bì kẹp bên trong.

Lâm Phi đưa tay mời mọi người vào trong nhà ngồi nói chuyện.

Khi mọi người bước vào phòng, Hứa Vân đang lau bàn, thấy có khách đến cô cười nói:

- Có khách đến thăm à, tôi đi pha trà nhé.

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn xem ai tới thì cô vô cùng kinh ngạc:

- Chị…chị là… chị là Tất Vân Dao?

Hứa Vân cũng có tuổi rồi, tất nhiên biết rõ Tất Vân Dao, đó là thần tượng một thời của bà mà.

Tất Vân Dao cũng đã quen với việc bị mọi người nhận ra mình nên rất điềm nhiên tươi cười hỏi thăm một cách lịch sự.

Lâm Phi cũng có chút thiện cảm với thái độ này của Tất Vân Dao, cô ta không phải kiểu giả vờ khiêm tốn như mấy minh tinh khác mà nhìn cô ta, hắn có thể thấy được cô ta cũng không quá mức tự cao tự đại.

Nhưng e rằng chính bởi cô ta như vậy nên mới có thể từ giã sân khấu để lui về ở hải ngoại nhiều năm như vậy.

Hứa Vân ngây người ra một lúc rồi vội vàng đi pha trà, còn Lâm Phi đưa Tất Vân Dao ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

- Lâm tiên sinh, căn nhà lớn như vậy mà có ít người ở vậy sao, hay mọi người ra ngoài cả rồi?

Tất Vân Dao tò mò hỏi.

Lâm Phi gật đầu:

- Ngoài dì Vân ra thì còn tôi, bác tôi và một cô em họ nữa, đúng là ít người thật.

- Ồ? Thất cảnh sát Bạch nói cậu có một cô em gái đang thực tập ở công ty giải trí Thiên Khung, chuẩn bị gia nhập làng giải trí, nếu cô bé có tài năng xuất chúng thì chi bằng đến công ty truyền thông Phong Tư của tôi, có được không? Tôi tin là tài năng âm nhạc của em gái Lâm tiên sinh tuyệt đối không phải tầm thường.

Tất Vân Dao cười hỏi.

Lâm Phi nheo mắt, Tất Vân Dao đưa ra đề nghị này hắn thấy cũng được, dù sao thì Lâm Dao cũng có vẻ không thích công ty hiện nay lắm.

Đúng lúc hắn đang do dự suy tính thì Lâm Đại Nguyên từ trên lầu bước xuống. Sau khi bị thương, chân Lâm Đại Nguyên không còn nhanh nhẹn như trước nữa, sức khỏe cũng không còn tốt. Ngoài việc truyền nội công cho Lâm Đại Nguyên, Lâm Phi còn mua thêm một chiếc giường mát-xa loại lớn, lúc này, Lâm Đại Nguyên vừa được mát-xa xong, đang ung dung bước xuống lầu.

- Tiểu Phi, có khách ah?

Lâm Đại Nguyên tủm tỉm cười, dịu dàng hỏi.

- Ai da, anh Đại Nguyên, anh mau xuống đây xem đi, anh có biết đây là ai không? Em không tin vào mắt mình nữa rồi!

Hứa Vân bưng khay trà từ phòng bếp đi ra, phấn khích cười nói.

Lâm Đại Nguyên thấy buồn cười:

- Ai mà khiến em vui như thế, đúng là, Vi Vi có đến em cũng đâu có vui như thế.

Đột nhiên Tất Vân Dao nghe được điều gì đó, sắc mặt cứng đờ, toàn thân run lên rồi quay đầu lại nhìn về phía cầu thang, dáng vẻ như vừa bị kích thích, hai tay theo bản năng đưa lên bụm miệng lại, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.