Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 408: Tôi đã không còn là tôi



Trần Khải Luân ngại ngùng cười cười:

- Đúng vậy, bận công tác vài ngày còn không được ra khỏi phòng thí nghiệm. Hôm nay Huyên Huyên nhất định phải dẫn tôi đi ăn một bữa cơm.

- Cứ ở trong phòng thí nghiệm suốt như vậy, nào có còn cảm giác yêu đương nữa chứ.

Vẻ mặt Diệp Tử Huyên hạnh phúc, cuối cùng nhiều năm cũng có thể cạy mở được cửa lòng của cháu mọt sách này.

Lâm Phi hơi nhíu mày, không biết có phải là mình đa tâm hay không nhưng sao lại cảm thấy sau khi bắt tay với Trần Khải Luân, tay hắn đổ rất nhiều mồ hôi.

Bồi bàn rất nhanh chóng mang Diệp Tử Huyên cùng Trần Khải Luân đi đến chỗ ngồi của tình nhân. Lâm Phi cũng không muốn quấy rầy # thời gian ngọt ngào của bọn họ nên cũng không nói gì.

. . .

Nhà họ Tô, sơn trang Bắc Tú.

Sau khi dùng bữa tối, Tô Ánh Tuyết ngồi trên ghê salon xem tin tức tài chính kinh tế.

Thím Giang dọn dẹp bàn nhìn ngôi nhà vắng ngắt, không khỏi cảm khái nói:

- Cái phòng này lớn như vậy, trước kia cũng không cảm thấy trống trải lắm, nhưng sao dạo gần đây cứ thấy nó lạnh lẽo thế nào...Tiểu thư, nếu cô không tức giận nữa thì hãy cùng nói chuyện với Lâm Phi đi, tôi thấy hơn phân nửa là có việc hiểu lầm gì rồi, một tuần giận nhau là đủ rồi.

Tô Ánh Tuyết quay đầu liếc nhìn Thím Giang, nở nụ cười nhàn nhạt:

- Thím Giang, thím không hiểu..cháu kì thật sớm đã không còn giận hắn rồi.

- Cái gì?

Thím Giang ngừng tay, đi đến bên sopha, buồn bực nói:

- Tiểu thư, ý của cô là sao?

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết mê ly, thở dài:

- Ba ngày trước, cháu muốn xác nhận một việc mới gọi điện quốc tế, hỏi Natasha về tình trạng của Lâm Phi. Cô ấy nói cho cháu biết... Một đoạn thời gian trước Lâm Phi ở một địa phương rất bí ẩn để giải quyết một chuyện rất quan trọng. Cho nên nói, anh ta căn bản không ở cùng một chỗ với bác sĩ Phương. Bọn họ chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau ở sân bay.

- Cháu suy nghĩ cẩn thận lại, bộ dáng của hắn lúc ấy rất kích động, hơn phân nửa là bởi vì đã tìm được lời giải cho vấn đề khó nên không cách nào khống chế được cảm xúc. Nói cách khác cũng sẽ không khống chế được hành động tự phát liều lĩnh bởi vậy bác sĩ Phương lúc ấy cũng bị dọa.

-Lâm Phi không thèm nói trước với cháu điều gì, chắc là vì không muốn cháu lo lắng, sau đó cháu mới biết được đã xảy ra một vài chuyện rất nghiêm trọng...

- Nói như vậy...Tiểu thư cô... cô hiểu lầm Lâm Phi, hắn không có phản bội cô?

Vẻ mặt Thím Giang phiền muộn:

- Haizz, chuyện này khiến cháu chịu dày vò rồi.

Tô Ánh Tuyết bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói nữa.

Thím Giang nghi hoặc:

- Tiểu thư, cô đã không còn tức giận, sao mấy ngày qua không thèm nói chuyện với Lâm Phi?

- Cháu không còn giận hắn, nhưng cháu lại giận chính mình.

Tô Ánh Tuyết buồn bã nói.

Thím Giang ngạc nhiên.

Tô Ánh Tuyết mấp máy môi, nhẹ giọng nói ra:

- Cháu giận chính mình, vì cái gì chuyện rõ ràng có sơ hở lại thoáng cái đã nhận định là Lâm Phi có lỗi với cháu, mà không thèm nghe lời hắn giải thích...

- Trước kia cháu không như vậy, lúc nào cũng tỉnh táo. Nhưng hôm nay cháu lại thấy cháu giống kẻ ngu, một người phụ nữ ngu xuẩn chỉ biết tức giận vô lý, cháu ghét chính mình rồi...

Thím Giang đau lòng khuyên nhủ:

- Tiểu thư, cô đừng nói như vậy, ai lại không có sai lầm? Nếu đã biết chân tướng rồi thì cũng đừng tự trách chính mình, về sau tin tưởng Lâm Phi hơn một chút, không phải tốt hơn sao?

- Thím Giang!

Hốc mắt Tô Ánh Tuyết ửng đỏ, thống khổ lắc đầu nói:

- Thím vẫn chưa rõ sao!? Không phải cháu không tin tưởng Lâm Phi nữa, mà là cháu không còn tin vào chính mình nữa!

-Cháu bắt đầu cảm thấy khả năng của mình không phải là tốt nhất, cháu không bằng những người phụ nữ khác, cho nên mới bắt đầu không tin tưởng Lâm Phi, sợ hắn sẽ bị những người phụ nữ khác cướp đi! Cháu không còn là Tô Ánh Tuyết trước kia nữa rồi!

Thím Giang nghe xong những lời này, cảm thấy nghẹn không nói nên lời.

Đối với bà, tư duy của Tô Ánh Tuyết thực khó để hiểu rõ.

Bà không thể giải thích vì sao Tô Ánh Tuyết ngay từ nhỏ đã vốn cố chấp tự tin

Càng quan tâm, nghĩa là yêu càng sâu đậm. Nhưng đối với Tô Ánh Tuyết xem ra vấn đề này không thể là cái cớ để Tô Ánh Tuyết không tin tưởng chính mình.

Đúng lúc này, điện thoại Tô Ánh Tuyết báo tin nhắn đến.

Tô Ánh Tuyết cầm lên, phát hiện là một tin nhắn nặc danh, sau khi ấn mở xem, cô chợt nhíu mày...

..

Trong nhà ăn, ba người Lâm Phi bắt đầu dùng cơm.

Hạ Lâm Mỹ tựa hồ không có hứng thú ăn uống, ngược lại không ngừng hỏi Lâm Phi một ít chuyện, cô cảm thấy rất có hứng thú với bối cảnh của Lâm Phi.

Lâm Phi cũng biết muốn giấu diếm Hạ Lâm Mỹ nhiều chuyện rất khó khăn, hơn nữa cũng không thích hợp bởi Hạ Lâm Mỹ đã từng là Cổ võ giả, cho nên có chút hiểu biết về thế giới dưới lòng đất, vì vậy cũng không thèm giấu diếm.

Mặc dù Lâm Phi chỉ nói một chút kinh nghiệm quá khứ sơ lược, cũng làm cho Hạ Lâm Mỹ hưng phấn không thôi.

- Haiz, lão nương năm đó nếu không phải coi trọng cha của nha đầu kia, nói không chừng cũng thành một nhân vật nỗi tiếng trên bảng chiến thần đấy.

Hạ Lâm Mỹ nói.

Lâm Phi cũng thức thời tâng bốc, tỏ vẻ đồng ý làm cho Hạ Lâm Mỹ ặt mày hớn hở.

Nhưng trong không khí vô cùng hòa hợp ấm áp lúc không chú ý, ở cửa sổ tòa tình nhân truyền đến một tiếng thét kinh hãi!

- Khải Luân!!!

Chỉ thấy Trần Khải Luân ôm lấy cổ, sau đó mở to hai mắt như không thể lấy hơi được, miệng há to, mặt mũi đầy thống khổ.

Rất nhanh gã từ trên ghế nghiêng người ngã xuống đất. Diệp Tử Huyên tay mắt lanh lẹ xẹt qua đỡ lấy đầu gã không bị đập xuống mặt đá cẩm thạch.

Mặc dù là thế nhưng bộ dáng Trần Khải Luân đã nửa chết nửa sống, sắc mặt trắng bệt rồi hôn mê bất tỉnh.

Diệp Tử Huyên cũng khôn gbiết rõ tình huống là như thế nào, người đang gặp chuyện không may là người mà cô thích đã hơn mười năm qua, cô đâu còn tỉnh táo để suy nghĩ chuyện gì xảy ra.

Lâm Phi thầm kêu không ổn, chính mình vừa rồi không nên giữ im lặng, vậy mà đã có chuyện xảy ra.

Hắn lắc mình một cái vọt tới, một tay đè Trần Khải Luân ý bảo Diệp Tử Huyên không nên ôm gã, để cho gã nằm thẳng xuống mặt đất. Chương mới hơn tại doctruyen.org nha các bạn

Quản lý nhà hàng cùng với không ít khách nhân hồi hộp vây quanh.

- Toàn bộ tránh hết ra! Giữ sự thông thoáng! Tôi là bác sĩ!!

Lâm Phi hô lớn một câu đám người mới né ra thành khe hở.

- Nhanh nhanh! Cậu nhanh nghĩ biện pháp đi! Khải Luân bị làm sao vậy!?

Diệp Tử Huyên giống như bắt được nọn cỏ cứu mạng, nước mắt lưng tròng không ngừng hỏi Lâm Phi.

Mẹ con Hạ Lâm Mỹ cùng Bạch Hân Nghiên cũng đã đi tới, vẻ mặt Hạ Lâm Mỹ kỳ quái hỏi:

- Bảo bối, Lâm Phi là bác sĩ sao?

Bạch Hân Nghiên nhớ rõ Lâm Phi từng đề cập qua với cô hắn là bác sĩ khoa não, nhưng hình như tên này cái gì cũng biết một ít, nhất định là nắm chắt vì vậy gật đầu.

Trên thực tế Bạch Hân Nghiên cũng không rõ ràng lắm y thuật của Lâm Phi ở tiêu chuẩn nào.

Lâm Phi một bên kiểm tra cho Trần Khải Luân, một bên nhờ người gọi xe cừu thương, bất kể cứu được hay không thì đều cần phải có xe cứu thương.

Lâm Phi nghiêng tai nghe nhịp tim Trần Khải Luân, lại mở mí mắt kiểm tra, sắc mặt chợt trở nên ngưng trọng.

- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?

Diệp Tử Huyên thấp thỏm hỏi.

Lâm Phi cau mày nói:

- Hô hấp đã ngừng, đã hôn mê nhưng tim còn đập...Tôi không dám nói 100% nhưng 99% là phổi gã bị thủng.

Khi lá phổi bị thủng làm không khí tràn ra, áp suất tăng lên rất nhiều khiến hô hấp khó khăn.

- Thủng phổi!? Cái đó... Vậy làm sao bây giờ?

Diệp Tử Huyên cũng biết một chút y học, lúc này không gấp không được, bởi vì loại tình huống này có chạy máy thở cũng không làm được gì.

- Tôi đã nói anh ấy đừng làm việc quá mệt nhọc, đừng có ham mê nghiên cứu quà mà không để ý tới thân thể...anh ấy lại không thèm nghe.. hu hu..

Lâm Phi nhìn Thiên Lôi bà cũng có lúc khóc lên như vậy, trong lòng khong khỏi cảm động lây. Xem ra Trần Khải Luân xác thực rất quan trọng với cô.

Diệp Tử Huyên từ nhỏ đến lớn bị gia tộc vứt bỏ, người cùng cô trải qua cả tuổi thanh xuân, cho cô một chút tình cảm thiếu nữ thường tình chính là học trưởng chất phác này.

Tuy hai người đến bây giờ mới chính thức kết giao nhưng tình cảm của Diệp Tử Huyên cũng đã được vài chục năm, dù những ngày tháng cô hoạt động trong thế giới ngầm, thì tình cảm ấy vẫn nguyên vẹn.

- Lâm Phi, anh nhanh nghĩ biện pháp đi, Tử Huyên lo lắng muốn chết rồi kìa!

Hốc mắt Bạch Hân Nghiên cũng đỏ lên.

Lâm Phi trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói:

- Tiếp tục như thế...gọi xe cứu thương không kịp tới, hai lá phổi không thể làm việc được thì dù có cứu được tính mạng...cũng sẽ làm não bộ bị tổn thương không thể hồi phục, sẽ biến thành si ngốc...

- Vậy...vậy làm sao bây giờ!?

Diệp Tử Huyên nghe xong rất hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.