Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 453: Tiến bộ thần tốc



Trong văn phòng tổng giám đốc, tòa nhà Khuynh Thành quốc tế, thành phố Lâm An.

Một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục văn phòng (affice lady) màu đen khoác túi tím, cổ quàng một chiếc khăn xám nhạt bước vào.

- Tiểu Tuyết, sao hôm nay lại đột nhiên muốn cùng ăn tối thế, lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau rồi! Người đến không ai khác mà chính là Hứa Vĩ.

Hôm nay Hứa Vĩ vừa mới từ chi nhánh công ty tan ca về nhà, lại nhận được điện thoại của Tô Ánh Tuyết, bảo cô đến văn phòng, sau khi tan làm sẽ cùng nhau đi ăn tối.

Quan hệ của hai người mấy ngày này mặc dù đã khôi phục vui vẻ trở lại nhưng cũng không thân mật như lúc trước, Hứa Vĩ tất nhiên thấy rất vui khi Tô Ánh Tuyết lại chủ động mời cô.

Hứa Vĩ trong lòng rất cảm kích Tô Ánh Tuyết lại có thể tín nhiệm nàng, cho nàng làm quản lý của một công ty, một lòng tận tâm tận lực làm việc, cũng hi vọng một ngày nào đó Tô Ánh Tuyết sẽ đồng ý để mối quan hệ của họ trở lại như trước.

Dù sao, hiện giờ Tô Ánh Tuyết cũng đã chia tay Lâm Phi, Tô Tĩnh Nguyên cũng đã qua đời rồi, một nhân tố tạo nên sự ngăn cách đã biến mất.

Hứa Vĩ thấy, bọn họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm, không cần thiết phải thờ ơ mãi như vậy, thật ra thì bạn bè của hai người không nhiều, cần phải quý trọng nhau mới đúng.

Vừa mới vào văn phòng, Hứa Vĩ lại phát hiện trong văn phòng không chỉ có một mình Tô Ánh Tuyết mà còn có một người cô gái xinh đẹp với nước da trắng, mái tóc bạch kim phủ dài đến mông.

Tô Ánh Tuyết đang ngồi trên ghế xem một xấp văn bản tài liệu gì đó, thấy Hứa Vĩ đi vào, sau khi nhìn Hứa Vĩ với một ánh mắt phức tạp, cô đứng dậy giới thiệu qua:

-Hứa Vĩ, đây là tiểu thư Andariel, bữa cơm hôm nay là cô ấy đề nghị!

-“Tiểu thư Andariel?” Hứa Vĩ dường như đã nghe cái tên này ở đâu đó nhưng không nhớ rõ lắm, cảm thấy có chút quen tai, có điều cô vẫn lịch sự chào hỏi Andariel: - Xin chào, tiểu thư Andariel, chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao? Andariel đang ngồi trên ghế salon uống cà phê, để tách cà phê xuống bàn, nhếch miệng cười, đứng lên nói:

- Đầu tiên, tôi muốn nói tiếng “xin lỗi”, bởi vì, bọn tôi không định cùng Hứa tiểu thư đi ăn tối!

Nghe thấy vậy, Hứa Vĩ liền cảm thấy mơ màng, đây là ý gì, liền ngó qua ngó lại hai người.

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết liền lạnh như băng, liền bước tới bên cạnh Hứa Vĩ, chất vấn Andariel: -Cô vừa mới nói, bảo tôi gọi Hứa Vĩ đến, cùng nhau ăn tối, hiện giờ cô muốn đổi ý sao?

-Từ từ đã, Tiểu Tuyết. Chuyện này là sao? Sao tôi chả hiểu gì hết? Hứa Vĩ phát hiện chuyện này có gì đó là lạ, trong lòng bối rối.

Andariel buông tay xuống: - Yên tâm đi Tô tiểu thư, hôm nay tôi tuyệt đối không phải đến làm tổn thương Hứa tiểu thư đâu, ta chỉ là muốn “mượn” cô ấy đi thôi, dù sao cô cũng là chủ của cô ấy, nhờ cô mời cô ấy đến đi với ta một chuyến chẳng phải sẽ rất dễ dàng sao.

-Cô dám gạt tôi?

Tô Ánh Tuyết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như mũi dao, trên người giống như lóe lên ánh điện, không biết như thế nào, quanh thân người tỏa ra vô số những sợi chân khí màu trắng li ti, chúng như những sợi dây thùng, vây chặt lấy Andariel, không chừa khe hở nào để cô ta chạy trốn.

Trong nháy mắt, bàn tay trắng nõn của Tô Ánh Tuyết đã bóp chặt lấy cổ của Andariel, nhấc bỗng Andariel lên, bóp chặt đến nổi cô ta không thể thở nổi.

Từ đầu tới cuối đến khi Andariel kịp phản ứng cũng không kịp chạy trốn, động tác và ý thức hoàn toàn không theo kịp.

Động tác và uy thế của Tô Ánh Tuyết nhìn không rõ khiến cho Hứa Vĩ toàn thân toát mồ hôi lạnh!

Hứa Vĩ phát hiện, một thời gian không gặp, Tô Ánh Tuyết trước mặt dường như đã thay đổi hoàn toàn, không còn là cô gái yêu đuối trước kia, mà là một cường giả công phu thâm hậu không thể đoán trước.

Đây chẳng lẽ liên quan đến chuyện Lâm Phi dạy Tô Ánh Tuyết nội công? Nhưng Bạch Hân Nghiên cũng tu luyện mà đâu có tiến bộ đến mức như vậy, hơn nữa Tô Ánh Tuyết trước đó còn chưa từng học võ.

-Khụ .. - Gương mặt xinh đẹp của Andariel nhanh chóng đỏ ửng, khó khăn mở đôi môi căng mọng nói: -Chủ nhân ... sức mạnh của Tổ tiểu thư. không ngờ đột nhiên tăng mạnh ... thật sự... ta xin chịu thua... Tuy nhiên ... Tô tiểu thư, cô đã quén phần văn kiện kia sao ... Khụ Khụ... cô ... cô yên tâm. Hứa tiểu thư... sẽ không sao. Nếu như cô cản trở chúng tôi ... “người kia” của cô ... sẽ phải ...

Băng sương mà Tô Ánh Tuyết tỏa ra cùng với ánh sáng màu xanh phát ra từ con người đều đã thu lại, mới nhớ ra, cô nghe theo yêu cầu của Andariel không phải chính là vì “người kia” . . .

Nội tâm giằng xé khiến cho cô cảm thấy bất an nhưng cuối cùng, cô vẫn buông lỏng Andariel.

Cô gái tóc bạch kim rơi xuống đất, miệng thở hổn hển mấy hơi, có chút sợ hãi nhìn Tô Ánh Tuyết mặt lạnh tanh. Không thể tin được là mấy tháng trước, cô gái này ngay đến cổ võ là thứ gì còn không biết vậy mà hôm nay lại lợi hại như vậy.

Thật sự, với cổ võ thì mặc dù cần cù rất quan trọng nhưng sự khác giữa thiên tài và người thường vĩnh viễn không thể bù đắp.

Hứa Vĩ lúc này đã kịp phản ứng, nhíu mày, nghiêm nghị nói:

-Tiêu Tuyết, ý của cô ta là sao, muốn mang tôi đi đâu? Bọn họ là ai?

Tô Ánh Tuyết im lặng không trả lời.

-Cậu ... tại sao cậu không nói gì? Cậu nói cho mình tôi biết “người kia” của cậu là ai? Là người rất quan trọng với cậu sao không? Tiểu Tuyết, có phải là cậu gặp phiền phức gì không? Cậu ...

Hứa Vĩ lo lắng lắc tay của Tô Ánh Tuyết nhưng Tô Ánh Tuyết vẫn không lên tiếng. Lúc này Andariel lặng lẽ tiến đến, đánh một nhát vào sau gáy Hứa Vĩ. Hứa Vĩ ngã xuống đất, ngất lịm, Andariel thở phào, nhiệm vụ coi như hoàn thành.

-Tô tiểu thư, cảm ơn cô đã giúp đỡ, tôi sẽ mang cô ta đi ngay! Nói xong Andariel ung dung bế Hứa Vĩ lên, chuẩn bị ngồi thang máy chuyên dụng trực tiếp đi xuống gara ở tầng hầm.

Tô Ánh Tuyết liền ngăn lại:

-Các người gạt tôi nói là muốn cùng Hứa Vĩ dùng cơm, hôm nay lại muốn đem cô ấy đi, tôi cũng không ngăn cản cô, cô cũng đùng mơ tưởng có thể tự mình mang Hứa Vĩ đi. Các người đã đồng ý với tôi, cho tôi được gặp cha, vậy tôi đi với cô, nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ giết chết cô rồi mang Hứa Vĩ về, đừng có nghi ngờ khả năng của tôi, tôi đã không còn là Tô Ánh Tuyết lúc trước nữa.

Andariel hip mắt cười nói: - Nếu tôi nhớ không nhầm thì người đàn bà này đã từng quyền rũ cha cô, còn từng dây đưa với bạn trai cô ! Tô tiêu thư đâu cần để ý đên một người đàn bà lăng loàn như vậy.

Tô Ánh Tuyết lặng yên nhìn Hứa Vĩ đang ngất lịm, rồi nhìn Andariel thản nhiên nói:

-Đó không phải lỗi của cô ấy, cô ấy không làm sai bất cứ chuyện gì, cô ấy là chị em tốt của tôi ...

- Ha ha ha ha... thật là thú vị, nhưng đáng tiếc là Hứa tiểu thư không nghe được, nếu không cô ta sẽ cảm động chết mất! - Andariel nghỉ một chút rồi nói: -Được rồi, chúng ta cùng đi, tin là sẽ rất nhanh thôi, Tô tiểu thư sẽ có thể gặp được cha mình.

Nói xong Andariel liền dẫn đầu đi ra, Tô Ánh Tuyết khẽ vẫy tay, một luồng chân khí mềm mại màu trắng, liền mang đến chiếc áo khoác vàng nhạt đang treo trên kệ cách đó 7, 8 mét, cô khoác thêm chiếc áo rồi đi theo ra cửa.

Trên tay cô vẫn cầm tập văn kiện kia, trên đó có ghi rõ: “Kết quả giám định cha con”

Trên đảo Hỏa Sơn, biển San Hô.

Khi Lâm Phi và Thổ Cáp Nỗ Khố ngồi trên con cá nhà táng trở lại đảo, Phương Nhã Nhu và mấy đứa trẻ thổ dân đang đứng chờ trên bờ cát.

Lâm Phi từ xa đã đưa tay vẫy vẫy cô gái, tiện tay đem thanh kiếm Hughes trên tay đưa cho Thổ Cáp Nổ Khố. Trên đường trở về hắn đã nghiên cứu thanh kiếm này, cảm giác có chỗ nào đó không bình thường, nhưng cũng không biết là cái gì, bởi nhìn thế nào cũng thấy thanh kiếm này rất bình thường, chỉ có là chất rất tốt, không dễ bị gãy mà thôi.

Lâm Phi nhảy lên mấy chục thước, nhảy một phát lên bờ, Phương Nhã Nhu vui vẻ chạy tới ôm cổ hắn.

- Sao đi lâu vậy, làm người ta lo muốn chết, anh có bị thương không vậy? - Phương Nhã Nhu vội vàng kiểm tra.

Vết thương trên người Lâm Phi đã sớm khép miệng trên đường trở về, cười nói: -Chỉ bị rách quần áo thôi, người thì không sao. Đúng rồi! Anh còn mang về cho em một món qиà.

Nói xong, Lâm Phi lấy một vật hình cầu, tầm bằng nắm tay, màu trắng xám đưa cho Phương Nhã Nhu.

Phương Nhã Nhu nghe thấy quà, không khỏi mong đợi, cầm nhìn một lát, cô thấy nó có một mùi hương cổ quái, quyện lẫn mùi thơm và mùi tanh, lại còn ướt nhẹp như là vớt dưới biên lên.

Cô quan sát tỉ mỉ một hồi, dùng mũi hít hít mấy cái rồi lấy ra, cau mày nói: -Đây là thứ gì? Mùi vị thật kì lạ, là đá quý hay quặng thô sao?

Lâm Phi vẻ mặt thần bí nói: -Thứ này lợi hại lắm. em mà đem bán đấu giá cũng phải bán được 200 vạn trở lên! Có khi còn hơn thế ấy chứ, nó là vô giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.