Sau khi im lặng nghe gã nói hết, Lâm Phi gạt tàn thuốc trên tay xuống, thần sắc lạnh nhạt quay đầu nhìn tên mập. - Anh có biết vì sao anh có ngày hôm nay không? Bao Tuấn Luân cười khổ: - Còn có thể vì sao nữa, người ta đều là người có tiền có thế, sinh ra đã sung sướng hơn chúng tôi, dù đều lăn lộn trên con đường ấy, nhưng họ có tiền, có thể mua được tay sai. Người không tiền không quyền như chúng tôi, đương nhiên chỉ có thể làm chân sai vặt cả đời. - Có thể kiếm tiền, đó là phúc phận. Không kiếm được, mưu tính được ít nào hay ít ấy, nếu không người không có trình độ văn hóa gì, lại xấu xí như chúng tôi, ngoài ra công trường khuân gạch, kiếm chút tiền công thì còn có thể làm gì. Lâm Phi khẽ cười, gật đầu nói: - Anh nói không sai. Nói trắng ra, bọn họ là người giàu có, ngay từ điểm khởi đầu, anh đã thua rồi. Sắc mặt Bao Tuấn Luân càng ngày càng thê thảm. Gã không cam tâm, nhưng không cam tâm cũng làm được gì, hận đến nghiến răng nghiến lợi thì sao? Mình không chơi được với bọn họ, không bị giết chết, đã là nhờ phúc có Lâm Phi ở bệnh viện rồi. Dù trong lòng buồn đau vạn phần, muốn thay vợ con báo thù, nhưng đó là điều không thể. Lúc này, Lâm Phi lại lên tiếng: - Thực ra anh không cần quá bi quan, chí ít có một thứ anh và họ bình đẳng. Bao Tuấn Luân ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ: - Thứ gì? Lâm Phi nhếch miệng cười: - Thời gian. Bao Tuấn Luân mơ hồ không hiểu, không biết lời Lâm Phi nói là sao. Lâm Phi nói tiếp: - Người nghèo, người giàu, kẻ mạnh, kẻ yếu.... tất cả mọi người có điều bình đẳng duy nhất, đó chính là thời gian. Mỗi người đều trải qua thời gian như nhau. - Nhưng, người giàu có thể mua thời gian, ví dụ như dùng tiền bạc mua người hầu để làm được nhiều việc cho họ hơn, hoặc là mua ô tô, máy bay, tiết kiệm được thời gian xếp hàng, hoặc thời gian đi trên đường. - Còn người nghèo, để tồn tại, luôn coi thời gian, thứ mình có thể cạnh tranh với người giàu là hàng hóa rẻ tiền, bán cho người giàu có, làm việc cho bọn họ. - Cho nên người giàu sẽ ngày càng giàu, kẻ nghèo sẽ ngày càng nghèo. Sở dĩ đại đa số nhà tài phiệt và tư bản khó có thể rung chuyển, là bởi vì họ đã nắm giữ được thời gian của những người nghèo kia với giá thấp, gián tiếp tiết kiệm được thời gian cho họ. - Còn những bình dân, ham ít bánh mỳ và pho mát, lại vĩnh viễn chỉ có thể nhìn người giàu ném họ ra xa... Bao Tuấn Luân rơi vào trạng thái trầm tư, chau mày không nói lời nào. Lâm Phi tiếp tục nói: - Sở dĩ anh có ngày hôm nay, không phải bởi vì anh thực sự kém họ ở điểm nào, mà chỉ vì anh giống đại đa số những người khác, chọn cách bán thời gian của mình với giá rẻ nhất. - Anh không dốt, chí ít anh hiểu lý lẽ hơn nhiều Ngô Đông Cẩm của Thanh Phong Đường kia. Anh cũng không ngốc, biết rõ khi nào nguy cấp, đứt một tay dù sao cũng còn tốt hơn mất mạng, nên đã quyết tâm chịu đau đớn để bảo toàn mạng sống. - Nếu nói ngay từ đầu, anh lựa chọn con đường đúng đắn, bán thời gian của mình với mức giá cao nhất, thì có thể thứ anh đạt được hoàn toàn khác với hiện tại. Bao Tuấn Luân khẽ giật mình, trợn to mắt nhìn Lâm Phi. Gã đã hiểu ý của Lâm Phi. Lâm Phi muốn “mua” lại thời gian còn lại của gã! Người đàn ông này muốn mời chào gã! Tên này suýt chút nữa đem gã nghiền nát, hại gã bị đứt một tay, không ngờ giờ lại muốn mời chào gã! Lâm Phi phủ phủi quần đứng lên: - Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý mời chào anh, chỉ là đối với tôi, anh có chút giá trị lợi dụng, nhưng cũng không cao giá. - Trên thực tế, dù anh có tin hay không, có anh hay không, thì Thanh Phong Đường sớm muộn gì cũng bị tôi đạp đổ. Chỉ là có thể đi con đường gần hơn, tôi sẽ lười chọn con đường xa. Còn anh đối với tôi mà nói, chỉ là một phần bản đồ chỉ dẫn đi tắt. - Về phần tấm bản đồ này có giá trị gì hay không thì phải xem anh giúp tôi tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, giá trị của anh do anh thể hiện. Nói xong những lời này, Lâm Phi cầm cục gạch bên cạnh bồn hoa, viết một dãy số lên mặt đất, chính là số điện thoại của hắn. Sau đó, Lâm Phi giống như chưa từng nói gì, quay người trở về trong xe, lái xe nghênh ngang rời đi. Sau khi xử lý xong mọi việc, Bạch Hân Nghiên luôn quan sát tình hình bên này. Sau khi thấy Lâm Phi và Bao Tuấn Luân nói vài câu rồi bỏ đi, trong lòng cô không khỏi có chút bất an. - Anh không sao chứ? Bạch Hân Nghiên đi đến bên cạnh Bao Tuấn Luân, ân cần nói: - Anh đừng quá đau buồn. Mặc dù nói gì cũng vô dụng nhưng chúng tôi đã lập án điều tra rồi, nếu quả thực là người Thanh Phong Đường ra tay với vợ con anh, chúng tôi nhất định sẽ dùng pháp luật chế tài bọn họ. Bao Tuấn Luân nghe thấy lời này, chần chừ hỏi: - Cảnh sát...cô thật sự cho rằng, có biện pháp để chế tài Thanh Phong Đường sao? - Đương nhiên, Hạ Quốc chúng ta là nhà nước pháp trị. Mặc dù tạm thời không tiện vạch trần Thanh Phong Đường, nhưng sớm muộn cũng có ngày chúng sẽ bị trừng trị. Bao tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể hợp tác với chúng tôi, nếu anh có thể cung cấp nhiều chứng từ và chứng cứ hơn, chúng tôi sẽ dễ xử lý vụ án này. Bạch Hân Nghiên thừa dịp khuyên nhủ. Bao Tuấn Luân cảm thấy buồn cười, ha hả vài tiếng rồi thấp giọng nói: - Sớm muộn...sớm muộn sẽ có một ngày...đúng là một đáp án dễ nghe... - Anh nói cái gì? Bạch Hân Nghiên không nghe rõ. - Thời gian...thời gian...tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi...làm gì có nhiều sớm muộn đến vậy... Bao Tuấn Luân không quan tâm đến vẻ nghi hoặc của Bạch Hân Nghiên, có vẻ đã nghĩ thông suốt điều gì đó, gã ngẩng đầu lên: - Cảnh sát, có cần đến Cục cảnh sát ghi khẩu cung không? Mấy ngày này để tôi ở Cục cảnh sát đi, một mình tôi sợ. Bạch Hân Nghiên gật đầu nói: - Đương nhiên là có thể, bảo vệ anh là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu anh có thể thẳng thắn với chúng tôi một số chuyện thì tốt quá rồi. Bao Tuấn Luân không đáp, chỉ cười rồi gật đầu nhưng ánh mắt lại nhìn số điện thoại ghi trên mặt đất... ... Lâm Phi lặng lẽ trở về sơn trang Bắc Tú, nhưng hắn không biết tên Bao Tuấn Luân này có gan làm việc cho hắn không. Điều khiến Lâm Phi có lòng mời chào tên mập này, là vì Bao Tuấn Luân vẫn còn nhớ đến vợ con gã. Tình thân là thứ có thể kích phát tiềm chất chưa từng có của con người, đồng thời bản tính tên Bao Tuấn Luân này cũng không coi là đặc biệt xấu xa, nhưng gã lại có độ “liều” của kẻ lăn lộn trong xã hội. Hơn nữa, Lâm Phi không quá lo lắng đụng phải sự đối kháng của một số cấp cao, bên cạnh hắn còn thiếu một nhân vật lăn lộn dưới tầng chót trong xã hội. Nếu tên Bao Tuấn Luân này lựa chọn liều mạng, hơn nữa còn sống sót, vậy thì đáng để bồi dưỡng gã, hắn cũng không keo kiệt tài nguyên. Nếu cuối cùng gã vẫn không liên lạc với mình, hoặc không bảo vệ được cái mạng ấy, vậy chứng tỏ, gã không đủ tư cách. Trở về phòng, sau khi tắm rửa, đang chuẩn bị đi ngủ thì Eva gọi điện thoại đến. - Chủ nhân, tài liệu ngài cần đã điều tra xong hết rồi ạ. Có một vài thứ không đặc biệt quan trọng tôi đã xóa bỏ. - Vất vả cho cô rồi, dùng kênh chuyên dụng gửi cho tôi đi. - Vâng. Rất nhanh, sau khi bật máy tính lên, gõ một địa chỉ internet vào, vốn dĩ là một trang mạng văn học Anh bình thường, nhưng sau khi Lâm Phi click một vài đề mục trên trang mạng, màn hình đã trở thành một giao diện đăng nhập. Lâm Phi nhập gần một trăm ký tự mới đăng nhập được vào giao diện gần giống với hòm thư. Sau khi mở một phần tài liệu được gửi mới nhất, Lâm Phi đọc lướt nhanh, đọc một hồi, trong mắt hắn lộ ra thần sắc khác thường. - Thì ra là như vậy...chẳng trách... Lâm Phi tự lẩm bẩm, khóe miệng giương lên ý cười bất đắc dĩ.