Lâm Phi nghe xong, hồi lâu không nói ra nửa chữ, rồi lặng lẽ lắc đầu.
- Tạm thời không được.
Lâm Phi cố nén sự tiếc nuối trong lòng, mỉm cười cự tuyệt ý tốt của cô gái.
Ánh mắt Phương Nhã Nhu lộ ra vẻ bối rối và mê hoặc:
- Vì sao? Anh không phải rất luôn muốn làm điều đó sao?
Cô không hiểu, trước kia Lâm Phi luôn muốn phát sinh chuyện đó với cô. Nhưng đến khi cô nguyện ý thì hắn lại từ chối?
Phương Nhã Nhu sợ Lâm Phi hiểu lầm, vội giải thích:
- Anh có phải ghét bỏ em hay không? Em và Khương Dương không hề phát sinh chuyện gì. Cơ thể của em vẫn còn trong sạch....
- Nhã Nhu, em nói đi đâu thế?
Lâm Phi dở khóc dở cười:
- Anh không phải có ý đó.
- Vậy tại sao anh lại không quan tâm em?
Phương Nhã Nhu cuống đến mức phát khóc. Mọi chuyện thật là kỳ quái.
Lâm Phi dùng hai tay vuốt má cô gái, nói:
- Em cẩn thận nghe đây. Anh nói là "tạm thời không được". Anh không hy vọng, lần đầu tiên của chúng ta lại tùy tiện tìm một nhà trọ nào đó.
Anh hy vọng sẽ cho em một kỷ niệm khó quên. Cho nên, vài ngày nữa, khi anh tìm được một nơi tốt rồi, lúc đó anh mới "ăn" em.
Nhìn thấy nụ cười mờ ám của Lâm Phi, Phương Nhã Nhu cuối cùng cũng hiểu được, vốn là cô đã hiểu lầm hắn. Quả thật là xấu hổ chết mất.
- Đi...đi đâu?
Cô nhịn không được hỏi một câu.
Lâm Phi thần bí nói:
- Mấy ngày nữa không phải là ngày lễ quốc khánh sao? Em xin nghỉ ba ngày đi. Chúng ta sẽ có kỳ nghỉ ngắn. Hết thảy sẽ do anh an bài. Hành trình tuyệt đối giữ bí mật.
- A, em trực ngày lễ.
Phương Nhã Nhu cau mày, rồi cắn răng nói:
- Để em đổi lại ca.
Lâm Phi nhìn gương mặt thành thật và mong ước của cô gái, không khỏi cảm thấy có chút đắc ý. Hình như cô đã quyết tâm với hắn.
Đương nhiên, Lâm Phi cũng đã quyết tâm. Sở dĩ hắn thận trọng đối đãi như vậy, chỉ có thể nói rõ, sức nặng của Phương Nhã Nhu trong lòng hắn càng lúc càng gia tăng.
Không đến khách sạn, hai người tất nhiên là tìm một quán ăn bên ngoài. Lâm Phi có thể không ăn, nhưng Phương Nhã Nhu cũng không thể đói bụng.
Nhưng, vừa định đi thì điện thoại của Lâm Phi vang lên.
Lâm Phi xem qua, là lão Bao gọi đến, không khỏi có chút suy nghĩ, liền bấm nút nghe.
- Chuyện gì thế?
- Lâm tiên sinh, em gái của ngài, tiểu thư Lâm Dao trong công ty giải trí Thiên Khung đã gặp chút chuyện. Sau khi tiểu thư Lâm Dao luyện thanh xong, cũng không về nhà mà đi cùng với bạn học của cô ấy, cũng là thiếu gia của công ty giải trí Thiên Không Lý Nhất Minh. Chúng tôi trộm nghe được, là muốn tham gia một bữa tiệc. Tôi không biết đây có phải là tình huống bình thường hay không.
Lâm Phi không nói hai lời, hỏi:
- Bữa tiệc tổ chức ở đâu?
- Khách sạn Bách Vân, đường Trung Tây.
Lão Bao nói.
- Bọn họ xuất phát được bao lâu rồi?
- Vừa mới xuất phát, còn chưa cách Thiên Khung bao xa. Đoán chừng mười phút sau sẽ đến nơi.
- Nhu Nhu, em gái Lâm Dao của anh xảy ra chút chuyện. Anh phải đi xử lý ngay. Em...
- Không cần quan tâm em đâu. Anh cứ đi đi. Em hiểu mà.
Phương Nhã Nhu cũng không hỏi nhiều.
Lâm Phi gật đầu cảm kích, rồi nhanh chóng chạy ra bãi đậu xe. Hắn biết rõ khách sạn kia nằm ở đâu. Chạy nhanh nhất cũng phải tốn mất hai chục phút. Hắn nhất định phải tranh thủ từng giây.
- Lâm Dao, không cần khẩn trương. Đây chẳng qua chỉ là một bữa tiệc xã giao bình thường. Một ca sĩ chuẩn bị deput, cũng không thể khiến cho người ta cảm thấy mình cao ngạo. Những thói quen bình thường đều phải bỏ đi.
Khi bước vào thang máy khách sạn Bách Vận, Lý Nhất Minh mỉm cười giải thích khi nhìn thấy cách trang điểm và ăn mặc thanh thuần của Lâm Dao.
Hai tay Lâm Dao nắm lấy mép váy ngắn, gương mặt không nghi ngờ gật đầu.
Lý Nhất Minh mặc trang phục dự tiệc lộng lẫy. Bộ vest màu trắng, tóc nhuộm tím được chải chỉnh tề, phong lưu phóng khoáng.
- Giám đốc Thẩm cũng vậy, mà đạo diễn Kim cũng vậy. Một người sẽ giúp em an bài tiết mục trên truyền hình, một người sẽ giúp em ra MV. Đây đều là những nhân vật quan trọng cả.
Ba của anh cũng nhiều lần tranh thủ cho em mới hẹn được bọn họ đấy. Bọn họ không phải ca sĩ nào cũng bằng lòng gặp mặt đâu. Huống chi em chỉ là nhân vật mới.
Lý Nhất Minh tiếp tục nói.
Lâm Dao miễn cưỡng cười:
- Vâng, cảm ơn anh, Nhất Minh. Em đã mang đến không ít phiền toái cho mọi người.
- Ừ, để khuyên được em đến tham gia bữa tiệc, không phải anh đã nói đến khô cả cổ sao?
Lý Nhất Minh bày ra vẻ mặt buồn bực:
- Em cũng không cần quá lo lắng. Không phải đã có anh giúp em rồi sao?
Anh biết em là một cô gái hiền lành, sợ những cái gọi là quy tắc ngầm, tấm màn đen sẽ xuất hiện trong những trường hợp này. Nhưng nó không phức tạp như em nghĩ đâu.
Mấy vị chú bác này anh quen biết từ nhỏ đến lớn. Có anh ở đây, bọn họ sẽ chiếu cố em, sẽ không để cho em cảm thấy không thoải mái.
Sau khi em vào trong, bọn họ nói gì thì nghe theo cái đó. Rồi mời rượu, nói vài lời dễ nghe. Đến trước chín giờ, chúng ta sẽ về.
Lâm Dao nghe những lời này, lại nhìn thấy bộ dạng thành khẩn của Lý Nhất Minh, cũng không suy nghĩ nhiều. Có lẽ cô đã quá đa nghi rồi.
Xem ra công ty chỉ là đi theo quy trình, để cho cô gặp một số nhân vật quan trọng, giúp cô phát triển mà thôi.
Cô đã tỏ thái độ kiên quyết muốn đi theo con đường nghệ thuật của mình với Lâm Đại Nguyên. Cho đến bây giờ, ba của cô đều xem cô như đứa trẻ, không ủng hộ ước mơ của cô.
Nếu như chỉ có một mình thì không thể phát triển được. Đến lúc đó, chẳng những không thể ngẩng đầu trước mặt cha, mà giấc mơ âm nhạc của cô cũng triệt để biến mất.
Nghĩ đến những điều này, cô gạt bỏ sự sợ hãi, chấp nhận bữa tiệc xã giao đầu tiên.
Cô muốn chứng minh cô đã trưởng thành, có khả năng tự chăm sóc cho mình.
Sau khi hai người bước ra khỏi thang máy, đến chỗ lô VIP tầng cao nhất, lúc này nhân viên đứng ngoài thang máy liền hoan nghênh khách đã đến.
Tầng này không phải người nào cũng có thể thuê được. Cần phải đặt trước. Sau đó thông qua một thang máy đặc biệt của khách sạn mới có thể đến được.
Lý Nhất Minh rất quen thuộc, đi trước dẫn Lâm Dao đến ghế lô 888.
Những nhân viên phục vụ đằng sau nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lâm Dao khi bước về ghế lô, đều lộ ra ánh mắt tiếc hận, tựa hồ cảm thấy vận mệnh của cô bé này thật đáng thương.
Sau khi cửa phòng thuê được mở ra, một mùi thuốc lá nồng nặc đập vào mũi.
Lâm Dao vừa bước vào, liền cau mày, có chút bực mình, nhìn bốn năm vị khách bên trong.
Mặc dù cái bàn có thể ngồi được mười lăm mười sáu người, nhưng chỉ có bốn năm người trung niên đang ngồi uống rượu, hút thuốc.
- Ồ, Nhất Minh đến rồi à?
Một gã đàn ông trung niên mập mạp hai cằm, tóc quăn liền vẫy tay:
- Nào, cô bé này chính là Lâm Dao phải không? Haha, thật xinh đẹp. Tướng mạo này đi hát chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nào, mau đến đây ngồi đi.
Đám đàn ông trung niên khác ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua người Lâm Dao, mỉm cười cổ quái.
Lý Nhất Minh giới thiệu cho Lâm Dao lai lịch những người này, đều là lãnh đạo đài truyền hình, đạo diễn chế tác. Người có danh tiếng và địa vị nhất tất nhiên là đạo diễn Kim từng quay MV cho các ngôi sao ca nhạc và Phó giám đốc Thẩm của đài truyền hình tỉnh Giang.
Phó giám đốc Thẩm gọi nhân viên phục vụ:
- Nào, rót rượu cho tiểu thư Lâm Dao đi.
Lâm Dao vừa ngồi xuống, chào hỏi mọi người xong, nghe nói phải uống rượu, liền khoát tay nói:
- Giám đốc Thẩm, tôi không biết uống rượu. Có thể thay nước trái cây hay không?
- Ai da, rượu nho cũng giống như nước ép nho. Tụi anh đợi em nãy giờ, người uống rượu cũng đã tỉnh rượu. Tại sao lần đầu tiên gặp mặt lại không nể mặt tụi anh chứ? Bộ xem thường đám lão già tụi anh sao?
Vẻ mặt Giám đốc Thẩm có vẻ không vui.
Lâm Dao dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lý Nhất Minh.
- Em yên tâm đi, có anh ở đây, nếu em uống say, anh sẽ uống đỡ cho em.
Lý Nhất Minh nói.
Lâm Dao hết cách, đành phải gật đầu.
Mọi người lúc này mới vui vẻ, ra hiệu nhân viên phục vụ có thể mang đồ ăn lên.
Lâm Dao lần đầu tiên tiếp xúc trường hợp này, cũng không biết phải xã giao như thế nào, cầm chặt ly rượu nho, cũng không dám dùng bữa, cứng đờ ngồi một chỗ, vô cùng khẩn trương.
Đám đàn ông trung niên nhìn bộ dạng đơn thuần của cô, không ngừng bật cười, ánh mắt trao đổi lẫn nhau, nhiều hơn mấy phần thỏa mãn.