Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 443: Thụ sủng nhược kinh



Lâm Phi càng nghĩ càng thẩy dở khóc dở cười:

- Tôi không biết tên lão, thấy lão là một lão điên không biết xấu hổ, không biết sống chết gì nên cứ gọi lão như vậy. Các người quen lão sao?

Vẻ mặt Long lão tam cứng ngắc, nhưng dường như Long Thiên Cương cũng nhíu mày ngoài ý muốn. Lát sau, Long lão tam lẳc đầu than khổ:

- Tuổi chúng tôi làm sao có cơ hội biết lão. Lão là một người từ trăm năm trước, chỉ sợ là cùng thế hệ với tổ phụ của tôi, chưa gặp lão... có lẽ đã một thế kỷ rồi.
Một trăm năm trước? Một thế kỷ?

Lâm Phi thấy não mình có chút trì độn, nhưng rồi cân nhẳc cẩn thận lại, hẳn mới thấy với cảnh giới của lão điên, có lẽ trăm năm với lão chỉ là một cái nháy mắt.
- Sao các người lại gọi lão là ma đầu?
Lâm Phi hiếu kỳ hỏi.

- Cậu nói trước đi, hai người gặp nhau như thế nào. Cậu và lão có mối quan hệ gì? ũ Lão tam lại hỏi.
Lâm Phi hoài nghi đáp:

- Nói năng thận trọng như vậy, tôi nào biết các người đang có mưu đồ gì. Nếu các người đã không có thành ý nói chuyện, vì sao tôi phải nói cho mấy người những chuyện này?
- Việc này liên quan đến chuyên đại sự, không thể tùy tiện nói với cậu, chúng tôi phải bàn bạc kỹ hơn, rồi còn phải nói chuyện với 3 gia tộc khác.
Long lão tam nghiêm mặt nói.
Lâm Phi cười to đáp:

- Hôm nay sao thế nhỉ, gặp ai cũng nói chuyện rất nghiêm trọng. Nếu như vậy, tôi cũng không muốn nghe, mời về đi.
Lâm Phi bày ra tư thế tiễn khách.

Hắn cũng đã có không ít suy tính. Thái độ của Long gia với lão điên không biết là địch hay bạn. Ngộ nhỡ họ có mối thù sâu nặng với lão điên, vậy quan hệ vừa là thầy vừa là bạn của hắn với lão điên sẽ gặp chút phiền phức.
Nhưng nếu hắn nói hắn có oán thù với lão điên, chưa chắc Long gia đã có xích mích với lão điên, như vậy cũng không ổn lắm.

Vì thế, thay vì mù mờ như thầy bói xem voi, hắn quyết định không nói gì hết, cứ để bọn họ đi thôi. ít nhất hẳn cũng đã hiểu, lão điên là nhân vật kiệt xuất từ trăm năm trước, hơn nữa, lão còn có liên quan đến tứ đại gia tộc.
Long lão tam còn định nói gì đó, nhưng Long Thiên Cương ở bên cạnh lại thò tay ngăn lại, từ tốn nói:
- Tam ca, đi thôi.

Lúc này, Long lão tam vẫn rất nghe lời em trai, ổn định tinh thần rồi nói với Lâm Phi:
- Tiểu tử cậu hãy cẩn thận một chút.
Sau đó gã theo Long Thiên Cương trở lại xe.

Đợi khi xe đi rồi, sắc mặt của Lâm Phi vẫn còn biển đổi không ngừng. Hẳn cảm thấy, cần bí mật điều tra những chuyện liên quan đến lão điên sẽ có vấn đề gì. Nhưng dường như chuyện này đều là bí mật quan trọng với tứ đại gia tộc.
Mà những bí mật này nghiêm trọng đến mức họ không để lại bất cứ tư liệu gì liên quan.
Nói một cách khác, hắn khó có dấu vết đế lần theo.

Lâm Phi ngẩng đầu thở dài, bất tri bất giác hẳn đã bị cuốn quá sâu vào một xoáy nước hun hút không thấy đáy.
Vốn tưởng rằng sau khỉ rửa tay gác kiếm, từ biệt Đại Sảnh, hẳn có thể thư thái trải qua những ngày bình thường. Không ngờ, cuộc sống càng ngày càng trở nên khó khăn, khong biết phía trước sẽ còn xảy ra những chuyện gì...
Công ty giải trí Thiên Khung Lâm An.

Sau khi phương tiện truyền thông được mua, cả công ty bẳt đầu tiến hành điều chỉnh nhân viên. Không ít tâm phục của Lý gia trước đây đã bị loại trừ, thay vào đó là những thanh niên trẻ tinh anh được phương tiện truyền thông ủy thác.

Nhất thời, toàn bộ công ty khởi sắc như cây cối sau mưa, lộ ra một không khí thanh xuân dạt dào, không khí khó chịu trước đây đã bị quét sạch.

Cùng với việc cổ phiếu của giải trí Thiên Khung liên tục tăng giá lên mức cao nhất, các nhân tài trong công ty cũng bắt đầu an tâm làm việc của mình.

Nhưng hôm nay, đối với không ít người, họ thấy hơi lo lẳng, vì đại cổ đông của tổng công ty cũng đã sắp đặt người thu mua giải trí Thiên Khung lần này. Phu nhân Tất Vân Dao sáng sớm đã tới công ty, đã được hơn 10 năm, bà ta mới lại bước chân vào phòng thu âm.

Vốn tưởng rằng Tất Vân Dao tới để xem đám ca sỹ trẻ rèn luyện, khảo sát nhân vật mới, nhưng không ngờ, Tất Vân Dao cố ý tới báo danh, còn trao cho công ty thực tập sinh chưa ra mắt, Lâm Dao, tự mình tiến hành phụ đạo, thậm chỉ còn cùng mọi người sáng tác một so ca khúc mới cho cô áy.

Chỉ với một tin tức như vậy cũng đủ trở thành đầu đề hot nhất trong giải trí Thiên Khung. Thiên hậu Tất Vân Dao sau mười mấy năm lần đầu tiên trở lại phòng thu âm lại chỉ vì một người mới không có chút danh tiếng nào.

Nhất thời, các tin đồn xuất hiện tới tấp trong công ty. Không ít nghệ sỹ, cho dù là nghệ sỹ có chút ít danh tiếng khi nghe được tin tức này cũng rất ghen ghét. Đây rõ ràng là tổng công ty đang cố tình nâng đỡ Lâm Dao mà.
Không hiểu nổi nha đầu kia phải tu luyện mấy đời mà lọt được vào mắt xanh của Tất Vân Dao.

Lâm Dao cũng bị dọa cho hoảng sợ. Lúc đi vào phòng thu âm, thấy Tất Vân Dao mặc đồ công sở màu đen bó sát, khẽ vuốt tóc, đồ trang sức trên người trang nhã đang ngồi ở đó. Cô còn tưởng lúc này mình đang sinh ra ảo giác?
Tuy vào thời kỳ hoàng kim của Tất Vân Dao, cô còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là cô không biết thành công và vị trí của người phụ nữ này.

Tất Vân Dao hiện tại không đứng trên sân khấu hoa lệ, chói mặt mà toát ra vẻ mộc mạc, tư nhiên.
Tất Vân Dao thấy khuôn mặt ngây thơ, đỏ mặt ngượng ngùng, chào bà ta, gần gũi dịu dàng cười giống như một vị trưởng bối nhân từ

- Đã luyện giọng rồi sao?
Tẩt Vân Dao hỏi.
- Dạ!

Lâm Dao gật đầu.

- Tạm thời tôi sẽ cho cô thu âm, không ngại chứ?
- Dĩ nhiên không ạ. Tôi... tôi chi không dám tin vào chuyện này.
Suýt chút nữa thì Lâm Dao lại phải sờ sờ ngực mình, trái tim đập thình thịch.
Ở cửa phòng thu âm cũng có không ít người đang ra vào, cảm khái nha đầu kia thật tốt số.

Tất Vân Dao mỉm cười nhìn ra ngoài cửa, nói với đám người đang xem:
- Mọi người không đi làm sao?

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh. Tuy Tất Vân Dao tới đây hỗ trợ thu âm, nhưng dù gì bà ấy cũng là bà chủ. Đám người vội vàng tản ra, không dám tiếp tục quan sát nữa.

Vừa bắt đầu làm việc, Tất Vân Dao không hề tỏ ra hàm hồ chút nào. Bà ta nghiêm túc, chăm chú, tỏ ra rất chuyên nghiệp, không hề nói chuyện phiếm với Lâm Dao, muốn cô mau chóng tìm được cảm giác để bắt đầu buổi thu âm buối sáng.

Nhưng có lẽ vì tố chất nghề nghiệp của Tất Vân Dao nhiễm sang cả cô, Lâm Dao nhanh chóng quên rằng người phụ nữ trước mắt là một đại thiên hậu, không cảm thấy khẩn trương nữa, thuần túy nhập tâm vào biểu diễn.

Một buổi sáng cứ thế mà trôi qua. Lúc nghỉ ngơi, uống nước, Tất Vân Dao lại hỏi Lâm Dao một số trải nghiệm cuộc sống và tình hình gia đình như người trong nhà. Ngoài thứ đó ra đều là những giao tiếp rất chuyên nghiệp, trọng điểm.
Đến mười hai giờ chưa, Tất Vân Dao nhìn thời gian, ỷ bảo Lâm Dao có thể cùng bà ta đi ăn cơm.

Vốn tưởng rằng Tất Vân Dao sẽ cứ thế mà đi tới một nhà hàng cao cấp. Không ngờ, Tất Vân Dao và Lâm Dao cùng tới nhà ăn cho nhân viên ăn cơm.

Thấy hai người cùng đi, đa phần người trong công ty đều nhìn họ với ảnh mắt ngưỡng mộ.

Tất Vân Dao cũng không để ý đến những ánh mắt này mà chì kiên nhẫn nói với Lâm Dao một vài chuyện:
- Dao Dao, rất nhiều vấn đề nhỏ của cô sáng nay tôi đã sửa cho cô rồi. Nhưng tiếng vang của cô vẫn còn vài khuyết điếm. Lúc lên cao, sự kết hợp giữa khí và âm là rất cần thiết.

- Âm cao của cô đã vượt qua âm vực tự nhiên, việc sử dụng khoang cộng hưởng là rất cần thiết. Nhưng cô cần chú ý một chuyện, tiếng vang chỉ có tiếng của những khu vực gần nhau như khoang mũi, ngạc...

Tẩt Vân Dao chăm chú giảng giải, thinh thoảng còn muốn Lâm Dao luyện tập, hát lên mấy nốt cao. Những điều này đều khiến cho những người đi qua được mở rộng tầm mắt. Thiên Hậu không hề chú ý đến hình tượng của mình gì cả.
Lâm Dao mở to đôi mắt long lanh như nước, càng ngày càng bái phục vị tiền bối ở trước mắt. Tuy khoảng cách giữa hai người rất lớn nhưng Tất Vân Dao không hể bày ra bộ dạng hơn người, cũng không hề giống dáng vẻ của một minh tinh, dốc sức dạy bảo cô như một thầy giáo.

Hai người đi vào nhà ăn dành cho nhân viên. Tất Vân Dao bỏ qua những cán bộ công ty muốn ăn cơm cùng bà ta, một mình đi ăn cùng Lâm Dao.

Làm việc cả buổi sảng, Lâm Dao cũng rất đói, cái miệng nhỏ nhằn phồng mồm ăn cơm, quên khuấy mất đối diện mình là một đại minh tinh.
Khi nhân thức ra tướng ăn của mình hơi quá đà, Lâm Dao mở to đôi mắt vô tội, thấp thỏm, vụng trộm nhìn biểu cảm của Tất Vân Dao.

Quả nhiên, Tất Vân Dao đang thoải mái nhìn cô.

Lâm Dao vội cúi đầu, khuôn mặt nóng hừng hực, hốt hoảng cầm giấy ăn lau vết dầu dính quanh miệng.
- Đừng gấp, cứ ăn từ từ. Muốn làm ca sỹ thì phải biết giữ cổ họng của mình. Bị thương thì không hay lắm đâu.
Tất Vân Dao nói xong, gắp cho Lâm Dao một cái cánh gà trong đĩa của mình:

- Ăn nhiều một chút, trưa chúng ta nghỉ hai tiếng, không cần về phòng gấp đâu.

Lâm Dao thụ sủng nhược kinh. Từ trước đến nay cô chưa hề nghĩ rằng, chinh mình sẽ được một minh tinh tưởng như xa vời, khó với tới quan tâm đến vậy. Vì thế cô ngây ngốc nhìn Tất Vân Dao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.