Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 93: Người đàn ông bỉ ổi



Tổ đặc công lại lần nữa phát hiện ra điểm biến thái của Lâm Phi, cũng hiểu một phần mục đích của hắn. Hắn cơ bản là muốn khống chế người trước, sau đó từ từ nuốt gọn Lưu Tuấn Phong.
Mặc dù những lời Lâm Phi nói nghe có vẻ rất ấm áp, nhưng nếu thay đổi góc nhìn, đến quan hệ giữa Lưu Tuấn Phong và con gái y hắn cũng điều tra rõ ràng, chẳng phải nói rõ ra rằng, hắn muốn tìm người nhà của Lưu Tuấn Phong, là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Mà những nhân viên trong Bộ Công an Hạ Quốc, tư liệu về gia đình họ đều là tư liệu bảo mật, đây cũng là để nhân viên trong Bộ có thể không phải lo lắng gì về sau.
Nhưng có vẻ Lâm Phi có một kênh đặc thù nào đó, có thể mò được những thông tin liên quan đến Lưu Tuấn Phong.
Cái này còn cường hãn, nghịch thiên hơn nhiều so với thân thủ của hắn! Bởi vì điều này khiến bọn họ không thể làm gì được hắn!
Ai không có người thân, ai không có người yêu, dù anh không có người thân thích, chí ít cũng có người có quan hệ tốt, người anh để ý đến.
Hiển nhiên là Lâm Phi bắt được điểm yếu của Lưu Tuấn Phong, tức là con gái của y. Hắn trực tiếp ra tay từ điểm yếu của y, nuốt trọn lấy y.
Nói trắng ra, ông muốn thẩm vấn tôi, có thể... nhưng... ông hãy suy nghĩ một chút đến con gái của ông...
- Hèn hạ...
Lúc này Bạch Hân Nghiên đã hiểu, thấy Lưu Tuấn Phong sắc mặt tái mét, cô nghiến chặt hàm răng, nói ra hai chữ.
Cô không ngờ rằng, người đàn ông này lại dùng cách thức bỉ ổi như vậy để phản công lại họ.
Cô từng cho rằng mặc dù Lâm Phi lưu manh chút nhưng không đến mức bại hoại. Nhưng hiện tại xem ra, hắn quả thực là ma quỷ, hơn nữa còn không từ bất cứ thủ đoạn nào!
- Sư huynh, anh không sao chứ.
Tần Nham lo lắng hỏi Lưu Tuấn Phong, rồi bước lên trước dìu Lưu Tuấn Phong.
Lưu Tuấn Phong lại đẩy Tần Nham ra, dùng chân khí điều hòa hơi thở, khống chế tâm tình của mình.
Y nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt khinh thường:
- Cậu cho rằng, cậu nhắc đến con gái tôi là tôi không dám động đến cậu?
- Haiz, thực ra chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, hà tất phải tích cực vậy. Người tôi giết là người đáng chết, các người nhắm một mắt mở một mắt, sau này có chuyện gì giúp đỡ lẫn nhau, tất cả đều vui vẻ không được sao.
Lâm Phi cười ha hả nói.
- Nói láo!
Lưu Tuấn Phong lại đập bàn, nổi giận nói:
- Cậu cho rằng Bộ Công an của Hạ Quốc chúng tôi là quả hồng mềm? Đừng tưởng cậu lấy con gái ra uy hiếp tôi là tôi sẽ tha cho cậu!
- Khai thực ra đi, rốt cuộc cậu là ai! Làm cách nào để lấy cắp cơ mật quốc gia, đến Lâm An rốt cuộc là có mục đích gì?
Đây cũng là điều mà tất cả mọi người nghi ngờ. Lâm Phi hiển nhiên không phải là một người dân bình thường. Bản lãnh như vậy, tại sao lại chỉ muốn làm tài xế, còn làm vệ sĩ?
Nếu tên này chỉ là đùa giỡn thuần túy, vậy thì cũng dễ hiểu, nhưng nếu hắn có suy nghĩ không có lợi cho Hạ Quốc, vậy thì quả là một phần tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm.
Thế giới ngầm của Hạ Quốc tương đối sóng êm biển lặng, nhưng nếu bỗng dưng có nhân tố không ổn định xuất hiện, vậy thì có thể còn hỗn loạn hơn bất kỳ quốc gia nào.
Hiện tại Lâm Phi đã khiến Hắc Long Hội bất mãn, Thanh Long Đường bị khủng hoảng. Nếu cứ tiếp tục thế này, e là thế giới ngầm sẽ bắt đầu rục rịch hành động, thậm chí đối mặt với giai đoạn tẩy bài trong khu vực.
Đây tuyệt đối không phải là cảnh tượng mà chính phủ Hạ Quốc muốn nhìn thấy.
Lâm Phi nhìn những người khác với con mắt đầy thâm ý:
- Trưởng quan Lưu, ông đây là có chút ích kỷ, ông cho rằng ông làm vậy có công bằng với cấp dưới của ông không?
- Cậu có ý gì?
Lưu Tuấn Phong nhíu chặt lông mày.
Lâm Phi thở dài một tiếng, ngoắc ngoắc tay về phìa Tần Nham:
- Tần Nham, bà Trần, mẹ của anh bị bệnh tiểu đường nghiêm trọng, tuần thứ ba mỗi tháng đều phải đến bệnh viện trung tâm thành phố để kiểm tra. Một tháng gần đây, lượng in-su-lim tiêm mỗi ngày hình như đều tăng gấp hai lần, có lẽ bệnh tình có phần bất ổn... Ồ, có lẽ anh không có thời gian trở về, lúc trước còn bận bắt hung thủ, giờ lại đối phó với tôi.
Lâm Phi không để ý đến vẻ mặt đang kinh động của Tần Nham, tiếp tục hướng về mấy đặc công khác.
- Lương Thông, anh trai của anh tháng trước kết hôn, không ngờ cô vợ mới cưới lại là một cô gái xinh đẹp người Mông Cổ, anh không thể về quê nhà tỉnh Liêu tham dự hôn lễ, chắc chắn rất tiếc đúng không.
- Phương Vũ, hiện tại cha mẹ anh đang đi du lịch tại khu Tòa tháp mộc. Thực ra thì đó là cha mẹ nuôi của anh. Còn mẹ ruột của anh là người phụ nữ chưa kết hôn đã có thai, không thể nuôi nổi anh, nên gửi đặt anh trước cửa Cô nhi viện.
- Uông Thiến, con trai của chị ở nhà ông bà lâu vậy rồi, nó rất nhớ chị. À, đúng rồi, lần này nó còn đi Nam Kinh tham dự cuộc thi vẽ, còn đạt giải đặc biệt nữa.
- Trần Niên, sau khi cô người yêu cũ chia tay ba năm trước của anh rời khỏi anh, đã gả cho một anh chàng cùng khóa với các anh, nhưng thực ra con cô ta sinh ra lại là con của anh, cô ta đã lén lút đi xét nghiệm DNA, nhưng có lẽ không nói cho anh biết...
- Cậu nói cái gì?
Vốn dĩ, Trần Niên nghe Lâm Phi nói những đồng nghiệp khác nghẹn họng nhìn trân trối, tâm tình cũng rất căng thẳng. Lúc này, nghe thấy thông tin của mình, không khỏi nghẹn ngào hét to, khó mà tin được!
Lâm Phi chỉ tay về người cuối cùng là Bạch Hân Nghiên:
- Cảnh sát Bạch, chuyện của cô... có cần tôi nói ra không?
Bạch Hân Nghiên cắn môi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhìn Lâm Phi, có vẻ đang nói với hắn rằng, dù hắn có nói ra, thì cô cũng không sợ.
Lâm Phi híp mắt, cười thoải mái, bỗng lướt qua một góc hẻo lánh trong phòng thẩm vấn, có vẻ đang nói chuyện với ai đó:
- Được rồi, tôi nghĩ tôi đã nói đầy đủ rồi.
Phòng thẩm vấn bỗng trở nên vô cùng tĩnh mịch.
Trọn vẹn hơn một phút, không ai nói gì.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông như ác ma này. Rõ ràng, những điều hắn nói đều chuẩn xác.
Thậm chí, hắn còn nói ra những bí mật mà đến bản thân bọn họ cũng không biết!
Lúc này, mỗi người đều lộ vẻ hồn bay phách lạc. Còn Trần Niên đã hận không thể lập tức ra ngoài, gọi điện thoại cho người yêu cũ hỏi rõ xem đứa bé đó có phải là con của gã không.
Lưu Tuấn Phong vẻ mặt trầm lặng như nước, ánh mắt lóe lên tia giãy dụa. Y có thể không quan tâm đến mọi chuyện mà liều mình một phen, nhưng nếu Lâm Phi đã có được tư liệu của nhiều người như vậy, vậy đó không phải là điều đơn giản mà một mình y có thể quyết định.
Y không thể vì sự ích kỷ cá nhân của mình mà không quan tâm đến an nguy của gia đình cấp dưới.
Mấu chốt là, rốt cuộc Lâm Phi đã dùng cách gì để có được những tài liệu chi tiết đến thế? Bởi vì có những thông tin còn không tồn tại trong kho tình báo quốc gia!
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, là điện thoại bàn đặt trên bàn.
Lưu Tuấn Phong thần sắc biến đổi, lập tức nhấc điện thoại, cung kính nói:
- Thủ trưởng... vâng... vâng...
Sau khi vâng dạ vài câu, y cũng không cúp điện thoại mà cầm điện thoại, quay đầu nói với Lâm Phi:
- Lâm tiên sinh, tôi chỉ hỏi cậu một chuyện, mong cậu nói thật. Nếu câu trả lời của cậu không làm chúng tôi thỏa mãn, vậy thì... dù cậu có giết cả nhà chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ thề sống chết bảo vệ vinh quang cho Bộ Công an.
Mặc dù lời nói không khách khí, nhưng có thể thấy, Lưu Tuấn Phong đã sửa đổi cách xưng hô.
- Hỏi đi.
Khóe miệng Lâm Phi bắt đầu giương lên. Hắn sớm đã đoán được, loại thẩm vấn này chắc chắc là có cấp trên bí mật giám sát.
Điều hắn cần làm, chỉ là để người của Bộ Công an Hạ Quốc biết, giá trị của hắn.
Chỉ cần giá trị của con người đạt đến một trình độ nhất định, vậy dù có làm ra chuyện gì quái ác, trước đại cục an toàn của quốc gia, cũng không là gì cả.
- Cậu trở về Hạ Quốc có mục đích gì?
Lưu Tuấn Phong hỏi.
Lâm Phi rất thẳng thắn nói:
- Tôi đang đợi người. Thời gian tôi và người đó ước định đã sắp tới, gã bảo tôi ở Hạ Quốc đợi gã. Nếu không như vậy, có lẽ tôi sẽ không lựa chọn quay về, mặc dù đây là nơi tôi sinh ra.
Mọi người hiển nhiên không tin lời thoái thác này của Lâm Phi, nhưng lại thấy Lâm Phi không giống đang bịa đặt, bởi vì nếu bịa sẽ phải bịa một lý do khiến người khác vừa tin vừa phục mới đúng.
Lưu Tuấn Phong lại cầm điện thoại lên, sau khi nghe một vị thủ trưởng ở đầu dây bên kia nói gì đó, cuối cùng cúp điện thoại xuống.
Y hít một hơi thật sâu, nhắm mắt trầm ngâm một hồi rồi mở miệng:
- Lâm tiên sinh, cậu có thể ra khỏi đây được rồi.
- Trưởng quan!
Nghe Lưu Tuấn Phong muốn thả Lâm Phi ra, Bạch Hân Nghiên bên cạnh vội nói:
- Sao có thể thả hắn! Hắn sẽ tiếp tục giết người!
- Đây là mệnh lệnh của thủ trưởng, nếu cô không muốn làm nữa thì có thể đi.
Lưu Tuấn Phong liếc Bạch Hân Nghiên nói. Mặc dù y cũng không muốn thả tên ác quỷ này, nhưng Bạch Hân Nghiên lại bác bỏ mệnh lệnh của y khiến y không vui.
Khuôn mặt của Bạch Hân Nghiên lộ vẻ thất vọng cùng không cam lòng.
Cô quay đầu nhìn Lâm Phi, thấy Lâm Phi đang chớp mắt với mình, như đang cười nhạo mình, tất cả những kiên định và cố chấp lúc trước thật buồn cười.
Một nữ cảnh sát đã đứng dậy mở cửa, đồng thời làm động tác mời Lâm Phi ra ngoài.
Lâm Phi rất khách khí, nói tiếng “cảm ơn” mới đi ra khỏi phòng cách ly, đến trước mặt nhóm người Lưu Tuấn Phong.
- Trưởng quan Lưu, nếu có thể, có thể phái người đưa tôi trở về Khuynh Thành Quốc Tế không? À, đúng rồi, điện thoại của tôi còn bị bọn họ tịch thu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.