Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 451: Thân phận hé lộ



Mặc dù sức mạnh của Lâm Phi vượt qua dự liệu của 2 tên ma tướng song tu vi Sâm la vạn tượng của Paimon thì Diệp Vô Nhai tuyệt đối không thể nào so được.

Uy lực bẩm sinh này mặc dù không bằng nguyên khí nhưng cũng chẳng kém là bao, rõ ràng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể tiến đến sức mạnh quy nguyên.

-Hí!!!!!!!!!!!

Dưới sức mạnh khống chế, uy lực hiện ra rõ ràng. Từng vết thương nhỏ ở những nơi nhạy cảm như mặt, cổ, dưới bụng dần lộ ra, những tia máu theo đó cũng xuất hiện khiến cơ thể cường tráng của Lâm Phi thêm vài phần bi tráng và dữ tợn.

Cảm tưởng như Lâm Phi căn bản không hề biết đau là gì. Hắn tóm lấy một chân của Vassago rồi ngay sau đó quật xuống.

-Trụy ngàn cân!!!

Đan khí của Lâm Phi hạ xuống, toàn thân như sức mạnh ngàn quân, cái mà hắn nhắm vào không phải mặt biển mà là đáy của chiếc thuyên cứu hộ.

-Rầmmттmттmтті !!!!!

m thanh trầm đục vang lên, cơ thể của Vassago cứ thế bị ném trực tiếp xuống chiếc thuyền đang dần chìm xuống. Chiếc kiếm Pell Matthews trên tay gã cũng không khống chế được mà rung lên rồi rơi xuống.

Nhanh như chóp, Lâm Phi đoạt lấy chiếc kiếm, liếm vết máu lưu lại trên khoé miệng rồi nở nụ cười dữ dằn nhìn về phía quân đoàn địa ngục xuất hiện trong không trung đang nhìn hắn.

Cơ thể Paimon xuất hiện tứ phía, có vô số cương vũ như những vì sao lấp lánh bao quanh gã,

bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra.

Ánh mắt của gã giấu sau chiếc kính bảo vệ, nhưng khoé đã lộ ra vẻ tức giận cực điểm tới tức run lên, cho thấy sự không hài lòng về việc tấn công Lâm Phi không thành công. -[]Ngươi không phải Diệp Vô Nhai, tu vi của ngươi cao hơn. Diệp Vô Nhai ít nhất là một bậc. Ngươi có mối quan hệ thế nào với Diệp gia? Nhà học Diệp hiện nay chắc chắn không ai có thể mạnh hơn Diệp Vô Nhai.

Lâm Phi hỏi một cách nghi ngờ.

-Ta không hiểu ngươi đang nói gì.

Paimon hừ lạnh nói: -Tốt nhất là ngươi hãy giao kiểm Pell Matthews ra đây, nếu không rắc rối của ngươi chắc chắn không chỉ có thể này thôi đâu.

Gặp phải cái tên “người chim” không chịu khai ra này, Lâm Phi chẳng thèm chú ý đến chuyện gã có mối quan hệ thế nào với Diệp gia hay là gã đã học lén công phu của Diệp gia, nói tóm lại đều phải giết.

Lâm Phi quay người đi, giơ chiếc kiếm cổ trên tay, định giết tên Vassago đang mặc chiến giáp tím rồi nói tiếp.

Nhưng Vassago thân là một trong Thập đại ma tướng quân đoàn địa ngục, sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy. Mặc dù bị chấn động tới mức chảy máu nội tạng, miệng phun ra máu song gã vẫn chưa chịu từ bỏ.

Một luồng sức mạnh bật ra khỏi chiếc mũ bán cầu màu tím được đặc chế của giống như một vòng bảo vệ màu xanh nhạt bao bọc lấy gã đồng thời khuếch tán về phía Lâm Phi, bao lấy Lâm Phi.

Lâm Phi nhíu mày, mạnh mẽ cầm kiếm đâm xuống, định sẽ trực tiếp lấy đầu của Vassago.

Nhưng khi kiếm của Lâm Phi cắm xuống, một tiếng “keng” vang lên, mặt kiếm chưa kịp chạm vào người Vassago thì đã đâm xuống lớp kim loại phía dưới đáy thuyền.

Nhìn bề ngoài, chiếc kiếm Pell handle Matthews không sắc cho lắm nhưng khi nằm trong tay Lâm Phi sức mạnh cực lớn của nó đã đâm thủng tấm thép mà không hề sứt mẻ, có thể thấy kỉ thuật và chất liệu chế tạo ra nó vô cùng tốt, tuyệt đối không phải vật bình thường.

Lâm Phi sững sờ trong giây lát. Chuyện này là sao? Rõ ràng mình đã nhìn thấy gã ở dưới lưỡi kiếm, chẳng lẽ lại hoa mắt?

Vừa quay đầu lại nhìn, Vassago đã thừa lúc này mà bay vụt lên không trung, tụ họp với Paimon. Một đám binh sĩ mặc áo giáp đen tuỳ tùng ở hai bên cạnh bọn chúng, mắt nhìn chăm Chăm Lâm Phi.

Dù sao thì kiếm Pell Matthews vẫn ở trong tay Lâm Phi, nếu bọn chúng cứ thế quay về thì cũng không biết ăn nói thế nào, dĩ nhiên phải tranh đoạt đến cùng.

-Vassago, ta tiến công, ngươi giúp một tay, hôm nay nhất định phải băm hắn thành trăm mảnh! Mới lúc trước Paimon còn cảm thấy nhục nhã, lúc này tinh thần đã vô cùng hưng phấn.

-Vậy phải trông cậy vào anh rồi! Vassago cười lạnh một tiếng, lau mồ hôi lạnh còn vương lại lúc nãy mạng của gã như nghìn cân treo sợi tóc, may mà gã phản ứng kịp không chút chậm trễ. Hai ngón tay đặt hai bên huyệt Thái Dương, tiếp tục phát ra vòng sức mạnh màu xanh.

Lâm Phi biết, ánh sáng xanh trước mắt không phải là sức mạnh thật sự của gã, đó chỉ là ảo ảnh mà gã cố tình tạo ra để mê hoặc đối phương, khiến võng mạc của đối phương tưởng đó là thật. Tuyệt đối không thể phân tâm trong lúc này.

Vậy là Lâm Phi dứt khoát nhắm mắt lại, đứng ở đáy thuyền đợi đám người đó tiến lại.

-Haha, sao hả, lần này không có cách nào bay lên nên đứng đó chờ chết à? Paimon cười điên cuồng, tâm pháp Sâm la vạn tượng một lần nữa được dùng đến.

Vô số cương vũ hoá thành những dải sóng lớn màu xanh tập kết lại, cuồn сиộn trên тặt nước biển sau đó đột nhiên phản tán ra, kết lại thành một hình cầu cực lớn, bao xung quanh người đứng ở trung tâm là Lâm Phi.

Trong chớp mắt, Lâm Phi đã bị bao bọc bởi vô số nhưng lưỡi kiểm nhỏ sắc lạnh, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé thành ngàn vạn mảnh.

Quả nhiên ánh mắt Paimon loé lên, xác nhận không có vấn đề gì, tất cả những lưỡi kiếm đông loạt lao về phía trung tâm.

-Rào rào... !!!!

Trong tích tắc, cơ thể Lâm Phi đang nhắm chặt nhiên nhảy vọt lên đón lấy những lưỡi kiếm bay lượn trong không trung, lướt một vòng qua lưỡi kiếm đang bay tới. Chiếc kiếm, những lưỡi kiếm nhỏ rồi đánh tạt sang

Mặc dù không ít các lưỡi kiếm khác vẫn hướng về phía Lâm Phi khiến tư thế đứng của hắn gặp trở ngại song hắn vẫn có thể chịu đựng được vết thương ngoài da này.

-Kiếm phái Thương Lãng thất truyền- Bạch Lãng Thập Tam Thát! Paimon sững sờ nhìn ra kiếm pháp mà Lâm Phi thi triển chính là khắc tinh thủ pháp ám khí của gả.

Khóe miệng Lâm Phi khẽ nhếch lên, xem ra tên này tuổi tác không nhỏ, kiến thức uyên bác, lẽ nào là trưởng lão nào đó của Diệp gia? Nhưng sao trước nay không hề nghe nói Diệp gia vẫn còn có người thế này tồn tại?

Còn tên ma tướng áo giáp tím tên Vassago, sức mạnh của gã giống như một loại dị năng mà không phải pháp thuật, rất giông một tên cũng có khả năng thế này mà hắn quen biết.

-Ngươi cho rằng như vậy có thể đánh thắng được chúng ta sao? Đến cả việc lại gần bọn ta ngươi cũng không làm được!

Paimon hừ lạnh một tiếng, vừa lật bàn tay điều khiển vô số Cương νũ tấn công Lâm Phi thêm lần nữa.

Nhưng Lâm Phi không hề ngừng phản kích. Hắn làm ngưng trận cương vũ, sau đó dùng chân đạp lên những cương vũ đó, như con thuồng luồng xông lên!

-Ngựa đạp phi yến!

Paimon kinh hô một tiếng. Đây là một môn khinh công cổ mà phải có tu vi cực cao mới có thể thi triển. Tương truyền người sáng lập ra nó là một tên thích khách thời Xuân Thu, có thể đạp trên mình những con chim yến đi lại như gió, giết cả vạn quân không chớp mắt.

Nhưng thứ mà Lâm Phi dẫm lên không phải là chim yến mà là cương vũ có tốc độ nhanh hơn gấp chim yến không biết bao nhiêu lần!

Muốn đạt đến cấp độ này, con mắt của Lâm Phi phải nhìn thật rõ được toàn bộ cương vũ, giống như định dạng trong không trung!

Cho dù là ngay cả Paimon- người điều khiển cương vũ cũng không thể làm được, vậy mà Lâm Phi lại có thể làm được điều này!

Bọn hắn không thể hiểu được hai mắt của Lâm Phi có khả năng làm giảm tốc độ. Ngay cả bản thân Lâm Phi cũng không biết là tại sao, nhưng điều này cũng giống như năng lực thôn phệ thần bí trong dòng máu của hắn, hắn có thể làm được!

-Không trốn nhanh thì có hối cũng không kịp!

Lâm Phi quát lên một tiếng, công phu trong chớp mắt đã bay cả chục mét trong không trung, đường kiếm cong như lưỡi liềm vạch ra một đường sáng hướng về phía đầu của Paimon!

Vassago to vẻ khinh thường:

-Hoang đường!!

Lời của gã vừa thốt ra thì chiếc kiếm trên cổ Paimon vút lên không trung!

Paimon không hiểu tại sao, nhanh chóng tránh đòn tấn công rồi núp sau lưng Lâm Phi, ngưng tụ chân khí Sâm La bắn về phía lưng Lâm Phi!

Cơ thể của Lâm Phi như pháo rơi xuống biển, khuấy động thành một làn sóng lớn.

-Nguy hiểm thật, tên tiểu tử này cứ như đánh không chết vậy! Paimon nhìn lòng bàn tay khẽ run lên của mình đánh về phía Lâm Phi, vậy mà cơ thể hắn lại như bức tường thành vô cùng vững chắc.

-Đừng vội, cùng lắm thì chúng ta giày vò hắn tới chết. Có ta ở đây, hắn đừng hòng đánh trả. Vassago cười gian tà.

Dưới biển một trận song tiếp tục trào lên, một con cá nhà tang nâng cơ thể Lâm Phi lên khỏi mặt nước. người Lâm Phi ướt sũng đứng trên mình cá, giương thanh loan kiếm trong tay hướng về phía Vassago.

-Ta biết ngươi là ai! 70 năm trước ngươi từng đứng thứ 4 trong bảng Chiến Thần- Thời Không thần tướng- Tiago - Rodriguez! Ngươi bẩm sinh có khả khiển người ta sinh ra ảo giác về không gian và thời gian, chính là kẻ có dị năng làm mất đi khả năng phán đoán chính xác về thời gian trước mắt của đối phương!

Cuối cùng thì Lâm Phi cũng có thể khẳng định được thân phận của gã, chẳng trách gã lại tà mị đến như vậy. Nhưng chính vì như vậy mà Lâm Phi lại không thể hiểu nổi…

Bởi vì căn cứ theo dữ liệu được ghi chép lại, hơn 50 năm trước người này đã mắc chứng bệnh nan y và qua đời


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.